Chương 1
Một khoảng tối vô tận, không có ranh giới rõ ràng, đem tất cả ấm áp của ánh nắng toàn bộ nuốt chửng, không chừa một mống.
Trong lòng Cố Lưu Tích rất hoảng sợ, nàng không biết được chính mình đang ở nơi nào, chỉ biết hốt hoảng bước đi trong mờ mịt bóng tối, không biết làm sao mới thoát ra ngoài được. Ngực dồn dập lên xuống, miệng há lớn thở gấp mà như cũ, vẫn vô lực giảm bớt cảm giác nghẹt thở, buồn đau trong lồng ngực. Bất thình lình, nàng nghe được một tràng âm thanh lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ, giống như là từ phía chân trời xa xăm hướng về đây kêu to. Nàng vùng vẫy tiến về phía ngọn nguồn của âm thanh kia, chợt nhìn thấy một luồng ánh sáng yếu ớt, rồi sáng loá cả lên, phá vỡ khoảng tối tăm vô tận, mãnh liệt hút nàng vào trong.
Nàng nghĩ muốn kêu lên, cổ họng lại đau như bị xỏ xuyên khiến nàng làm sao cũng không phát ra được âm thanh nào. Buồn bực, đau đớn nghẹn trong ngực càng ngày càng rõ ràng. Đột nhiên, trước mắt nàng nhá nhem một chút tia sáng, sau đó càng rõ ràng hơn, mà những tiếng kêu gọi bên tai cũng đần dần đọng lại, không còn xa xăm, mù mịt nữa. Đập vào mắt là một ông lão có bộ râu bạc phơ, trong mắt tràn đầy lo lắng, chốc lát nhanh chóng chuyển thành kinh hỉ, trong miệng cấp thiết la lên: "Tích nha đầu, con đã tỉnh!"
Một nữ tử áo lục cùng một thiếu niên áo đen ở hai bên trái phải cũng vui mừng tiến lên, vui vẻ nói: "Sư muội/ Sư tỷ!"
Cố Lưu Tích ngẩn ra khi nhìn thấy những người vốn dĩ không thể xuất hiện ở nơi này. Nhất thời, trong lòng luân phiên hồi chuyển, nàng nghĩ mình chính là bị điên. Trong lòng trào lên một mảnh cuồn cuộn. Nàng cảm giác mình điên rồi, nếu không thì sao có thể trông thấy Sư tỷ, Sư đệ còn sống sờ sờ trước mắt, thấy được người sư phụ tràn đầy sức sống và khoẻ mạnh này đây. Thân thể của nàng bắt đầu kìm chế không được mà run rẩy, có chăng...cảnh tượng này chỉ là một giấc chiêm bao!
Sở Viễn Sơn nhìn đến dáng vẻ của Tam đồ nhi mình, lo lắng trong lòng càng tăng, ông căng thẳng hỏi: "Tích nha đầu, con bị làm sao? Có phải thấy không khoẻ ở đâu, con mau nói cho sư phụ biết!"
"Sư tỷ, sư tỷ, tỷ còn nhận ra đệ? Đệ là Thi Lệ đây!"
"Lưu Tích, muội đừng doạ sư tỷ, chúng ta đang hỏi muội đó!"
Vẻ mặt ba người đều toát lên kinh hoàng, vây lại, sốt ruột hỏi Cố Lưu Tích.
Cố Lưu Tích xem ba người đứng trước mặt, hiểu được đây cũng không phải là đang nằm mơ, tất cả những việc này đều chân thực đến nàng cũng không có cách tự lừa dối bản thân. Nàng gắt gao cắn răng, đủ loại tâm tình cùng xông lên đầu. Chẳng lẽ là... Phải chăng ông trời có mắt, quả thật cho nàng một cơ hội được sống lại lần nữa! Nhìn cảnh tượng này, hiển nhiên là năm ấy, lúc nàng mười sáu tuổi, thời điểm nàng bị Thi Lệ sơ sẩy đẩy xuống cái đầm nước sâu rét lạnh ấy. Dùng ngón tay mạnh mẽ ngắt lòng bàn tay một cái mới giúp nàng khống chế được cảm xúc tuôn trào đến muốn hỏng của nàng.
Liếc nhìn họ thêm một lần, từng mảnh ký ức ngày xưa bỗng nhiên ùa về tràn đầy cõi lòng, cảnh tượng sư tỷ sư đệ oan uổng bỏ mạng, dáng vẻ quyết tuyệt trên khuôn mặt tràn ngập vẻ già nua của sư phụ, khiến nước mắt của nàng ngăn không được mà trào dâng như nước tràn bờ đê. Nàng rên rỉ như một con thú nhỏ bé đang bị thương, ôm lấy Sở Viễn Sơn, kêu một tiếng thê lương, buồn bã: "Sư phụ....". Ngoại trừ tiếng khóc, sau đó cũng không nói được thành lời. Hồi tưởng đến những sự việc trước kia, nhớ tới thời điểm chính mắt thấy được hình ảnh Văn Mặc Huyền bỏ mạng, rồi nghĩ đến tất cả đều do bản thân mắt mù tâm mù mà ra, tiếng khóc của nàng càng thêm thống khổ, càng thêm thảm thiết.
Sở Viễn Sơn bị tiếng khóc bi thương đến độ không thiết sống của đồ đệ mình làm cho hoảng sợ, tâm tình nhảy một cái, đau lòng không thôi, liền cho rằng nàng bị doạ sợ, liên tục vỗ lưng nàng: "Tích nha đầu không khóc, không sao rồi, không sao rồi, chớ sợ, chớ sợ. Con đừng khóc, sư phụ chắc chắn sẽ nghiêm khắc dạy dỗ tên tiểu tử hồ đồ kia, để nó ngâm trong đầm sâu đó đủ một ngày một đêm!" Dứt lời, ông quay qua trừng Thi Lệ một cái.
Thân thể Thi Lệ run lên, hổ thẹn tràn đầy trong mắt, cúi đầu nói: "Tam Sư Tỷ, xin lỗi, đệ, đệ không nên gây rối, đệ không nghĩ tới tỷ... tỷ sẽ thật sự rơi xuống hồ."
Cố Lưu Tích nào có oán giận gì với đệ ấy, đầu vẫn chôn trong lồng ngực của Sở Viễn Sơn lắc lắc, nhưng mà vẫn không ngừng được tiếng khóc.
Liễu Tử Nhứ đứng ở một bên vội vã tới gần, nhu hoà cất tiếng: "Lưu Tích ngoan, tỷ đi làm đồ cho muội ăn, những ngày qua bị sốt cũng không có cái gì vô bụng, thì làm món Vân Nam mà muội yêu thích nhất có chịu không?" Thấy Cố Lưu Tích khóc đến nói cũng không ra tiếng, nàng quay sang nhéo lỗ tai Thi Lệ, không thèm nhìn đến đệ ấy nhe răng trợn mắt kêu oai oái, mang hắn đi khỏi phòng.
Cố Lưu Tích khóc đến mệt, thêm vào việc bị trúng gió do rơi xuống đầm nước trước đó, rất nhanh liền mê man, rồi ngủ thiếp đi.
Sở Viễn Sơn giúp nàng đắp lại chăn, nhẹ nhàng rời khỏi. Nhìn thấy Thi Lệ đang đứng ở ngoài cửa, ông hừ lạnh một tiếng, chòm râu bên mép run lên: "Hồ đồ...." Phát giác âm thanh của mình hơi lớn, ông lập tức hạ thấp giọng, "Tiểu tử hồ đồ, Tam sư tỷ của ngươi đã ngủ, ngươi ở đây coi chừng cho ta, không được làm phiền nàng! Còn có, sao chép môn quy mười lần, ngày mai đưa ta kiểm tra, còn không ta đánh gãy chân của ngươi!" Ông nổi giận đùng đùng, mắng Thi Lệ vài tiếng, lập tức xuống phòng bếp, bảo Liễu Tử Nhứ khoan hãy vội chế biến thức ăn.
Mặt Thi Lệ như đưa đám, nhưng trong lòng rất là hổ thẹn đối với việc làm hại Cố Lưu Tích rơi xuống nước, đành cười khổ đi trở về chép phạt.
Chìm trong mơ màng, Cố Lưu Tích ngủ cũng không an ổn, những việc ở kiếp trước cứ không ngừng tái diễn trong mơ, cảnh ngộ lúc nhỏ gặp phải, sư phụ, sư tỷ, Nhiễm Thanh Ảnh, cuối cùng là hình ảnh Văn Mặc Huyền suy sụp ngã xuống khiến Cố Lưu Tích đau đớn gào lên: "Không được!", liền mạnh mẽ bật dậy.
Lúc này màn đêm dày đặc, đèn trong phòng cũng đã đèn, cả không gian bị bao trùm trong tối tăm. Cố Lưu Tích dồn dập, thở hổn hển, khắp người đều là mồ hôi lạnh. Nhớ lại cảnh tượng trong mộng, nàng hoảng sợ không thôi, chân để trần mà nhảy xuống giường, dựa vào thị lực của người tập võ, quan sát bài trí ở xung quanh. Cho đến khi xác nhận mọi thứ đều giống với dáng vẻ trong trí nhớ thì mới mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất. Nàng chôn đầu, không một tiếng động rơi lệ: "Là thật, là thật, ta vẫn có cơ hội, còn có cơ hội. Văn Mặc Huyền... Tiểu Thương."
Lát sau, nàng nhạy cảm nhận ra có tiếng bước chân ngoài cửa, lập tức im lặng nhảy lên giường, tuỳ tiện lau nước mắt trên mặt rồi trùm lại chăn.
Người đến, rón rén bước vào, Cố Lưu Tích biết đó là Sư tỷ. Người nọ dùng tay che ánh nến, tựa hồ là sợ chói tỉnh người trên giường, sau đó đưa tay sờ trán của nàng, giúp nàng đè lại góc chăn, rồi lần nữa nhẹ nhàng rời khỏi.
Trong lòng Cố Lưu Tích tê rần, con mắt khẩn thiết chua xót, cất giấu tâm tình, nàng thầm phát thệ, sẽ không có thêm lần nào nữa làm bị thương những người bên cạnh. Giờ đây, nàng chỉ cầu đạt thành hai tâm nguyện, đó là bảo vệ Văn Mặc Huyền, vì nàng mà dốc hết tất cả, nữa là tuyệt đối không để sư tỷ sư đệ mất mạng!
Thân thể Cố Lưu Tích vốn rất tốt, lại thêm là người tập võ mang theo nội lực trong người, lần này sinh bệnh thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng, sau cùng, vẫn nhanh chóng khoẻ lên. Cố Lưu Tích còn nhớ ở kiếp trước, sau khi nàng rơi xuống nước, đợi thân thể bình phục, sư phụ liền bảo nàng tập bơi. Thi Lệ từ nhỏ đã chơi bời khắp ao sâu nước cạn trong núi, kỹ năng bơi lội vô cùng tốt, dĩ nhiên bị bắt theo giúp nàng. Nàng bị ép buộc tròn một tháng, kỹ thuật tự nhiên không tệ. Tương tự, lần này cũng không có may mắn trốn thoát. Tuy nhiên, Cố Lưu Tích lại không muốn để bọn họ biết được cảnh ngộ ly kỳ của mình nên giả vờ giả vịt học trong mấy ngày, rơi vào trong mắt mấy người Sở Viễn Sơn, thấy lạ là nàng trở nên thông minh dị thường, khiến cho Cố Lưu Tích cảm thấy xấu hổ không thôi.
Cố Lưu Tích biết rõ bọn họ vẫn còn lo lắng cho nàng. Cố Lưu Tích khi trước, mặc dù tính tình ôn hoà, thế nhưng vẫn mang dáng vẻ mềm mại của bé gái mới lớn. Ngoại trừ mỗi lần luyện công, đặc biệt liều mạng, những chuyện khác coi như còn tốt. Vậy mà, khoảng chừng sau khi rơi xuống nước, cả người thay đổi rất nhiều, rõ ràng mới có mười sáu tuổi, so với Liễu Tử Nhứ vốn lớn hơn nàng ba tuổi càng thêm trầm ổn. Giống như toàn bộ những bồng bột của tuổi trẻ qua một đêm liền biến mất, đem tất cả hào nhoáng thu lại, thầm che đậy tất cả chói lọi của viên ngọc thô vốn đã được mài giũa nhẵn bóng. Bọn họ thăm dò mấy lần lại bị Cố Lưu Tích vài ba câu sơ sài lảng qua chuyện khác, may mắn là biểu hiện của nàng cũng không có sự khác biệt quá lớn, mới có thể khiến ba người họ yên lòng.
Thời gian thoắt một cái nhanh chóng trôi qua, Cố Lưu Tích tỉnh lại đã hơn một tháng. Một tháng này, ngoại trừ dốc hết sức để luyện công, còn lại, nàng dùng để hồi tưởng tường tận tất cả sự việc ở kiếp trước, hy vọng sau này có thể trợ giúp cho Văn Mặc Huyền.
Bây giờ là tháng sáu, năm đầu Khánh lịch, hay nói cách khác, bản thân đã trở về thời điểm của bốn năm trước. Khi đó, lúc nàng hạ sơn là sau Tiết trung thu, năm thứ hai Khánh lịch, nhưng giờ phút này đây, nàng không thể đợi được nữa. Nàng muốn sớm ngày đi tìm Văn Mặc Huyền! Hơn nữa, nàng cũng không nguyện ý gặp mặt người kia lần nữa. Nghĩ đến đó, trong mắt Cố Lưu Tích lướt qua một tia phức tạp, lập tức, toàn bộ liền bị áp chế xuống.
Nếu nàng nhớ không lầm, sư phụ rất nhanh sẽ phái Đại Sư Tỷ đi tìm Nhị Sư huynh Mạnh Ly. Nghĩ đến việc năm đó Đại Sư tỷ gặp phải khi xuống núi, cùng với những thay đổi của Nhị Sư Huynh sau lúc đó, con ngươi Cố Lưu Tích lại rơi vào âm trầm. Nàng tuyệt đối ngăn không cho Đại Sư tỷ đi chuyến này, còn có năm đó Nhị Sư huynh đã rơi vào cảnh ngộ gì, nàng cũng muốn tìm hiểu cho rõ ràng!
Quả nhiên, qua thêm mấy ngày, Sở Viễn Sơn cho gọi ba người bọn họ đi qua. Trên mặt ông có chút bất đắc dĩ, trầm giọng nói: "Hôm nay gọi các con đến là vì Mạnh Ly. Một mình hắn xuống núi cũng đã được hai tháng, mà gần đây lại không có tin tức. Tính tình của hắn quái gở, tâm tư lại quá ủ dột, ta lo lắng hắn xảy ra chuyện. Vì vậy..."
Ba người Cố Lưu Tích đều hiểu ý tứ của Sở Viễn Sơn. Sư tỷ đệ bốn người bọn họ đều là cô nhi, không cha không mẹ, sư phụ coi bọn họ như con ruột mà dạy dỗ, dù rằng Mạnh Ly tự ý hành động khiến ông rất tức giận, nhưng chung quy vẫn không yên lòng về huynh ấy.
Mắt thấy Liễu Tử Nhứ muốn mở miệng, Cố Lưu Tích tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Sư phụ, hãy giao việc tìm kiếm Nhị Sư huynh cho con đi ạ."
Sở Viễn Sơn nhíu mày, có chút do dự. Tuy nói tính tình bây giờ của Cố Lưu Tích đã đủ ổn trọng, công phu lại tốt nhất trong số các đồ đệ. Có điều, nàng lên núi từ lúc chỉ mới bảy tuổi, từ đó đến nay cũng chưa từng rời khỏi đây, tính tình nàng lại quá mức lương thiện. Giang hồ hiểm ác, ông sợ nàng phải chịu thiệt thòi.
Hiển nhiên, Liễu Tử Nhứ cũng không tán thành, "Sư phụ, Lưu Tích tuổi còn quá nhỏ, lại không có kinh nghiệm giang hồ, tốt hơn là để cho con đi."
Cố Lưu Tích thở dài, chẳng lẽ tính tình của mình lúc trước quá yếu mềm, khiến cho ai nấy đều coi nàng như con nít, sợ nàng bị người ta lừa gạt. Nói tới kinh nghiệm giang hồ, một người sống lại như nàng sớm đã biết tường tận cái giang hồ này, đối với lòng người, tự nhiên càng triệt để thấu đáo. Giấu đi tia phiền muộn trong mắt, Cố Lưu Tích tiếp tục nói rằng: "Sư phụ, sư tỷ, Lưu Tích đã mười sáu, con ở nơi này đã được chín năm, đến lúc phải ra ngoài rèn giũa bản thân. Tính cách Nhị Sư Huynh cố chấp, e rằng sư tỷ có tìm thấy cũng không làm gì được huynh ấy, đổi lại là con, huynh ấy còn có thể nghe con nói vài câu. Hơn nữa, sư phụ cũng cùng con nói về giang hồ không ít, chắc chắn con sẽ càng cẩn thận gấp bội. Lại nói, làm đệ tử của sư phụ, há con có thể yếu kém đến độ làm nhơ danh tiếng của người hay sao?"
Nàng trịnh trọng nói ra câu cuối cùng, làm cho Sở Viễn Sơn vuốt râu mép, bị chọc cho cười đến thoải mái, nha đầu này vẫn không có thay đổi a. Hai người khác cũng cho rằng nàng đang ra vẻ lấy lòng, chỉ có Cố Lưu Tích tự biết tất cả những lời này đều xuất phát từ đáy lòng, thân phận của Sở Viễn Sơn đủ khiến vô số người trong giang hồ phải kính trọng.
Sở Viễn Sơn ngưng cười, trầm mặc một lát, tựa như đang suy tư, sau đó giương mắt nhìn Cố Lưu Tích một chút, mở miệng nói: "Nhứ nha đầu, tiểu tử hồ đồ, các con đi xuống trước, ta có lời muốn nói với Tích nha đầu."
Liễu Tử Nhứ cùng Thi Lệ liếc mắt nhìn nhau, muốn mở miệng, nhưng nhận ra được vẻ nghiêm túc trong mắt Sở Viễn Sơn, liền cúi thấp đầu, lui xuống.
Sở Viễn Sơn đứng lên, sắc mặt có chút trầm trọng. Ông thở dài, thấp giọng nói: "Tích nha đầu, con quả thật đã đưa ra quyết định?"
Người sư phụ vốn hay giả vờ nghiêm túc, nay lại xuất hiện vẻ mặt như vậy, làm cho Cố Lưu Tích hơi kinh ngạc, sư phụ đã phát hiện ra cái gì chăng? Tâm tư trong lòng thiên biến vạn chuyển, vẻ mặt vẫn như cũ hờ hững: "Vâng."
Sở Viễn Sơn trong mắt có chút bất đắc dĩ, "Tích nha đầu, không nên để cho cừu hận che mắt giống như sư huynh con. Những năm nay, con vô cùng liều mạng luyện công, ta sao không nhìn rõ tâm tư của con. Con muốn xuống núi, e rằng một phần là vì muốn điều tra chuyện năm đó, có phải không?"
Đầu Cố Lưu Tích khẽ rũ xuống, một mảnh cuồn cuộn trong mắt. Năm đó khi rời đi, nàng cũng tự nói qua với bản thân những lời này, đến cuối cùng, bản thân vẫn không tránh khỏi mắc phải sai lầm.
Thấy Cố Lưu Tích không lên tiếng, Sở Viễn Sơn cho rằng mình đã đoán đúng, nhìn đồ đệ mà mình thương yêu nhất, trong mắt càng thêm thương xót, lại càng thêm đau lòng.
Cố Lưu Tích ngẩng đầu lên, đối với sư phụ, cười cợt: "Sư phụ, quả thật có một phần là vì nguyên do này. Nhưng con cũng không phải là vì báo thù, con không tin nàng đã chết, con có thể may mắn gặp và được sư phụ cứu một mạng, được người thu làm đệ tử, vậy nàng có khả năng vẫn còn sống. Ít nhất năm đó, sư phụ đâu có tìm thấy thi thể của nàng, không phải sao? Nếu nàng ấy còn sống, sự việc năm đó tàn khốc đến vậy, nàng nhất định sẽ không lẳng lặng đứng ở một bên. Nay thừa dịp con đi tìm Nhị Sư huynh, không chừng có thể tra ra chút manh mối. Con không muốn báo thù, con chỉ muốn bằng mọi giá tìm nàng cho được."
Sở Viễn Sơn nhìn mặt mày của nàng bừng sáng, đôi mắt trong veo mà toát ra kiên định, cảm thấy vui mừng trong lòng. Rốt cuộc, đứa nhỏ này đã thật sự trưởng thành, có thể thản nhiên đối mặt với thảm hoạ năm đó, ông cũng không cần lo lắng nàng sẽ rơi vào cảnh lầm đường lỡ bước. Ông vuốt vuốt râu mép, xoay người bước vào phòng trong, sau đó xách ra cái hộp nhỏ đã bị khoá lại, mặt trên phủ đầy bụi, không nhìn rõ dáng vẻ vốn có của nó.
Cố Lưu Tích ngạc nhiên, nhìn thấy Sở Viễn Sơn thổi một hơi, rồi dùng tay áo lau chùi. Bàn tay gầy gò của ông chạm đến cái vòng tròn bên trên cái hộp, xoay tới, xoay lui vài vòng, cái hộp liền kêu xoạch xoạch một tiếng, bật mở.
Cố Lưu Tích nhìn vẻ mặt sư phụ kinh ngạc mà xem đến vật nằm trong hộp, trong mắt chứa đựng một mảnh tang thương âm u, tức khắc liền bị ông nhanh chóng giấu đi. Ông đưa tay lấy ra một quyển sách giấy vốn đã ố vàng nằm bên trong hộp, phủi một cái rồi đưa cho nàng.
Cố Lưu Tích nghi hoặc mà nhận lấy, liếc mắt nhìn đến cái bìa. Dòng chữ trên đó có chút mờ nhạt, hình như ghi là "Lạc Giả thập cửu quyết". Ánh mắt của nàng đột nhiên rụt lại, ngạc nhiên đến khó tả.
. . .
Lời editor: làm việc khuya không hiệu quả, :)) rút kinh nghiệm lần sau nhe.....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro