Chương 82
"Hoàng Khanh, cô vào đây một lát." Tô tổng giám đi ngang qua ta rồi vỗ vai ta một cái.
Ta quay đầu lại ngơ ngác dùng ngón tay chỉ vào chính mình, gần đây ta không phạm phải lỗi gì, vì sao phải tìm ta nói chuyện? Chẳng lẽ công ty muốn cắt giảm nhân viên? Cũng may ta có đại gia Mã tiểu thư chống lưng cho rồi.
"Trong công ty còn có người thứ hai tên Hoàng Khanh sao?" Tô tổng giám có chút không vui nói.
"Ặc..." Ta chỉ đành xấu hổ gãi đầu, rồi đi theo nàng vào phòng làm việc.
Mới về công ty hai ngày đã nghe được tin tức, Diệp Nhiễm và Mạn Đình tỷ đều đã từ chức, Tô tổng giám đương nhiên đau đầu, chẳng khác gì bộ phận thiết kế đã mất đi một nửa sức chiến đấu, mà hai người mới tới đều không được việc.
"Đóng cửa lại." Tô tổng giám xoa huyệt thái dương, ta không hiểu ý tứ mà sốt ruột.
"Ặc... Tô tổng giám, chị tìm em có việc gì ạ?" Ta mặt mày tươi cười, có chút căng thẳng xoa tay.
"Khẩn trương như vậy làm gì, ngồi xuống trước đi." Nhìn bộ dạng của Tô tổng giám không giống như muốn đuổi việc ta, cho nên ta yên tâm ngồi xuống.
"Cô cũng đến công ty được một thời gian rồi, công việc gì cũng coi như quen thuộc đúng chứ?" Tô tổng giám ăn trái cây, hoàn toàn không có thái độ cao ngạo ở trước mặt chúng ta lúc bình thường, bộ dạng dễ gần như vậy càng thoải mái hơn một chút.
"Vâng, cơ bản đều có thể độc lập hoàn thành." Chẳng lẽ muốn cho ta chuyển chính thức thành trợ lý thiết kế sao, ta hiện tại vẫn là thực tập sinh mà!
"Vương Mạn Đình đi rồi, vị trí của cô ấy cô lên thay đi, làm một thời gian, nếu có thể đảm nhiệm, tôi sẽ xin đề bạt cô làm chủ quản, phạm vi quản hạt chỉ đứng sau tôi. Nếu không có vấn đề gì, trong thời gian tôi nghỉ sinh, có thể để cô giữ chức vụ của tôi."
Tô tổng giám nói thẳng vào vấn đề, hơn nữa nội dung quá mức bất ngờ khiến ta nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể ngơ ngác há miệng, "Hả? Vừa nãy chị nói gì cơ?"
Tô tổng giám bất đắc dĩ đỡ trán, quả thực là hận sắt không thành thép, "Quả nhiên là quá ngốc."
Ta lập tức thụ sủng nhược kinh nói, "Không phải, em nghe hiểu rồi, đa tạ tổng giám đại nhân đề bạt~ Nhưng luận về thiết kế, Marjorie thích hợp hơn một chút... Vì sao lại chọn em chứ?" Nếu để Mã tiểu thư biết, về nhà nhất định sẽ ghen tuông mà bạo lực gia đình với ta cho xem.
"Cô thiết kế đúng là không được, nhưng tôi hiện tại không cần một nhà thiết kế hoàn hảo vì đã có Marjorie rồi, tôi hiện tại chỉ thiếu một người có thể khống chế được cô ấy, cô hiểu không?" Tô tổng giám gõ ngón tay lên bàn.
"Ừ, đây là sự thật." Ta rất thích nghe những lời này.
"Trước đây vốn dĩ muốn để Marjorie làm chủ quản, nhưng tính cách của cô ấy hoàn toàn không thể dẫn dắt đội ngũ, cô hiểu đấy. Vương Mạn Đình lại có thành kiến rất sâu với cô ấy, đương nhiên không thể để cô ấy làm chủ quản, nếu không mỗi ngày thời gian của tôi đều sẽ lãng phí vào việc điều giải mâu thuẫn của họ, cho nên cuối cùng chỉ có thể để họ ngang hàng, cùng kiềm chế lẫn nhau. Nhưng hiện tại có cô xuất hiện, thật đúng là phúc tinh!~" Tô tổng giám nhẹ nhõm thở ra cười nói.
"Nhưng... em tư lịch không đủ, khó có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục?" Ở chung với Mã tiểu thư lâu rồi, tự nhiên sẽ rước phải những oan trái khó hiểu.
"Cô không cần khiến người khác tâm phục khẩu phục, chỉ cần có thể xử lý được Marjorie là đủ." Lời này nói thật quá đắng lòng, vai trò của ta chỉ có chút xíu như vậy thôi sao? Tô tổng giám cảm thấy nói như vậy không ổn, lập tức lại nói, "Năng lực giao tiếp của cô cũng không tệ, rèn luyện một chút, dẫn dắt đội ngũ cũng không thành vấn đề. Hai ngươi song kiếm hợp bích, bộ phận thiết kế của chúng ta sẽ làm nên chuyện đó!~"
Thật ra ta cảm thấy lời Tô tổng giám muốn nói không phải là song kiếm hợp bích, mà là song tiện hợp bích chứ gì?! Chẳng lẽ bầu không khí cơ bản sau này của bộ phận thiết kế không phải là màu xanh lá cây, mà là tràn ngập độc dịch do Mã tiểu thư phun ra.
"Được được, em nhất định sẽ cố gắng quản tốt Marjorie, chị yên tâm~" Ta cười đầy thâm ý, Tô tổng giám là một người mê bách hợp chắc chắn đã lĩnh ngộ được bí ẩn trong đó, cười gật đầu với ta, nhưng ta với tư cách là chủ quản tương lai và quyền đại diện tổng giám đốc nhất định phải bắt đầu tranh thủ quyền lợi của mình từ bây giờ.
"Tô tổng giám, thương lượng với chị một chuyện được không~ Khi nào thì có thể cho hai chúng ta nghỉ phép dài ngày? Marjorie cũng đã lâu không được nghỉ phép rồi nhỉ?" Ta nghiêng người ghé vào bàn làm việc của Tô tổng giám, nịnh nọt nói.
"Nghỉ phép dài ngày? Hai người muốn đi hưởng tuần trăng mật hả?" Tô tổng giám liếc nhìn ta.
"He he he, cũng gần như vậy, cũng gần như vậy~" Ta xoa tay cười nói.
"Dạo này không được, chỗ Vương Mạn Đình và Diệp Nhiễm còn một đống bộn bề kia kìa, hai người này ngay cả bàn giao cũng không làm đã chạy, thật sự là quá không chuyên nghiệp!" Dường như Tô tổng giám không có hứng thú gì với cặp đôi Mạn Đình tỷ, nhưng ta rõ ràng có thể cảm giác được gian tình giữa hai người họ.
"Vậy sau khi bận rộn xong thì được chứ, làm xong bản thảo chuyển mùa cũng có một khoảng thời gian rảnh rang mà." Ta lùi một bước.
"Trước tiên cứ làm xong đoạn này đã, nghỉ phép dài ngày cũng không thể quá dài, tối đa là bảy ngày phép năm." Tô tổng giám cũng nhượng bộ một chút.
"Cảm ơn tổng giám đại nhân~" Ta vui vẻ cảm ơn Tô tổng giám, sau đó nàng ở trong văn phòng tuyên bố với tất cả mọi người việc ta được phá lệ thăng chức làm nhà thiết kế. Mặc dù phần lớn mọi người đều không phục, nhưng ngay cả thiếu nữ thiên tài thiếu nữ Mã tiểu thư cũng không lên tiếng, bọn họ lại càng không có tư cách gì.
Ta lảo đảo về chỗ ngồi, thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị chuyển sang bên kia, Mã tiểu thư ngồi trên ghế trượt tới, "Phụ nữ có thai quả nhiên sẽ giảm IQ xuống sao?"
"Nói gì đó! Tô tổng giám là nhãn quang tinh đời!" Ta đẩy nàng một cái, nàng xoay trên ghế gần như một vòng.
Sau đó Mã tiểu thư trừng mắt nhìn ta, "Là heo thì có!" Nói xong liền trở về chỗ ngồi của mình, không để ý tới ta nữa.
Ở trong văn phòng ta cũng không tiện lập tức qua dỗ dành nàng, đặc biệt là khi ta vừa mới được thăng chức, càng phải có bộ dáng lãnh đạo. Hơn nữa sau này ta còn phải lãnh đạo tất cả bọn họ nữa, nghĩ một chút thôi cũng thấy thật sảng khoái, bắt đầu mơ mộng về dáng vẻ oai hùng của ta khi chỉ điểm giang sơn sau này.
"Mấy bản vẽ này là do họ để lại, cần gấp, trước khi tan làm phải đưa cho tôi." Mã tiểu thư còn chưa dứt lời, một quyển sổ đã bị ném tới đập vào đầu ta, giọng điệu hoàn toàn là việc công xử theo phép công, giống như người thường hay ngạo kiều thích làm nũng không phải là nàng vậy.
"Hừ, làm thì làm, đừng coi thường tôi." Ta không thể để đồng nghiệp nhìn mà chê cười, nếu không sau này còn làm lãnh đạo kiểu gì.
Diệp Nhiễm và MT tỷ đều đã từ chức, không có ai đối đầu với Mã tiểu thư, vậy mà đột nhiên cảm thấy có chút vắng vẻ. Hơn nữa trợ lý mới đến rất vô vị, còn ngốc hơn Diệp Nhiễm nhiều, ta bảo cô ấy vẽ một bức tranh mà cô ấy cũng vẽ không xong.
Bận rộn cả một buổi chiều, ta lo đến tóc cũng muốn bạc trắng, chống khuỷu tay lên bàn vò đầu, dự cảm trước khi tan làm khó mà xong được đống này. Quả nhiên không nên vỗ ngực khoe khoang, bây giờ càng thêm mất mặt, nhưng ta cũng không ngờ cái cô trợ lý này lại ngốc nghếch như vậy! Sao còn ngốc hơn cả ta nữa?!
Nhìn thấy đã đến giờ tan làm, ta mệt đến cổ cứng đờ, cả người đều đau mà vẫn chưa xử lý xong mấy bức vẽ này. Mã tiểu thư ung dung đi đến phía sau ta, sau đó dồn sức búng mạnh vào đầu ta một cái, má ơi, suýt chút nữa bị búng văng não luôn rồi!
"Chị làm gì vậy?!" Ta ôm đầu trừng mắt nhìn nàng.
"Còn chưa xong sao?" Mã tiểu thư nhìn bức vẽ mới hơn một nửa trên màn hình của ta.
"Tôi phải tăng ca, tối nay nhất định phải vẽ xong!" Lỡ mạnh miệng rồi, nếu nhận thua thì quá mất mặt.
"Không được, giờ em phải về nhà nấu cơm cho tôi." Mã tiểu thư túm lấy cổ áo ta, suýt chút nữa bóp chết ta luôn.
"Nấu cái rắm! Tôi phải vẽ tranh, đừng làm phiền tôi!" Ta gạt tay nàng ra.
"Về nhà tôi giúp em vẽ." Vì ăn, tiết tháo của Mã tiểu thư đều rơi rụng hết rồi.
"Không cần! Tôi muốn tự vẽ!" Sao có thể để nàng làm thay hết mọi việc cho ta được.
Tâm trạng của Mã tiểu thư lập tức trở nên rất tệ, kéo cánh tay ta rồi nhấc bổng ta lên, "Đứa trẻ không nghe lời thật là phiền phức."
Ta bị nàng lôi kéo đến máy chấm công, bị Mã tiểu thư giữ ngón tay ấn vân tay, sau đó lại bị lôi đến thang máy, không bao lâu đã bị lôi về đến nhà...
"Ôi ôi ôi ôi..." Ta ai oán rên rỉ, Mã tiểu thư quả thực là một bạo chúa, không, là một ma quỷ, ta ở cùng nàng sau này đã hoàn toàn mất tự do!
Ta bị áp giải vào bếp, đeo lên xiềng xích, chỉ có thể nhận mệnh ở đó vất vả sáng tạo mỹ thực. Nhưng Mã tiểu thư cũng không quá nhẫn tâm, nàng dọn một cái ghế ngồi bên cạnh tám chuyện với ta, thật ra nàng đang giám sát đúng không?!
“Tôi thấy MT tỷ và Diệp Nhiễm chắc chắn đã chạy trốn rồi, sớm đã nhìn ra hai người họ có vấn đề.” Ta vừa xào rau vừa tán gẫu với Mã tiểu thư.
“Chạy trốn? Em cho rằng đây là phim truyền hình sao?” Mã tiểu thư vốc một nắm hạt dưa, khoanh chân ngồi, rất nhàn nhã nói.
Chỉ có ta là người khổ mệnh đứng đây để bị khói dầu xâm nhập giữa trời hè, lao tâm lao lực hầu hạ vị tổ tông phía sau. Nhưng ta cũng rất vui vẻ trong đó nha, má ơi, ta nên tự tát mình một cái, ngươi là đồ M!
"Hay chúng ta cũng chạy trốn đi?”
“Chạy trốn cái con khỉ, chúng ta đây là quang minh chính đại.” Ta cảm thấy nếu không phải Mã tiểu thư đang cầm một nắm hạt dưa trong tay, thì giờ nàng đã có thể lên tát vào đầu ta rồi.
“Rốt cuộc có bao nhiêu người có thể đi đến cuối cùng, e là chưa đến một phần trăm đâu nhỉ... Chúng ta sẽ là một phần trăm đó sao?” Rất hiếm khi ta cũng cảm tính một lần.
Tần suất Mã tiểu thư tách hạt dưa rõ ràng chậm lại, nhưng nàng không ngẩng đầu, "Có lẽ."
“Đệt, mau ngậm cái miệng quạ đen của chị lại, không nghe chị nói nữa.” Sau khi ta nói xong, nàng thật sự không nói gì nữa, chỉ ngồi đó tách hạt dưa giám sát ta xào rau.
“Đồ ngốc!”
“Đồ nghếch.”
Hai người mắng nhau xong, ai cũng không nhìn đối phương. Một người tiếp tục cắn hạt dưa, một người chăm chỉ xào rau, nhưng ta rất thích bầu không khí như vậy, yên bình mà ấm áp, nếu điện thoại của Mã tiểu thư có thể im lặng một chút thì tốt hơn!
“Mau tiếp điện thoại đi.” Nghe điện thoại của nàng cứ kêu mãi cứ kêu mãi, ta có chút bực bội. Ai kiên trì gọi điện thoại không ngừng thế.
“Dù sao cũng không có việc gì quan trọng, lười nghe.” Mã tiểu thư một tay chống đầu, cả người gần như nằm trên bàn, cầm hạt dưa tách tách tách tách.
“Đã gọi lâu như vậy rồi, còn không phải là việc quan trọng sao, biết đâu là việc của đơn vị thì sao.” Mã tiểu thư lười biếng duỗi người, lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy nghe điện thoại. Nhưng nàng vừa nghe điện thoại không lâu liền đưa điện thoại cho ta, sắc mặt đen đến mức gần bằng cái chảo trên tay ta.
“Ai vậy? Sao lại gọi điện cho chị?” Ta lau tay vào tạp dề, sau đó nhận lấy điện thoại, thì ra là Hoàng Chí Quốc, muốn tối nay qua đưa vé, biết Mã tiểu thư không dễ chọc nên lại chuyển hướng sang chỗ ta.
Mặc dù biết kiếp này hắn và ta không có nửa xu quan hệ, nhưng nhìn khuôn mặt kia thật sự rất khó lòng xuống tay chê bai hắn, đành phải nói tối nay có việc cuối tuần trực tiếp đến nhà thi đấu bóng rổ. Ngay lúc hắn còn muốn lằng nhà lằng nhằng với ta, ta cũng học theo Mã tiểu thư dứt khoát cúp điện thoại.
Lúc ta gọi điện thoại, Mã tiểu thư đã bưng cơm lên bàn ăn, hơn nữa căn bản không đợi ta mà đã bắt đầu ăn trước. Này này, đó là cha ruột của ta ở kiếp trước đó, ngươi còn ăn giấm cha con sao?!
"Được rồi mà, đừng giận nữa, hôm đó coi như tôi vạ miệng đồng ý với hắn đi." Ta sáp lại nịnh nọt ngồi bên cạnh nàng, ôm lấy cánh tay nàng.
Mã tiểu thư nhích sang một bên, rất ghét bỏ gạt tay ta ra, "Cuối tuần tốt đẹp như vậy, em định bù đắp những giấc mơ đẹp và mỹ vị cho tôi như thế nào?"
"Chị nói đi, muốn bù đắp thế nào nè. Chị muốn ăn gì?"
"Ăn em!"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro