☆Chương 235: Kết thúc phó bản 008

Tiêu Mộ Vũ nghe xong không nhịn được bật cười, nàng tránh đi vết thương trên người Thẩm Thanh Thu, để nàng ấy dựa vào chính mình đứng vững, thấp giọng trả lời: "Không có, chị vẫn thực uy phong."

Thẩm Thanh Thu chỉ là đối Tiêu Mộ Vũ mềm mại, kia gương mặt lãnh diễm bức người, đường nét rõ ràng, tuyệt đối sẽ không cho người khác cảm giác mảnh mai.

Khi nàng rũ mắt tự nhiên mang sát khí, thân thủ cường hãn đến quá mức, cho nên càng sẽ không có người đem nàng liên hệ cùng nhu nhược.

Hiện tại nàng trầm khuôn mặt nói chuyện, đích xác mười phần khí phách cùng uy nghiêm.

Thẩm Thanh Thu nhéo vào lòng bàn tay Tiêu Mộ Vũ, làm như không có việc gì nhìn bà Kiền nói tiếp: "Nếu bà đã biết đây là trò chơi, vậy bà hẳn là cũng biết chúng tôi từ bên ngoài tới, cho dù chúng tôi rời đi, cũng sẽ có người chơi khác...." Thẩm Thanh Thu nguyên bản hơi thở vững vàng, nhưng càng về sau tốc độ nói chuyện càng chậm, đến cuối cùng nàng chịu đựng không nổi nữa, hơi cong lưng hô hấp cũng áp lực xuống, sắc mặt tái nhợt cái trán đổ mồ hôi, không cách nào nói hết lời.

Tiêu Mộ Vũ đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng đỡ lấy Thẩm Thanh Thu, sắc mặt khẽ biến: "Thanh Thu, đừng nói nữa."

Nàng cắn răng, nhanh chóng tiếp lời Thẩm Thanh Thu, "Trong thế giới này các người chỉ là nhân vật giả định, chúng tôi là người ngoại lai, vô luận chúng tôi thành công hay thất bại, các người đều chạy không thoát......"

"Tích tích - cảnh cáo, kiểm tra đo lường phát hiện người chơi vi phạm quy định lời nói, thỉnh lập tức đình chỉ, nếu không tự gánh lấy hậu quả!" Hệ thống phát ra dồn dập tiếng cảnh báo, chấn đến sở hữu người chơi đều bưng kín lỗ tai.

Tiêu Mộ Vũ ngừng lại, ngữ điệu cực kỳ áp lực: "Ngươi dám trừng phạt ta sao? Nếu ta nhớ không lầm, trong quy tắc hệ thống không hề có quy định người chơi nói thật sẽ bị phạt. Tự cho mình là đấng cứu thế, sáng tạo ra tân thế giới có thể cứu vớt người đã chết, lại có chuyện gì không dám để người nói ra?"

Hệ thống vẫn tiếp tục kêu tích tích, hơn nữa trừ bỏ người chơi, mặt khác NPC căn bản không nghe được.

Tiêu Mộ Vũ nhẫn nại cơn tức giận, không nói thêm nữa, nhưng lửa giận trong lòng khiến nàng hận không thể lập tức xé xuống mặt nạ giả nhân giả nghĩa của hệ thống, hung hăng giáo huấn nó.

Tuy hệ thống ngăn trở lời Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu, nhưng bà Kiền không ngốc, là một NPC tự diễn sinh ý thức, bà đã hiểu được sự thật.

Bà kinh ngạc nhìn mấy người Tiêu Mộ Vũ, không dám tin tưởng mà lắc đầu, trong ánh mắt như tro tàn lộ ra bi thống khó có thể che giấu, điều này chứng minh rằng, bà tin.

Lăng Tiêu đã sớm buông lỏng bà Kiền, bà ấy tê liệt ngã xuống mặt đất, lẳng lặng nhìn thôn Vô Hối đã bị hủy đi hai phần ba.

Thôn dân đã tử thương hầu như không còn, nơi nhìn đến chỉ có những đứa trẻ run bần bật cuộn ở một chỗ, có rất ít bé trai, cơ hồ đều là bé gái.

Bọn trẻ lộ ra ánh mắt kinh sợ, trong sự đờ đẫn lại mang theo vẻ thuần khiết độc hữu ở lứa tuổi này, khi quả cầu thịt lăn đến, bọn trẻ cũng không hề chịu thương tổn, giờ phút này đều đang trốn trên bãi đất trống giữa các ngôi nhà.

Đại đa số không biết làm sao, nhưng có vài đứa trẻ không chớp mắt nhìn bà Kiền, nơi đó không có sợ hãi, chỉ có lo lắng cùng thản nhiên nghênh đón kết cục cuối cùng.

Bà Kiền nhìn thật lâu cuối cùng giơ tay bưng kín đôi mắt, nức nở nói: "Ta trước nay không hỏi qua suy nghĩ của các con, lúc này đây, ta hỏi các con, các con muốn làm như thế nào, bà bà liền giúp các con làm."

Lời này hiển nhiên nói với mấy đứa trẻ kia, rất nhanh một bé gái mặc áo xám đi ra, lẳng lặng nhìn bà Kiền, rồi lại thật sâu khom lưng xuống, nó quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, biểu tình đạm nhiên đến không giống một đứa bé.

Nó vừa ra tới, lại có hai bé gái đứng dậy, Thẩm Thanh Thu khá ấn tượng với hai đứa trẻ này, là con gái nhà Lão Diêu đã chết vào đêm đầu tiên.

Hiện tại hồi tưởng lại, lúc nàng trộm đến quan sát nhà Lão Diêu, tựa hồ nhìn thấy hai đứa nhỏ nở nụ cười, nàng vốn nghĩ là ảo giác, sau đó bị quá nhiều chi tiết che giấu, hiện giờ nhớ tới, nguyên lai sớm đã có manh mối.

Ba bé gái còn lại nhìn tiểu đồng bọn của mình, cũng yên lặng đi ra, trong đó liền có đứa trẻ ở đêm kia hướng Tiêu Mộ Vũ xin thức ăn.

Lúc ấy Thẩm Thanh Thu cảm thấy ánh mắt đứa trẻ kia nhìn Tiêu Mộ Vũ không thích hợp, vẫn luôn canh cánh trong lòng, cho dù nó không đứng ra, Thẩm Thanh Thu cũng muốn hoài nghi nó.

Sáu bé gái đều lựa chọn bại lộ chính mình, từ đây chín Cố nhân không nên trở về đều đã xuất hiện.

Sự tình tựa hồ thuận lợi ngoài dự đoán, nhưng quay đầu nhìn lại bốn đêm này, có thể sống đến tận đây, thật sự quá khó khăn.

Bà Kiền nhìn sáu đứa trẻ, trong lòng vừa hối hận lại khó chịu, bà yêu thương những đứa trẻ này, mong muốn làm bọn trẻ sống lại đều không phải giả. Nhưng là nạn nhân của thôn trọng nam khinh nữ, bà bức thiết muốn trả thù đám người kia, cho nên mới dựng nên mọi chuyện, để bọn trẻ lần lượt trở thành vũ khí giết người sắc bén.

Tử vong cũng không thể ngăn cản thôn Vô Hối làm tổn thương bé gái, cũng không thể xoay chuyển tư tưởng ăn sâu thực cốt kia, vì vậy bà Kiền không chỉ giết bọn hắn, còn làm bọn hắn chìm trong vô tận sợ hãi cùng hối hận, hối hận chính mình lúc trước gây nên tội nghiệt.

Nhưng đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, những gì Thẩm Thanh Thu vừa nói, từng câu từng chữ đều là sự thật, hy vọng đã tan biến, bà Kiền cũng vô lực tiếp tục.

Bà ấy bụm mặt, suy sụp rơi lệ, "Là ta có lỗi với các con."

Nhìn bà Kiền rơi nước mắt, bé gái lớn nhất đi tới trước mặt bà, ngồi xuống nhỏ giọng nói: "Bà bà, bà không có lỗi với chúng con, tuy rằng mỗi tối phát hiện chính mình sẽ biến thành dáng vẻ đáng sợ, có chút khổ sở, nhưng chúng con cũng báo thù, trước kia chúng con luôn bị người ta đánh, chỉ ước mong mình có thể lợi hại hơn một chút, để bọn họ không đánh chúng con nữa, hiện tại tụi con đều đã làm được rồi."

"Hơn nữa từ lúc sống lại, con liền không cần kỳ vọng người nhà yêu thương mình, không thèm để ý bọn họ, con ngược lại trôi qua rất thoải mái. Con phát hiện ngoài việc bị đánh mắng, thì còn có rất nhiều chuyện vui vẻ, cũng có rất nhiều chị em chơi cùng, trước kia con cũng không dám theo mọi người ra ngoài chơi."

Tuy báo thù không thể thay đổi tư tưởng người dân thôn Vô Hối, nhưng đoạn thời gian này, thôn dân cũng không dám vô duyên vô cớ đánh đập bé gái trong nhà, càng không dám vứt bỏ dìm chết bé gái nữa.

Những đứa trẻ may mắn còn tồn tại, mới có thể vượt qua ngày tháng nước sôi lửa bỏng.

Ngay khi nữ hài nói xong, những đứa trẻ khác cũng đều gật đầu, sau đó sáu bé gái ở trước mắt mọi người rút đi sinh cơ, lộ ra bộ dáng nguyên bản của chúng.

Đứa bé từng ở nhà ăn thèm nhỏ dãi nhìn Tiêu Mộ Vũ, giờ đây chỉ còn lại khung xương khô gầy, da thịt bị lõm sâu tựa như cô nhi chạy nạn ở Châu Phi, nó là sống sờ sờ bị đói chết.

Trong đó hai bé gái nhà Lão Diêu thân thể sưng vù trắng bệch, ngũ quan trên mặt đã phồng lên căn bản thấy không rõ bộ dáng, thực hiển nhiên là chết đuối.

Ba đứa trẻ khác, một đứa cả người bị sương trắng bao phủ, không khó nhận ra là bị đông chết, hai đứa khác cả người chồng chất vết thương, là bị đánh chết.

Những đứa trẻ còn lại trong thôn nhìn sáu người bạn của mình hóa quỷ, đều bị dọa ngốc, mà thân là người chơi, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu cảm nhận được không phải khủng bố, chính là vô lực cùng bi ai.

Các nàng có thể vượt qua ải này, nhưng bà lão và bọn trẻ mãi mãi kẹt ở đây, trận bi kịch này là một vòng tuần hoàn không bao giờ dứt.

"Đinh! Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Trần Giai Kiệt, Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn, xuất sắc thông qua phó bản 008 Cố nhân không nên trở về , đạt thành kết cục hoàn mỹ."

Lăng Tiêu cùng Cố Diệp bởi vì được đến nhắc nhở, đã kịp thời lựa chọn phương thức thông quan đúng đắn, vì vậy cũng thuận lợi vượt qua.

"Chúc mừng người chơi Lăng Tiêu, Uyển Cần, Cố Diệp...... Thuận lợi thông qua phó bản 008 Cố nhân không nên trở về đạt thành kết cục thứ hai."

Đến bây giờ, phó bản làm người như lọt vào trong sương mù rốt cuộc kết thúc, tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, có người đã nhịn không được ôm đầu khóc rống.

Bà Kiền một mình tập tễnh đi tới cửa thôn Vô Hối, đám hoạt thi cũng dọc theo con đường bọn họ từng đi qua, cứng đờ quay trở lại rừng.

Sáu bé gái ở trước mặt mọi người hóa thành một trận gió phiêu tán không thấy.

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng bà Kiền dần đi xa, thật lâu không nói. Phó bản kết thúc, nhẹ nhàng, lại không thoải mái.

"Ta không thắng được, vậy cô thì sao? Cô có thể thắng được chính mình không?"

Bà Kiền đột nhiên mở miệng nói chuyện, không có nhìn bất luận kẻ nào, nhưng Tiêu Mộ Vũ biết bà ấy đang nói với ai.

"Tôi sẽ không thua, bà không cần nói những lời này. Tôi không giống bà, chị ấy cũng không phải cố nhân không nên trở về." Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ vô cùng kiên định, lúc này đây nàng không có khủng hoảng, không có lùi bước.

"Có gì không giống chứ?" Bà Kiền nở nụ cười, quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ khóe miệng hơi hơi giương lên, ý cười lại không kịp đáy mắt, nàng nhìn đôi mắt bà Kiền, quá tối tăm nên không nhìn rõ cảm xúc bên trong, nhưng nàng lại phảng phất xuyên thấu qua đôi mắt kia, nhìn thấy một thứ khác. "Bọn trẻ muốn một thứ ở bà, còn bà muốn một thứ ở tôi."

Biểu tình trên mặt bà Kiền trong nháy mắt ngưng kết, đã nghe Tiêu Mộ Vũ thấp giọng nói tiếp: "Chỉ cần có muốn liền tất nhiên bị người quản chế, đôi khi không chỉ con người muốn được đến đồ vật, mà còn có loại trí tuệ nhân tạo tự cho mình là người, cũng muốn đòi hỏi này kia."

Nói xong nàng duỗi tay đỡ Thẩm Thanh Thu, ngữ khí trầm tĩnh ôn nhu, "Muốn em ôm chị hay không?"

Thẩm Thanh Thu nhanh chóng lắc đầu, "Không cần, luôn bị em ôm tới ôm lui, chị giống như quá kiều khí."

Nói xong nàng lại tiến đến bên tai Tiêu Mộ Vũ: "Về nhà lại ôm." Ý vị này liền có chút liêu nhân, Tiêu Mộ Vũ nhịn không được sờ sờ lỗ tai, ánh mắt lại quét về phía bà Kiền đang như ngọn đuốc nhìn các nàng.

Hai bên đọ sức, không ai nhường mảy may.

Trò chơi hạ màn, nhưng người tiếp dẫn cũng không lập tức xuất hiện, hệ thống tiếp tục mở miệng nói: "Mời tất cả người chơi thông quan thẩm tra đối chiếu cái tách trong tay mình, thành viên nào đánh rơi tách sẽ bị khấu trừ một thẻ bài cấp S cùng toàn bộ điểm công."

"Mặc khác, bởi vì lần này hiện trường phó bản hao tổn nghiêm trọng, hệ thống sẽ lấy mỗi người 10 điểm công dùng trùng kiến thôn Vô Hối, nếu điểm công không đủ, liền áp dụng nguyên tắc khấu trừ thẻ bài, một thẻ S là 8 điểm, thẻ A là 3 điểm, thẻ B là 1 điểm."

Hệ thống vừa đưa ra thông báo, sắc mặt đoàn người liền đen, Tiêu Mộ Vũ nhíu nhíu mày, mà Thẩm Thanh Thu vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi nói: "Hệ thống quả thực chính là thứ tư bản bóc lột tận xương, quy đổi này thật quá đáng, một thẻ bài cấp A cư nhiên đều không đáng giá bằng một bát cơm ở thôn Vô Hối."

Trần Giai Kiệt cũng là thẳng vỗ tay, "Sớm biết vậy tôi ăn cơm ít chút."

Đội Tiêu Mộ Vũ hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, nhưng ba ngày luôn cần ăn cơm, tuy rằng đã rất tiết kiệm cũng chỉ còn lại 41 điểm công, nói cách khác còn thiếu 9 điểm.

Đội Lăng Tiêu càng là hoảng sợ, vội vàng kiểm kê điểm công, kết quả cuối cùng chỉ có đội Tiêu Mộ Vũ không đủ điểm.

Thẩm Thanh Thu liếc nhìn xung quanh, thở dài: "Không có biện pháp, ai bảo chúng ta lợi hại như vậy, để đồ vật hư hỏng kia phải vắt óc suy nghĩ cách khấu trừ điểm của chúng ta, rốt cuộc chỉ là muốn chiếm chúng ta một ít tiện nghi."

Tiêu Mộ Vũ nghe xong lạnh lạnh mà cong môi, "Phải không? Nhưng em một chút tiện nghi đều không muốn bị chiếm."

Thẩm Thanh Thu có chút kinh ngạc, lại thấy Tiêu Mộ Vũ click mở giao diện nhiệm vụ, chỉ vào nhiệm vụ cuối cùng nghiêm mặt nói: "Mỗi nhiệm vụ tại thôn Vô Hối đều có tích phân tương ứng, hệ thống có phải hay không quên mất, nhiệm vụ cuối cùng của đội tôi chính là《 Cố nhân không nên trở về 》, chúng tôi đã hoàn thành, sao vẫn chưa được hạch toán điểm? Nếu không có, tôi nghi ngờ phó bản này sắp xếp nhiệm vụ không hợp lý, trống rỗng chế tạo nhiệm vụ lại không cho khen thưởng, chúng tôi dĩ nhiên sẽ mời trọng tài để khiếu nại!"

Hệ thống buồn không hé răng, thậm chí phát ra một âm thanh bén nhọn, giống như tiếng microphone bị quấy nhiễu.

"Chúng tôi tin rằng mình đã bị tính thiếu điểm, bởi vì nhiệm vụ thông quan không thể bị tính chung với nhiệm vụ hoàn mỹ thông quan, đồng dạng người lựa chọn nhiệm vụ theo phương thức một, nhiệm vụ Cố nhân không nên trở về đều riêng biệt."

Hệ thống trầm mặc không nói, cuối cùng tất cả mọi người nhìn thấy nhiệm vụ năm trên màn hình điều khiển có biến đổi: Cố nhân không nên trở về ( 9/9 ) đã hoàn thành, khen thưởng 20 điểm công.

Lần này không chỉ bổ khuyết chỗ trống mà còn hơn thế nữa.

Thẩm Thanh Thu cười nhạo một tiếng, sờ sờ bụng lười nhác nói: "Dư 11 điểm có tác dụng gì khác không? Nếu không có, ít nhất đổi cho tôi mấy cái bánh bao, tôi thật sự đói."

Lời này mười phần khiêu khích.

Ngay sau đó hệ thống thẹn quá thành giận, vì thế trong miệng Thẩm Thanh Thu đột nhiên bị nhét một cái bánh bao, cùng lúc đó trọng tài Sĩ xuất hiện.

Bên này Thẩm Thanh Thu mới vừa cắn một ngụm, bánh bao đã bị thu hồi. Thẩm Thanh Thu hừ một tiếng, đem bánh bao lộ ra trên miệng đút cho Tiêu Mộ Vũ ăn, dẫn đến trọng tài Sĩ nhìn chằm chằm các nàng.

"Chúc mừng các vị thông quan, tôi là trọng tài Sĩ. Hiện tại tiến hành phó bản kết toán, sau đó các vị có thể rời khỏi phó bản."

Nói xong, một trương quầng sáng xuất hiện ở trên không.

Đội Tiêu Mộ Vũ: Đạt điểm SSS, khen thưởng tích phân 520+11 điểm công ( điểm công có thể dùng đổi thức ăn trong phó bản );

Đội Lăng Tiêu: Đạt điểm S, khen thưởng tích phân 360;

Đội Cố Diệp: Đạt điểm A, khen thưởng tích phân 250;

Đội Tôn Nhuận: Đạt điểm A, khen thưởng tích phân 250;

Kết toán xong, Sĩ hướng Tiêu Mộ Vũ khom người, sau đó tất cả liền xuất hiện trong căn phòng trung chuyển quen thuộc.

Đồng thời vừa rơi xuống đất, lại là một tiếng bá báo: "Nhìn vào thành tích ngoan cường của tất cả thành viên trong đội Tiêu Mộ Vũ, hệ thống xin trao tặng các bạn danh hiệu quang vinh Đánh không chết Tiểu Cường."

Trọng tài Sĩ vẫn luôn thực an tĩnh, chính là nghe xong một câu như vậy, thoáng nhìn Tiêu Mộ Vũ, khóe miệng hơi trừu động cũng có chút vô ngữ.

Danh hiệu này bất đồng với Học Bá cùng Giáo Bá trước đây, nó có huy chương, chính là vẽ hình năm con gián sống động ở mặt trên, khiến năm người ninh mi, đều đang chịu đựng.

Mấu chốt là phía dưới còn có một đoạn giải thích: Đánh không chết Tiểu Cường, Tiểu Cường tên khoa học là con gián, là loại côn trùng khiến người phẫn thần ghét.

Sau khi kích hoạt danh hiệu, toàn bộ đơn vị quân địch đối các bạn kính nhi viễn chi (giữ khoảng cách), do đó các bạn sẽ được giảm 30% thương tổn, thời gian liên tục hai phút.

Đây là trắng trợn vũ nhục, Thẩm Thanh Thu hắc mặt nói: "Người nào đầu óc hư hỏng đi thiết kế thẻ bài như vậy?"

"Hắt xì!" Tiêu Mộ Vũ không nhịn xuống đánh cái hắt xì, nàng vừa mới chuẩn bị xoa xoa mũi, lại ý thức được cái gì, vội vàng quay đầu, liền thấy được Thẩm Thanh Thu trừng lớn đôi mắt vẻ mặt không thể tưởng tượng.

--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt