Chương 14 Người đó chắc chắn là chị

Ngay lúc mọi việc gần như đã được giải quyết xong thì Kim Thánh Hiền vẫn muốn tranh luận: "Cô có bằng chứng gì?"

"Bằng chứng? đây cũng chỉ là suy luận chặt chẽ của tôi mà thôi, nhưng ông không thể phản bác lại được nó đúng không?" Lý Ninh Ngọc nhìn Kim Thánh Hiền nói rõ ràng từng chữ một.

"Không một lời nào trong lời cô nói là sự thật, Lý Ninh Ngọc...." Kim Thánh Hiền nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Ninh Ngọc rồi đứng lên. Bàn tay Cố Hiểu Mộng run rẩy, vô thức nghiêng người về phía Lý Ninh Ngọc, yếu ớt bảo vệ, Lý Ninh Ngọc nhìn người đang nghiêng về phía mình, cô cười nhạt, nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Hiểu Mộng ra hiệu cho nàng đừng lo lắng. Mà sự tương tác lúc này rơi vào trong mắt Bạch Tiểu Niên, hắn tình cờ quay đầu lại. Bạch Tiểu Niên hiểu ý mỉm cười.

Kim Thánh Hiền chạy đến chỗ Mitsui "Thiếu tá, Lý Ninh Ngọc và đồng bọn của cô ta cực kỳ nguy hiểm, chỉ còn lại năm người, tôi không thể tự vệ được, tôi cầu xin thiếu tá thực hiện mệnh lệnh của đại tá Morita trước khi chết là giải phóng khí độc. Một trong những người còn lại là kẻ giết người thực sự đã đánh cắp thông tin và giết chết đại tá. Bây giờ thật giả lẫn lộn, tôi thà kéo cả đám cùng chết còn hơn." Kim Thánh Hiền rõ ràng đã bị kích thích rất nhiều

Hành động vô cùng điên khùng.

"Thiếu tá Mitsui, Kim Thánh Hiền biết mình không thể trốn thoát, muốn kéo chúng tôi chết chung để báo thù" Bạch Tiểu Niên lo lắng.

"Thiếu tá suy nghĩ kỹ, nếu tất cả chúng tôi đều chết, vậy hồ sơ điều tra này sẽ được viết như thế nào đây? E rằng sẽ có nhiều người nói rằng không có bằng chứng mà đã ra tay giết sạch nghi phạm" Cố Hiểu Mộng cũng rất lo lắng.

Mặc dù Kim Sinh Hỏa có vẻ không lo lắng lắm nhưng ông ta cũng nói: "Kim Thánh Hiền chắc chắn là gián điệp của Liên Xô và hắn ta muốn đánh đổi mạng sống của mình vì tổ chức để chôn vùi một thiên tài giải mã như đại tá Lý."

"Mọi chuyện kết thúc rồi" Mitsui ngắt lời mọi người bằng một giọng điệu cứng rắn "Đưa một mình Lý Ninh Ngọc ra ngoài, nhanh lên." Mitsui dặn dò thuộc hạ.

"Thiếu tá, chúng tôi đã tìm ra được hung thủ giết người, ngài không thể thất hứa như thế" Bạch Tiểu Niên hoảng sợ.

"Ta không thất hứa, phát hiện ra hung thủ chỉ có một mình Lý Ninh Ngọc, cô ấy có thể sống, danh dự của cô ấy sẽ không bị hủy bỏ và ta lấy danh dự của một người lính đế quốc đảm bảo rằng các ngươi sẽ nhận được tang lễ đàng hoàng và trang nghiêm giống như đại tá Morita" Nói xong thì hắn sai người đưa Lý Ninh Ngọc ra ngoài

Trong sự hoảng loạn giống như lần trước, Lý Ninh Ngọc tràn đầy tự tin bước ra khỏi cabin. Ngô Chí Quốc ngay lập tức lấy ra một con dao găm và có ý định bắt Mitsui làm con tin nhưng Mitsui dường như đã nắm thóp được ý định của Ngô Chí Quốc "Đội trưởng Ngô, tôi chỉ có thể để một người sống sót."

Nghe xong, Ngô Chí Quốc quay đầu lại nhìn Lý Ninh Ngọc mà không nói một lời nào, Lý Ninh Ngọc chỉ lẳng lẽ nhìn hắn, nhìn người luôn sẵn sàng chiến đấu vì bản thân, mặc dù hắn đã phạm rất nhiều sai lầm, lấy nhiều mạng người bằng đôi tay dính đầy máu tươi kia nhưng Ngô Chí Quốc vẫn luôn sẵn sàng làm điều gì đó để tồn tại. Dần dần, ánh mắt Lý Ninh Ngọc có phần không chịu nổi xen lẫn khó chịu nhưng cô vẫn không nói một lời nào. Ngô Chí Quốc dần dần buông tay ra và ném con dao xuống đất. Mitsui quay người bỏ đi.

"Chị Ngọc, hãy nói với cha em rằng em đã cố gắng hết sức để làm theo những lời dạy dỗ của cha" Cố Hiểu Mộng vẫn luôn hướng về Lý Ninh Ngọc cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, nàng vẫn luôn sẵn sàng tin tưởng vào cô, chị Ngọc của nàng. Đầu óc Lý Ninh Ngọc tràn ngập suy nghĩ, cô không dám quay đầu nhìn lại. Hiểu Mộng à, chờ tôi, lần này nhất định, bất kể thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ cùng em đi ra ngoài.

Nhìn cánh cửa đang dần đóng lại, mọi người đều im lặng, ngoại trừ Kim Thánh Hiền vẫn đang cười một cách điên cuồng.

Cố Hiểu Mộng lẩm bẩm: "Chuyện mình muốn làm cũng đã làm xong rồi." Nước mắt dần dần rơi xuống vào giây phút cuối cùng này, thứ dần hiện lên trong đầu nàng không phải là quá khứ của chính nàng mà là một người rất mơ hồ, một người phụ nữ, đi ngược sáng, hình như nàng đã mơ giấc mơ này rất nhiều lần nhưng lần nào cũng không thể nhìn rõ mặt cô ấy. Hối tiếc? Đúng vậy, tôi không thể nói gì với cha tôi và quan trọng hơn là tôi chưa bao giờ thấy rõ người trong giấc mơ là ai, cảm giác quen thuộc đó, giống như chị Ngọc, rất ấm áp.

Lúc này, khí độc đã bắt đầu chậm rãi phóng ra, mọi người dần dần bắt đầu tuyệt vọng. Cố Hiểu Mộng bắt đầu chậm rãi nhảy theo tiếng nhạc. Trong khi đó, Lý Ninh Ngọc bước từng bước kiên định mà chắc chắn nói với Mitsui từng chữ một.

"Cục Tình Báo sắp kết thúc rồi"

"Ngươi đang nói cái gì?"

"Cuộc đảo chính chắc chắn sẽ thất bại và tình báo sẽ đồng thời mất đi lòng tin của Tướng quân Dohihara và Tư lệnh Matsui cùng một lúc, và nó sẽ sớm kết thúc thôi."

"Ta có thể giết ngươi ngay bây giờ." Mitsui giận dữ nhìn Lý Ninh Ngọc.

"Việc giải mã này hoàn toàn không phải để thực hiện bất kỳ hoạt động quân sự bí mật nào mà là để hỗ trợ Tướng quân Dohihara thay đổi quyết định của bộ quân sự, củng cố liên minh chống cộng với Đức và hành động toàn diện chống lại Liên Xô." Lý Ninh Ngọc nói ra điều này làm cho Mitsui bối rối.

Cô tiếp tục nói: "Kể từ Sự kiện Đông Bắc, cuộc chiến này đã diễn ra trong cả một thập kỷ, Tưởng Giới Thạch không sụp đổ, ĐCSTQ chưa bị đánh bại, nền kinh tế Nhật Bản gần như không thể chi trả được và chỉ có hai lựa chọn cho Đế quốc Nhật Bản. Nhà hát Thái Bình Dương được mở ở phía nam và vùng nội địa Siberia của Liên Xô bị xâm chiếm ở phía Bắc. Về thái độ đối với dân số Liên Xô-Đức, tiếng vang cao nhất của bộ quân sự từ lâu đã bị chia rẽ.

Yamamoto Isoroku chủ trương đi về phía Nam và Tướng Dohihara và Tham mưu trưởng Itagaki đã làm việc chăm chỉ để tạo ra Mãn Châu Quốc và một khi chiến tranh bắt đầu ở phía Nam, Liên Xô chắc chắn sẽ lợi dụng tình hình để xâm lược và chiếm đóng phía Đông Bắc. Do đó, Tướng Dohihara muốn hợp tác với quân đội Đức để khiêu khích Liên Xô và ép buộc quân đội bắt đầu một cuộc chiến tranh chống lại Liên Xô, tương đương với một cuộc đảo chính."

Lý Ninh Ngọc kéo tất cả suy nghĩ lại với nhau, đã trải qua một lần rồi nên Lý Ninh Ngọc hiển nhiên tự tin hơn rất nhiều.

"Ngươi quả nhiên là một thiên tài, không chỉ biết giải mã mà còn hiểu về chính trị." Mitsui nhìn Lý Ninh Ngọc với vẻ mặt dữ tợn.

"Nếu kế hoạch thành công, Nhật Bản sẽ rơi vào cuộc chiến hai mặt với Tưởng Giới Thạch và Liên Xô, không thể phân thắng bại. Cuộc chiến sẽ kết thúc thảm hại và Cục Tình Báo chắc chắn phải chịu trách nhiệm."

"Câm miệng, câm miệng, ta có thể giết ngươi ngay bây giờ, ta thật sự muốn thử xem máu của thiên tài nóng đến mức nào." Mitsui chĩa súng vào đầu Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc không hề hoảng sợ mà tiếp tục nói chuyện với Mitsui với vẻ mặt thờ ơ "Thiếu tá, tôi có thể thấy ngài là một người lý trí và thận trọng, ngài nhất định sẽ không tán thành kế hoạch điên rồ như vậy, chỉ cần ngài để mọi người trong cabin đều sống sót, tướng quân Doihara sẽ không bao giờ làm điều mà ngài biết là sẽ không thể làm được, ngài đang cứu mạng vô số binh lính đế quốc cũng như Cục Tình Báo."

Môi Mitsui run lên, hắn lùi lại vài bước và chỉ vào Lý Ninh Ngọc với ý định muốn bắn cô. Nhưng hắn ta không bắn viên đạn nào vào đầu Lý Ninh Ngọc cả, cuối cùng cũng đồng ý thả những người trong cabin ra.

Lý Ninh Ngọc bước từng bước trở lại cabin, chậm rãi mở cửa, lúc này mọi người đều nhìn vào cánh cửa đang mở ra, ánh sáng chiếu vào khiến mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, bọn họ đều nhìn người đang bước vào, cô giống như một chùm ánh sáng chậm rãi chảy vào trong lòng mọi người. Cố Hiểu Mộng chậm rãi ngẩng đầu lên, cảnh tượng này trùng hợp với trong giấc mơ, khuôn mặt người này càng lúc càng rõ ràng hơn, Cố Hiểu Mộng mỉm cười, trong miệng thốt ra hai chữ: "Chị Ngọc."

Lý Ninh Ngọc nhìn về phía vừa mới phát ra âm thanh, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Cố Hiểu Mộng đang nằm trên bậc thềm, cô khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương, cô đi về phía Cố Hiểu Mộng, nhẹ nhàng ngồi xổm trước mặt Hiểu Mộng, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng an ủi, Cố Hiểu Mộng nhắm mắt lại vô cùng yên tâm mà ngất đi.

Lý Ninh Ngọc cũng không lo lắng, bởi vì lần trước cũng giống như vậy, Hiểu Mộng quá lo lắng nên tạm thời ngủ thiếp đi nhưng một lúc sau cô mới nhận ra, điểm khác biệt là lần này, cô nắm tay nàng thì nàng ấy liền chìm vào giấc ngủ. Trong vòng tay cô, cô có thể cảm nhận được sự an tâm của Hiểu Mộng. Lúc này, Lý Ninh Ngọc vuốt ve khuôn mặt Hiểu Mộng, cô không nói gì mà chỉ nhìn nàng không chút dè chừng, trong mắt cô có tình cảm khó mà diễn tả được.

Chẳng mấy chốc, quân đội Nhật Bản đã vào dọn dẹp đống lộn xộn, Cố Hiểu Mộng cũng được đưa trở lại phòng nghỉ ngơi một lúc và sau đó nàng tỉnh lại, thay quần áo, không hiểu rõ tình hình nên quyết định đến gặp Kim Sinh Hỏa để hỏi thăm tình hình, chắc chắn Bạch Tiểu Niên cũng ở đó.

"Hiểu Mộng tới rồi, tinh thần vẫn rất tốt, tinh thần vẫn rất tốt." Kim Sinh Hỏa là người đầu tiên lên tiếng.

"Nhờ có Sở trưởng Kim mà tôi đã thoát chết nên tôi phải tiếp tục làm việc hết sức mình cho bộ phận tình báo của chúng ta. Tất nhiên tôi phải luôn vui vẻ rồi."

"Thật sao? Hiểu Mộng, trong lời nói của ngươi có ẩn ý điều gì đó. Tuy nhiên, phần đời của ngươi qua lần sống sót sau vụ tai nạn này có thể coi đó là một bài học giao thoa giữa sự sống và cái chết. Có lời gì thì họ Kim tôi nói thẳng nhé. Cầu Trang trong điện văn là ý gì? Tại sao lần này chỉ nhìn thấy hai chữ "Cầu Trang" mà tư lệnh Trương đã lập tức phái thư ký Bạch lên tàu."

"Điện văn do đội trưởng Ngô gửi đến, cái này ông nên hỏi anh ta" Bạch Tiểu Niên đẩy vấn đề cho Ngô Chí Quốc

"Nếu hỏi anh ta mà biết được thì còn đợi đến bây giờ làm gì. Cầu Trang là một lời nguyền của đội trưởng Ngô với tư lệnh" Kim Sinh Hỏa suy đoán

"Ý của ông là tư lệnh Trương có cái thóp gì đó bị đội trưởng Ngô nắm giữ?" Bạch Tiểu Niên hỏi một cách khoa trương.

"Ít nhất anh ta không dám để người Nhật biết."

"Sở trưởng Kim, ông là đang buộc tội tư lệnh Trương bất trung với chủ tịch Uông, với người Nhật" Bạch Tiểu Niên không quan tâm đến việc lớn tiếng với Kim Sinh Hỏa.

"Mấu chốt có thể không phải ở chỗ trung thành hay phản bội. Tuy tôi và cậu là quân nhân nhưng không biết làm sao lại vào quan trường. Xưa nay quan trường hiểm ác, có thể lấy mạng người, không chỉ là theo phe địch phản chủ"

"Vậy là gì?" Bạch Tiểu Niên hỏi

"Đó là tội ác mà cậu nhắc đến, giết người" Kim Sinh Hỏa nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Niên.

"Sở trưởng Kim, lời của ngài ngày càng giống nhập thiền rồi" Cố Hiểu Mộng cố gắng giúp hai người bình tĩnh

"Hai người đừng giả hồ đồ, trưởng quan tiền nhiệm, Tiền Hổ Dực, Tiền tư lệnh, chính là đã chết ở trong Cầu"

"Vớ vẩn." Bạch Tiểu Niên nghe vậy, định đứng dậy rời đi.

"Thư ký Bạch, tôi nói những lời này không có ý ép cậu, tôi đây, vào sớm hơn cậu vài năm. Sóng gió hiểm ác tôi đều đã trải qua rất nhiều. Có đôi khi cậu không muốn vào địa ngục, tự có người sẽ đẩy cậu xuống. Giang hồ hiểm ác, bước nào cũng thấy đao kiếm, máu chảy. Kết liên minh luôn tốt hơn là đơn độc chiến đấu. Giống như lần này, 5 người cùng nhau hợp tác, gặp Phật giết Phật, gặp quỷ chém quỷ, sinh tử có gì mà khó khăn chứ? Giống như Hiểu Mộng bị buộc tội giết đại tá Morita, nhưng tôi thực sự muốn hỏi, ai là người đã giết đại tá Morita chứ?"

Cố Hiểu Mộng nhìn tay mình rồi nói: "Bàn tay của chúng tôi, so với tay của Bồ Tát thì còn sạch sẽ hơn đấy. Máu trên tay chính là của Kim Hiền Thánh Hiền"

"Hài kịch là tên ngốc lừa kẻ điên và bi kịch chính là kẻ điên lừa kẻ ngốc. Tàu sắp cập bến rồi, tôi muốn quay lại thu dọn một chút, Cố thượng úy có muốn về cùng tôi không?"

"Vậy tôi xin cáo từ trước, sở trưởng Kim, chúng ta hãy cùng nhau sống chết và tôi hy vọng rằng sở trưởng Kim sẽ chăm sóc anh tôi nhiều hơn trong tương lai." nói xong nàng cùng Bạch Tiểu Niên rời đi.

Đi ra khỏi phòng của Kim Sinh Hỏa, Bạch Tiểu Niên hỏi Cố Hiểu Mộng.

"Còn ba tiếng nữa là thuyền sẽ cập bến, Cố thượng úy, về phòng nghỉ ngơi trước đi."

"Tôi đi thăm chị Ngọc đã"

"Không ngờ thật đó Cố thượng úy, mới được mấy ngày mà cô và đại tá Lý đã thân với nhau như vậy rồi."

"Không nên sao?"

"Nên, chỉ là rất hiếm có" vừa định xoay người rời đi thì dường như hắn lại nhớ tới điều gì đó

"À nhân tiện, Cố thượng úy, mối quan hệ giữa cô và đại tá Lý chỉ đơn giản là tốt với nhau thôi đúng không? Tôi nghĩ rằng khoảnh khắc khi cô ngất xỉu trong vòng tay của Đại tá Lý, nó không nên được giải thích bằng một mối quan hệ đơn giản, phải không?" Nói xong, hắn không để ý đến Cố Hiểu Mộng rồi thờ ơ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro