Chương 20

Vẻ lo lắng lan tràn khắp gương mặt Tô Nhược Quân: "Tử Tô, Cố cô nương, các người ở lại coi chừng nàng, ta tiếp tục nghĩ biện pháp khác, nàng đang phát sốt rất lợi hại, nếu cứ kéo dài mãi như vậy e là không tốt."

Cố Lưu Tích tay siết chặt khăn lông còn đang ướt sũng nước lạnh như băng đá, nàng gật đầu, thẫn thờ vắt khăn, giúp Văn Mặc Huyền đổi chiếc khăn mặt đã chuyển nóng kia.

Vốn dĩ trong lòng Tử Tô chứa đầy oán trách với nàng, nhưng khi nhìn đến biểu tình bây giờ cùng với những dày vò mà nàng đã chịu mấy ngày qua, trong miệng cũng không thốt ra lời.

Ngoài trời buông xuống hoàng hôn, tình trạng của Văn Mặc Huyền không ngờ lại ngày càng hỏng bét, vừa rồi Tô Nhược Quân hao hết tâm tư lại sắc thuốc thêm một lần nữa, cố gắng đút được nửa chén thuốc cho nàng, ai ngờ sau đó nước thuốc cùng với chút cháo loãng đút trước đó đều bị nôn ra toàn bộ.

Tâm tình Cố Lưu Tích vẫn luôn căng như dây đàn, hiện tại liền chịu không nổi, hai mắt đỏ đậm nhìn Tô Nhược Quân, giọng nói khàn khàn: "Thật sự không còn cách nào sao? Có thể lau thân thể của nàng hay không, không chừng sẽ hạ sốt."

Tô Nhược Quân lắc đầu: "Toàn thân của nàng đều nóng lên nhiều ngày như vậy, thân thể càng lúc càng suy yếu, nếu dùng nước đá lau khắp thân thể sợ sẽ phản tác dụng."

Sắc mặt Cố Lưu Tích tái nhợt, hung hăng nhắm chặt mắt: "Chẳng nhẽ không còn biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng tiếp tục phát sốt như thế sao?!"

Tô Nhược Quân nhìn Văn Mặc Huyền đang mất đi tri giác, trong mắt tràn đầy đấu tranh, lần phát bệnh này quá mức kịch liệt, nếu cứ liên tục sốt cao như vậy, sợ là lần này nàng không thể vượt qua! Khẽ cắn môi, Tô Nhược Quân chua chát, trầm giọng: "Còn có một biện pháp."

Cố Lưu Tích vội vã ngẩng đầu, trong lòng rất nhanh lại nguội lạnh. Tô Nhược Quân bây giờ mới chịu nói ra biện pháp này, chỉ sợ không còn cách nào để lựa chọn.

Quả nhiên Tô Nhược Quân thấp giọng: "Trước đó ta đến Tây Vực dò thám thì tìm được Viêm Tâm Thảo, bây giờ đã luyện chế thành thuốc viên. Cho nàng dùng cũng có thể giúp nàng vượt qua cửa ải này." Lời tiếp theo của nàng lại lộ ra vẻ chịu trận: "Nhưng mà dược tính của Viêm Tâm Thảo quá mãnh liệt, ta vẫn muốn nàng điều dưỡng tốt thân thể, mới cho nàng.... dùng, nhưng hôm nay không nói thân thể của nàng trống rỗng, nhưng mà còn lên cơn sốt, loại thuốc từ Viêm Tâm Thảo này sẽ để lại nguy hiểm khó lường, chỉ cần một chút sơ sót, ta sợ nàng lập tức sẽ...."

Cố Lưu Tích hiểu rõ đây là một ván cược, cũng là một lựa chọn gian nan, bởi vì cái giá phải trả....chính là tánh mạng của Văn Mặc Huyền! Không dùng, Văn Mặc Huyền cứ tiếp tục như vậy nhất định không thể chịu nổi. Dùng, thậm chí lập tức bỏ mạng! Cố Lưu Tích hung hăng cắn môi, bóp ngón tay đến trắng bệch, trong lòng đau đớn tựa như có người đang giày xéo, xé nát.

Đầu óc của nàng giờ đây đều rơi vào hỗn loạn, hận không thể giết bản thân ngay tức khắc. Nàng không có cách tiếp nhận được, bản thân có khả năng che chở thật tốt cho Văn Mặc Huyền, rốt cuộc lại đẩy nàng vào bước đường cùng. Nàng không cho phép, đều không cho phép Văn Mặc Huyền xảy ra chuyện gì! Nếu lại trải nghiệm thêm một lần, nàng sống không bằng chết! Nhớ tới lời Tô Nhược Quân nói không thể sử dụng nước đá vừa nãy, lại phát hiện tay mình đang ngâm nước đá, từ lạnh chuyển thành ấm áp trở lại, trong lòng nảy ra một ý tưởng.

"Nếu nàng có thể tạm thời hạ sốt, sau đó mới dùng đến Viêm Tâm Thảo, có phải sẽ không còn hung hiểm như vậy?"

Tô Nhược Quân giật mình, sau đó trả lời: "Ít nhất nắm chắc thêm ba phần."

"Nhược Quân cô nương có thể chuẩn bị cho ta nhiều.... nước đá hơn một chút, còn có.... thùng nước tắm?!" Tuy nói ra có chút ngượng ngùng, nhưng bây giờ nàng không còn cách nào khác.

Tô Nhược Quân nhất thời theo không kịp, lập tức trong lòng sáng tỏ, cũng không nói ra, nàng rủ mắt hỏi: "Đương nhiên là được, chỉ là cơn sốt của nàng kéo dài lại rất mãnh liệt, ngươi có hiểu không?"

Cố Lưu Tích gật đầu: "Cho ta một đêm, ta nhất định khiến nhiệt độ của nàng hạ xuống, nhất định sẽ hạ xuống."

Tô Nhược Quân phân phó, người hầu rất nhanh liền chuẩn bị xong, sau đó toàn bộ người trong phòng đều lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Tô Ngạn đứng ở bên ngoài, nặng nề nói: "Nhược Quân, ngươi thật sự tin tưởng nàng sao, chúng ta vẫn chưa xác định nàng có phải Tích nhi đó hay không?!"

"Ta không tin nàng."

"Vậy ngươi còn để nàng..."

"Nhưng ta tin A Mặc!"

Tô Ngạn lặng đi không nói, Tử Tô buồn bã ở một bên cũng mở miệng: "Ta cũng tin chủ nhân, hơn nữa Cố cô nương đối xử với chủ nhân rất tốt."

"Quay về đợi tin đi, ở lại cũng vô ích."

"Nhược Quân, nhiều ngày qua ngươi vẫn chưa nghỉ ngơi, trước hết nghỉ ngơi cho tốt, chủ nhân còn cần đến ngươi đó."

Tô Nhược Quân thuận theo đáp một tiếng, ba người quay đầu nhìn lại gian phòng đã đóng chặt cửa, rồi liền lẫn vào trong bóng đêm.

Trong này, Cố Lưu Tích ngắm nhìn Văn Mặc Huyền đang hôn mê nằm ở đó, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà chảy xuống, nàng cắn môi để mình không khóc ra tiếng, vươn tay xoa nhẹ gương mặt đang nóng hầm hập của nàng, sau hồi lâu nàng mới có thể miễn cưỡng lên tiếng: "Mặc Huyền, tỷ có biết ta có bao nhiêu may mắn mới có thể sống lại một lần, ta có bao nhiêu hài lòng khi ta còn có cơ hội gặp lại tỷ. Ta hiểu tỷ rất khó chịu, cũng hiểu tỷ rất mệt mỏi, nhưng ta cầu xin tỷ, đừng rời khỏi ta thêm lần nào nữa. Ta đã từng trơ mắt.... trơ mắt chứng kiến tỷ..... hai lần rời đi sinh mệnh của ta, cầu xin tỷ đừng.... Nếu để cho ta trải nghiệm thêm lần thứ ba, cầu xin tỷ nhất định phải thật tốt."

Nàng bi ai kể ra, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, đọng ở trên mặt của Văn Mặc Huyền, chân mày người nọ chưa từng được thả lỏng, giờ đây càng xoắn chặt. Đợi đến khi Cố Lưu Tích phát giác ra liền hoảng loạn cầm khăn tay lau sạch cho nàng.

Lúc này sắc mặt Văn Mặc Huyền vì phát sốt mà đỏ bừng, thở ra làn hơi chạm vào tay của Cố Lưu Tích, nóng bỏng tột độ. Cố Lưu Tích thay khăn cho nàng, ngơ ngác ngắm nhìn nàng, sau đó như bị quỷ thần xui khiến, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trên mặt của nàng.

Khi môi tiếp xúc với da thịt nóng bỏng liền khiến cho nhịp đập của Cố Lưu Tích có hơi mất trật tự, quýnh quáng lùi lại, tay đè ngực, có chút ảo não. Lại nhìn đến dáng vẻ khó chịu của Văn Mặc Huyền, cũng không kịp suy nghĩ gì thì giơ tay búi tóc lên, rồi nhẹ nhàng cởi ra thắt lưng trên người. Quay đầu nhìn người trên giường một lát, sau đó cởi hết quần áo của mình. Ánh nến rơi trên bóng lưng trơn láng trắng nõn như ngọc ngà của nàng, tựa như phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ, đường cong duyên dáng, khung xương tinh xảo lả lướt, hiển lộ một loại mê hoặc khác biệt, chẳng qua hết thảy đều không người nào có cơ hội tìm kiếm nhìn trộm.

Tuy là trong phòng chỉ có người nọ, lúc này cũng không nhìn thấy cái gì nhưng Cố Lưu Tích vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào thùng đựng nước đá ở đằng kia.

Toàn thân vừa chìm vào trong nước, nhiệt độ trên người đều bị nước lạnh như băng mạnh mẽ cướp hết, thân thể không khống chế được co cứng cả lên, Cố Lưu Tích cắn răng chặt đến sít sao mới không kêu ra tiếng. Cho dù đang vào hạ, cảm thụ như vậy cũng hết sức giày vò. Đè nén bản năng muốn đứng lên, Cố Lưu Tích từ từ nhắm hai mắt lại mà kiềm chế, sau đó thân thể cũng không run rẩy nữa, lạnh buốt đến chết lặng.

Một lát sau, nàng mới run lẩy bẩy từ trong nước đứng lên. Lúc bấy giờ thân thể nàng đều trắng toát, môi hiện lên chút xanh tím, gắng sức lau khô nước đọng ở trên người rồi qua loa mặc quần áo vào, đi đến cạnh giường Văn Mặc Huyền. Cố Lưu Tích không ngừng tự nhắc nhở, chỉ là giúp nàng hạ sốt, có cái quái gì mà không được, vừa vặn thứ bình bịch trong lồng ngực đều đập đến muốn phá ra ngoài. Nàng đóng mắt, giở cái chăn trên người Văn Mặc Huyền lên liển cảm giác được nhiệt độ ở trên người của nàng, xấu hổ trong lòng liền bị thương tiếc chiếm cứ. Nằm xuống bên cạnh thân thể của nàng, ôm một cỗ thân thể nóng bỏng ấy vào trong lòng.

Văn Mặt Huyền sốt đã rất lâu, thân thể khẩn thiết khó chịu, ý thức lúc này dù không rõ ràng nhưng đột nhiên có một vật thể lạnh như băng xáp lại gần, không chờ cho Cố Lưu Tích làm thêm động tác gì thì bản thân nàng đã dán vào.

Ánh mắt Cố Lưu Tích đau đớn, đưa tay bao phủ mặt của nàng, Văn Mặc Huyền liền phối hợp cọ cọ, rồi chôn sâu vào. Thân thể lạnh giá trong nháy mắt bị hơi nóng thổi tan, khiến cho Cố Lưu Tích bỗng chốc dễ chịu hơn một chút, nhưng trong lòng lại đau xót tột cùng, sốt lâu như vậy, nàng đã chịu biết bao nhiêu là khổ sở rồi.

Một hồi nữa, hơi lạnh trên người Cố Lưu Tích rút đi không ít, đại khái là cảm thấy hết lạnh rồi nên Văn Mặc Huyền có hơi khó chịu, thân thể cũng bắt đầu lộn xộn. Phát hiện vải vóc trên người ngăn cách đồ đạc mềm mại mát lạnh kia nàng liền bực bội lôi kéo y phục, cố gắng thế nào cũng không thành công thì chuyển sang lôi kéo lớp áo được mặc sơ sài trên người Cố Lưu Tích, chọc cho mặt của Cố Lưu Tích đỏ như muốn rỉ máu.

Nàng cuống quýt bắt lấy tay của người nọ, nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Ngoan, tỷ nhịn một lát, ta đi ngâm nước lần nữa."

Đồ vật mềm mại mát lạnh vừa rời khỏi, Văn Mặc Huyền liền cáu kỉnh, chân mày xoắn vặn chặt chẽ, hai tay cũng quơ loạn tìm tòi.

Cố Lưu Tích vừa xấu hộ lại vừa mềm lòng, đợi thân thể lạnh cóng của nàng lần nữa bò đến trên giường thì Văn Mặc Huyền mới chịu thả lỏng lông mày. Có điều lần này Cố Lưu Tích phát hiện người nọ rõ là nhớ dai, mặc dù thân thể của mình đã lạnh cóng đến vậy mà nàng vẫn không vừa lòng mà kéo y phục của nàng, rõ ràng cơ thể suy nhược đến vậy, nhưng lại hết sức chấp nhặt việc này. Cố Lưu Tích lại không nỡ để nàng khó chịu, trong lòng thầm nghĩ như vậy không chừng hiệu quả hơn rất nhiều, bụng dưới khẽ động đậy một chút, y phục liền bị cởi ra.

Lại nhận thấy Văn Mặc Huyền đã ướt đẫm mồ hôi, như vậy thì rất khó chịu, lại thầm nghĩ thuở bé đã tắm chung, đều là cô nương với nhau, cũng không làm hỏng thanh danh. Nghĩ như vậy, Cố Lưu Tích dứt khoát vò đã mẻ lại sứt[], nghiêng đầu sang cởi luôn y phục của Văn Mặc Huyền.

Không còn lớp vải vóc cách trở xúc giác mát lạnh này, Văn Mặc Huyền càng dán lại sát sao, thẳng một mạch vùi mặt vào cổ nàng mà ấp ủ, toàn thân đều xáp lại gần hơn, cọ xát rất là hài lòng. Da thịt hai người không bị vật gì ngăn cách mà dính sát vào nhau, khiến cho Cố Lưu Tích phát sinh chút mê muội.

Văn Mặc Huyền dù gầy nhưng bao phủ bởi tầng da thịt tựa như tơ lụa thượng hạng, trơn nhẵn tinh mịn, bởi vì nóng lên liền toát ra một lớp mồ hôi mỏng phủ lên da thịt như thạch trắng[] tan ra vậy. Cố Lưu Tích cả người đều cứng ngắc, trong nháy mắt như cảm giác nhiệt độ trên người nàng đều một loạt chạy đến trên người của mình, toàn thân nóng bỏng đến đáng sợ.

Văn Mặc Huyền kề sát đến không còn kẽ hở, Cố Lưu Tích còn đang rầu rĩ không biết làm cách nào để nàng buông ra, rốt cuộc phát hiện người này cực kỳ tự giác, cảm thấy hết lạnh liền tự động để nàng rời khỏi. Suốt một đêm, Cố Lưu Tích chịu đựng trạng thái bị băng hỏa thay phiên kích thích, cố gắng gạt đi đầu óc nặng trĩu choáng váng của mình sang một bên, nàng áp lên trán của Văn Mặc Huyền lại lần nữa, chút cảm xúc mát lạnh khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, chân liền mềm nhũn ngã ngồi trên đất, cả buổi vẫn chưa dậy nổi.

Sau một hồi lâu nàng miễn cưỡng chống người đứng dậy mặc quần áo tử tế, cho.... Văn Mặc Huyền thay một bộ áo lót sạch sẽ, lúc này mới kéo lê thân thể mệt mỏi đi mở cửa phòng.

Bọn người Tô Nhược Quân đã sớm đứng chờ ở ngoài cửa, trông thấy sắc mặt Cố Lưu Tích tái nhợt, vành mắt đều thâm đen liền ai nấy đều có chút kinh ngạc. Cố Lưu Tích chỉ cười cười, trong con ngươi đều ánh lên vui mừng, dường như không ý thức được bản thân mệt mỏi rã rời.

"Nàng hết sốt, ngươi đến khám cho nàng."

Sắc mặt Tô Nhược Quân mừng rỡ, ánh mắt quan sát nàng còn cất chứa tia vui mừng cùng khẳng định, khiến cho Cố Lưu Tích cảm thấy quái lạ.

"Tử Tô, mau chóng đưa Lưu Tích cô nương đi xuống nghỉ ngơi."

Mặc dù có chút lấy làm lạ vì Tô Nhược Quân đột nhiên thay đổi xưng hô, nhưng Cố Lưu Tích vẫn lắc đầu nói: "Ta còn chưa mệt, chờ ngươi khám cho nàng xong thì ta sẽ đi."

Tô Nhược Quân vẫn là khăng khăng một mực: "Ba ngày nay ngươi vẫn chưa từng chợp mắt, đợi đến lúc A Mặc dùng thuốc còn phải nhờ ngươi dùng nội lực hỗ trợ, nếu ngươi nghỉ ngơi không tốt, đến lúc đó e là cạn kiệt sức lực. Ta đã điều phối thuốc cho ngươi, một lát nữa để Tử Tô đi sắc, giúp ngươi xua đi hàn khí, nếu không... sau này để lại di chứng thì sẽ không hay. Ngươi không cần lo lắng, có chúng ta ở đây, không có gì đâu."

Nghe vậy Cố Lưu Tích cũng không cố chấp kiên trì nữa, có chút thoát lực mà trở về phòng.

~~~

[破罐子破摔]: vò đã mẻ lại sứt, có nghĩa là chuyện đã hỏng bét đến mức này thì mặc kệ nó vậy. (Theo Google)

[琼脂]: quỳnh chi, thạch trắng, agar. (theo Google)

~~~

Tô Nhược Quân tiến vào trong phòng, ngọn nến đều đã cháy hết, trên giá cắm còn phủ một tầng dày sáp nến, Văn Mặc Huyền còn đang an giấc. Nhìn thấy thùng nước bên trong, xung quanh để lại vũng nước, con ngươi nàng liền nặng trịch, khẽ thở dài một hơi.

Nàng tự tay bắt mạch cho Văn Mặc Huyền, mặc dù vẫn suy yếu vô lực như trước, nhưng khá hơn rất nhiều so với tối hôm qua, quả nhiên đã hạ sốt. Đem tay này để vào trong chăn, nàng khẽ thầm thì bên tai Văn Mặc Huyền: "A Mặc, Tích nhi của ngươi nên đến tìm ngươi rồi, ngươi phải tiếp tục chống đỡ."

Văn Mặc Huyền đang nhắm mắt, mày vẫn cau chặt rất nhanh liền buông lỏng.

~ Hết chương 20 ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro