Chương 26


Sau khi ngẫu nhiên gặp được ba cái hắc y nhân làm Lưu Ly có cảm giác tràn ngập nguy cơ.

Nàng phát hiện hiện thực vĩnh viễn tàn khốc so với trong tưởng tượng, nàng cho rằng vận mệnh sẽ vô pháp thay đổi như thế nào cũng sẽ có những sự kiện giống hệt với trong nguyên thư, nhưng lại không phải vậy, ông trời nói cho ta, ta có thể sửa đổi cốt truyện ư?

Chuyện này không phải là hố cha sao!

Sau khi lỗ hổng ở cấm địa sau núi được tu bổ xong, tam hắc y nhân kia cũng bị Lưu Ly dùng chiến thuật tâm lý châm ngòi ly gián thành công, Tuyết Mai Nhưỡng nói cho nàng biết phỏng chừng mấy người này căng không được bao lâu sẽ đem sự tình khai ra hết.

Tuyết Mai Nhưỡng còn ở cấm địa thiết lập bẫy rập khác, chờ tin tức của ba tên hắc y nhân kia tới tay giáo chủ Hắc Liên Giáo và những đệ tử khác.

Nhưng tin tức lại chậm chạp không tới, không biết là bọn họ có phát giác hay không đối.

Chuyện này đã không cần Lưu Ly nhúng tay, Lưu Ly liền chuyên tâm tu luyện, nàng nghĩ nhanh chóng thăng cấp lên Kim Đan kỳ.

Kim Đan kỳ cùng Trúc Cơ kỳ có thực lực chênh lệch rất nhiều, một cái Kim Đan nhất giai có thể đánh mười cái Trúc Cơ đại viên mãn.

Lên tới Kim Đan kỳ, Lưu Ly có thể hơi an tâm chút.

Nhưng tu luyện là không được nóng vội, Phong Hề Ngô thấy bộ dáng nôn nóng tu luyện của nàng, ngược lại lắc đầu nói: "Không cần nóng nảy, từ từ mà học, ngươi mới hiểu được căn cơ, điểm đó mới là thượng thừa."

Lưu Ly ngoài mặt đón ý nói hùa, kỳ thật trong lòng vẫn lén lút suy nghĩ nàng nên làm cái gì bây giờ vẫn là làm sao bây giờ.

Ân nàng loại đồ đệ này đủ gọi người không bớt lo.

Cũng không biết sư phụ nàng có phát hiện tiểu tâm tư của nàng không, ngày đó Phong Hề Ngô gọi Lưu Ly mang nàng xuống núi.

"Sư tôn tính toán mang đồ nhi đi đâu?" Lưu Ly hiếu kỳ hỏi.

Phong Hề Ngô thoáng giải thích.

Thiên Võ Tông thân là tông phái lớn nhất phụ cận, tài nguyên hùng hậu, trong tay cầm mấy cái bí cảnh lớn nhỏ, mỗi khi đến bí cảnh mở ra, môn hạ đệ tử có thể tiến vào rèn luyện, thu hoạch vật tư nộp lên trên để đổi tài nguyên, cũng có thể giữ lại cho mình.

Ba ngày sau vừa lúc có một cái tiểu bí cảnh mở ra thích hợp cho Trúc Cơ kỳ đệ tử tiến vào, bí cảnh này vừa bị khai phá không bao lâu, các đệ tử cũng sẽ vô pháp giao lưu kinh nghiệm, thích hợp cho Lưu Ly đi một vòng.

Lần này Phong Hề Ngô mang Lưu Ly báo danh đi.

Báo danh xong, Lưu Ly đột nhiên hỏi: "Sư tôn không đi vào?"

Phong Hề Ngô còn chưa nói, chấp sự hướng dẫn đăng ký báo danh cười: "Bí cảnh này chỉ có Trúc Cơ kỳ đệ tử mới có thể đi vào, Phong chân nhân nếu đi vào, chỉ sợ sẽ dẫn tới bí cảnh hỏng mất."

Lưu Ly liền thở dài nói: "Ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi."

Bí cảnh này một năm khai trương một lần, một lần mở ra là bảy ngày, thời gian tuy không dài nhưng Lưu Ly mới bái Phong Hề Ngô không bao lâu liền phải tách ra, trong lòng nàng mạc danh không dễ chịu.

Tới ngày bí cảnh mở ra, các đệ tử đã báo danh đã tới sớm để chờ lối vào bí cảnh.

Lưu Ly như chuẩn bị đến trường đi thi, các thân hữu cũng đều đến đưa tiễn —— Phong Hề Ngô cùng với Lương Thiên Điềm.

Cửa bắt đầu mở ra, nhìn cái bánh gạo được nướng đến đen, nứt đầy trên mặt bánh trông kỳ kỳ quái quái, Lương Thiên Điềm đưa cho nàng một cái hộp nhỏ nói:

"Sư tỷ, đây là ăn, ngươi hảo hảo tự chiếu cố mình nha."

"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ bình an đi ra." Lưu Ly cảm động đến cực điểm nhận lấy hộp bánh gạo đen thui.

Tiểu bí cảnh tuy là bị hạn chế do chỉ có Trúc Cơ kỳ đệ tử mới có thể tiến vào, nhưng bên trong còn có rất nhiều nguy hiểm, ai cũng không thể bảo đảm chính mình nhất định sẽ không gặp nguy hiểm hay không.

Lúc này các đệ tử đã tiến vào hơn phân nửa, Lưu Ly liếm liếm môi dưới, nhìn Phong Hề Ngô muốn nói gì đó.

Hôm trước vừa làm trò trước mặt mọi người, nàng vẫn nên có liêm sỉ một chút.

Vì thế nàng chỉ vẫy vẫy tay: "Ta đi đây."

"Đi thôi sư tỷ."

"Ta thật sự đi đây." Đi một bước lùi ba bước nói.

"Ân ân!"

"Đừng quá nhớ ta a!" Nàng mới đi được có bảy bước.

Phong Hề Ngô bất đắc dĩ, đành phải nói: "Tiểu tâm vì thượng."

Lưu Ly ánh mắt sáng lên, gật đầu thật mạnh "Ân" một tiếng, xoay người đi nhanh tiến vào bí cảnh.

Từ sau lúc tiến vào cái cửa có hình dạng kỳ kỳ quái quái, đầu tiên làm nàng hơi hoa mắt, chợt một trận choáng váng truyền đến, sau một lát, hết thảy ổn định lại, Lưu Ly xoa xoa thái dương nhìn quanh bốn phía.

Kỳ quái, chỗ này hình như là một cái sơn động.

Cái tiểu bí cảnh này là từ thời năng luyện hóa thời cổ đại mà biến thành tiểu động, Lưu Ly từng hỏi thăm qua, nghe nói sau khi các đệ tử tiến vào sẽ bị truyền tống đến địa phương ngẫu nhiên, có người tới rừng rậm, có người tới thảo nguyên.

Cũng có người bị truyền tống đứng ở một cái sân nhà.

Nhưng trung tâm khu vực bí cảnh thì không xác định được.

"Sơn động"  này nói là sơn động cũng không quá chuẩn xác, bởi vì hiếm khi có cái sơn động nào mà nhìn trống trải cao lớn như vậy, Lưu Ly sử dụng minh quang thuật chiếu sáng khu vực phụ cận, mới phát hiện động bích tựa hồ là do người điêu khắc mà ra, tuy gập ghềnh mà lại ẩn chứa quy luật.

Trước sau nàng đều là hai con đường đen nhánh một mảnh, Lưu Ly gà mờ bắt đầu tùy tiện chọn một phương hướng, phòng bị đi về phía trước.

Đi được vài bước đường, trừ bỏ một mảnh tối đen như mực, chỗ này cũng không có gì đặc biệt.

Nàng nhìn vách đá có một cái thạch điêu hung thú hình đèn thác, tò mò mà tới gần xem kỹ, đèn thác thế nhưng có đọng dầu trơn, lấy một cây bấc đèn châm lửa vào bên trong, tựa hồ còn có thể sử dụng.

Lưu Ly lại không tính bậc nó lên sử dụng, ai biết ngoài ý muốn nó có thiêu cháy hay phát ra độc khí hay không?

Nàng không tính bậc lửa nó, nhưng hung thú đèn thác vừa lúc Lưu Ly xoay người thì nó tự bật sáng lên!

Lưu Ly hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau hai bước, thấy đen trước mặt vẫn giữ nguyên vị trí, các đèn thác khác trên vách động giấu ở trong bóng tối lần lượt cháy lên!

Sơn động một mảnh màu đen bị ánh sáng xua đi.

Nếu hai bên đều giống nhau, Lưu Ly cũng không hề do dự, tiếp tục đi lên phía trước.

Đi không bao xa, bỗng nhiên bên tai nàng nghe được âm thanh kỳ quái.

Thanh âm giống vật có trọng lượng lớn cọ xát mặt đất, như là đá vụ lăn từ trên cao xuống.

Lưu Ly trở tay móc ra một thanh đại chùy, chuẩn bị nghênh đón nguy hiểm.

Thanh âm kia ban đầu rất nhỏ nhưng càng lúc càng lớn.

Trên dưới trái phải vách đá đồng thời chấn động, như bị mở chốt, biên độ càng lúc càng lớn. Đá vụn lẫn lộn với tro bụi tốc tốc rơi xuống, Lưu Ly nhăn chặt mày, cất bước nhanh chóng đi về phía trước.

Tuy rằng phía trước vách đá cũng di động, nhưng tổng không thể ngốc ở tại chỗ này, nếu có thể vọt tới nói không chừng có thể chạy khỏi sơn động!

Thực mau, Lưu Ly trơ mắt nhìn một khối lại một khối đá rơi xuống mà nàng lại không biết là có chuyện gì!

Nguyên lai sơn động thực sự còn muốn cao lơn hơn sơn động mà Lưu Ly nhìn thấy lúc ban đầu, chỉ là nó bị bao trùm một tầng đá chồng chất ghép nối nhau tạo thành bước "Tường da".

Hiện tại tầng đá này không biết vì sao lại bị kích hoạt, một đám chấn động rớt xuống tro bụi, một khối khác đuổi theo hướng Lưu Ly!

Lưu Ly nhìn tảng đá hình cẩu đang ở gần nhất, khổ không nói nên lời, liền cười nói: "Ngươi nếu là cẩu thật, ta nói không chừng sẽ ngồi xổm xuống sờ soạng, cẩu giả ngươi cũng không cần đuổi theo ta cắn a!"

Thạch cẩu không nghe không nói, bốn cái cầu hình "Chân" hướng Lưu Ly nhanh chóng chạy tới.

Thạch Ngẫu bị kích hoạt càng ngày càng nhiều, thực mau đem con đường phía sau lưng Lưu Ly phá hỏng, mà trước mặt nàng là vách tường chấn động đến càng thêm lợi hại, tuy kích hoạt tương đối chậm, nhưng cũng có tiểu Thạch Ngẫu rơi rớt trên đường!

Lưu Ly múa máy đại mộc chùy, một chùy phá tan từng tảng đá nhỏ.

Mà ở chỗ nàng không chú ý, có một cái bàn tay bằng giấy đang dán trên sau vai của nàng, theo gió lắc qua lắc lại.

......

Không biết chạy bao lâu, Lưu Ly thở hồng hộc, con đường trước mặt lại như không có điểm cuối.

Nàng dùng thần hành thuật, tốc độ đỉnh cấp siêu chạy nhưng lại không ngờ nàng tăng tốc, những tảng Thạch Ngẫu cũng tăng tốc theo!

Hiện tại không chỉ có một đám ở phía sau đuổi theo, trước mặt nàng "người" Thạch Ngẫu cũng chạy tán loạn, ngay cả đỉnh đầu đều đặn cứ một lát lại rớt một con xuống dưới!

Lưu Ly tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng, cùng đại mộc chùy trong tay múa máy mạnh mẽ oai phong, không biết bao nhiêu tiểu Thạch Ngẫu đã bị nàng đập thành tro bụi.

Những cái Thạch Ngẫu to hơn một chút lại cứng rắn hơn nhiều, không bằng tiểu Thạch Ngẫu đều giống nhau hảo sao.

Bỗng nhiên, bốn phía Thạch Ngẫu yên lặng một cách quỷ dị.

"Không đuổi nữa???" ý niệm mới từ trong đầu hiện lên, Lưu Ly nhìn thấy những cái Thạch Ngẫu cỡ to nắm những loại Thạch Ngẫu nhỏ bên cạnh sáp nhập vào 'cơ thể" của đại Thạch Ngẫu—— một cái siêu đại hình hình người Thạch Ngẫu xuất hiện.

Lưu Ly: "Trời ạ a!"

Vì cái gì ta tiến cái bí cảnh sẽ rơi vào loại địa phương này!! Lưu Ly vì chính mình bất hạnh một phen, thương tâm nước mắt.

Siêu đại hình Thạch Ngẫu mỗi bước đi đều làm cho mặt đất đột ngột run lên, Lưu Ly nhìn số lượng Thạch Ngẫu tuy đuổi theo mình phía sau, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa chân đụng vào trên vách đá.

Chính là vào khoảng khắc này, Thạch Ngẫu múa máy cánh tay máy móc hướng tới sọ não Lưu Ly hung hăng tạp xuống.

Lưu Ly sắc mặt biến đổi, lập tức truy bộ cái thủy tráo, ngay sau đó, siêu đại hình Thạch Ngẫu kia hóa thành một đống bột mịn.

Nhiễu sự a! Nàng còn chưa có công kích nó a!!

Chẳng lẽ ở chỗ này, còn có người thứ hai?!

Lưu Ly xoay người nhảy, nhảy lên gõ nát một cái đầu của đại hình Thạch Ngẫu, lạnh lùng nói: "Ai?!"

Ngay sau đó, một thanh âm quen thuộc vang lên ở trong đầu, suýt nữa đem Lưu Ly sợ tới mức từ giữa không trung ngã xuống.

"Ta."

"Sư sư sư tôn!" Lưu Ly vui mừng khôn xiết, "Là ngươi sao sư tôn!"

"Là ta."

"Ngươi ở đâu a sư tôn, ngươi như thế nào vào được?" Lưu Ly một bên tránh né Thạch Ngẫu công kích, một bên chờ đợi mà nhìn bốn phía.

Trong đầu thanh âm lại một lần vang lên, nói: "Chuyện này không quan trọng, chuyến này mấu chốt ở ngươi."

"Ta đã biết, yên tâm đi sư tôn, ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng!" Lưu Ly vai kháng đại kỳ, vỗ ngực đến vang bạch bạch.

Phong Hề Ngô không muốn lộ diện cũng không sao, biết nàng ở bên người, Lưu Ly liền giống như tìm được tâm phúc, nhất thời từ khẩn trương cấp bách, mở đường chạy thoát.

Nàng có cảm giác an toàn cùng tự tin tới không kiêng nể gì!

Lưu Ly bình tĩnh lại, trong lòng mấy lần cường điệu "Nhìn kỹ cẩn thận quan sát", đừng nói như vậy, một bên chạy trốn một bên phản kích một bên quan sát, thật đúng là bị nàng nhìn ra có chút không thích hợp.

Tổng cảm thấy con đường ở phía trước càng ngày càng quen thuộc, dưới chân đá vụn cũng càng ngày càng nhiều.

Thật giống như lúc trước đã có người ở chỗ này đánh nát Thạch Ngẫu.

Lưu Ly đột nhiên xoay người, hướng tới mấy cái Thạch Ngẫu vừa mới rơi rớt từ chỗ trên vách động ném tới.

"Ong ——"

Vách tường run lên, lại bắt đầu rào rạt âm thanh run rẩy của hòn đá, phảng phất như tân Thạch Ngẫu chuẩn bị ra đời.

Nguyên lai Thạch Ngẫu tạo thành vách tường, không chỉ một tầng!

"Ta nghĩ có khả năng chúng ta vẫn luôn đi vòng vòng quanh chỗ này." Lưu Ly lẩm bẩm nói.

Chỉ cần cái vòng này đủ lớn, ở tình huống không có kim chỉ nam sẽ đủ để mê hoặc con người, làm nàng cho rằng con đường đang đi chính là con đường thẳng.

Có lẽ toàn bộ động bích này, đều là từ Thạch Ngẫu tạo thành!

Con đường phía trước vô tận, không có đường lui, phá vách tường là không thể, do đỉnh đầu quá cao.

Lưu Ly vung đại chuỳ, hướng dưới chân ném tới.

Đại địa nháy mắt chấn động rung động lên!

Phanh phanh phanh!

Lưu Ly dùng hết toàn lực, chân khí mãnh liệt tràn ra, mộc chùy tựa như thiết chùy, chùy chùy dừng ở cùng một chỗ, rốt cuộc cũng đào ra một cái khe xoát địa, lấy chùy đánh chỗ trung tâm sụp đổ ra một cái hắc động!

Một cổ cường đại hấp lực từ trong hắc động trào ra, đem Lưu Ly cũng với phụ cận Thạch Ngẫu cùng hút vào, sau một lát, mặt đất mấp máy khôi phục nguyên dạng......

----------

Chương này khó quá tr 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro