Chương 86
Chỉ có cái loại mặt dày như Mã tiểu thư mới dám làm cái chuyện hôn ta giữa thanh thiên bạch nhật thế này thô. Hôm nay ra đường đúng là không xem hoàng lịch, mặt mũi ta sắp mất hết rồi, may mà không gặp người quen.
"Đói quá." Mã tiểu thư xoa bụng, hình như chuyện vừa nãy không ảnh hưởng gì đến sự thèm ăn của nàng.
Biết nàng hễ đi máy bay là lại căng thẳng đến độ ăn không ngừng nghỉ nên ta đã chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt cho nàng, thế là cả hai kéo vali đi tìm cửa hàng bán đồ ăn vặt, nhưng khi ta thò tay vào túi mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. Đệch mợ, ví tiền đâu rồi?!
Hình như sáng nay ví luôn ở chỗ Mã tiểu thư, "Ví tiền có phải ở chỗ chị không?" Ta sốt ruột hỏi.
Mã tiểu thư lập tức dừng bước, sờ túi, bình thản nói, "Vừa nãy vứt trong nhà vệ sinh rồi."
"Vứt rồi?!" Đậu má, quả nhiên nhà giàu có khác, đáng ghét thật, thế mà lại vứt ví tiền đi!!!
"Đều tại em cả, cứ làm ầm lên, lúc đi quên lấy mất rồi." Mã tiểu thư đổ hết lỗi cho ta.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau quay lại tìm đi chứ!" Nói xong, ta chạy về phía nhà vệ sinh trước.
Chạy đến thở hồng hộc, bám vào cửa nhà vệ sinh, ta thấy một cô gái tóc dài đeo kính râm đang cầm ví tiền của Mã tiểu thư, mở ví ra lục lọi, "Này! Đó là ví tiền của tôi!"
Cô gái kia giật mình run tay suýt làm rơi ví, quay đầu lại, giọng rụt rè, "Hoàng Khanh?"
"Hả?!" Ta nhìn thế nào cũng không nhận ra người quen, nhưng giọng này nghe hơi giống Diệp Nhiễm thì phải.
Cô ấy tháo kính râm ra, lúc này ta mới xác nhận, đúng là Diệp Nhiễm thật, chỉ là mấy tuần không gặp, cả người cô ấy gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn giờ gần như đã thành cằm nhọn rồi, đôi mắt mệt mỏi sau cặp kính râm, trông cả người đều rất tiều tụy.
"Cô xõa tóc ra rồi, tôi nhất thời không nhận ra đấy~" Ví tiền đã tìm được, ta cũng thở phào nhẹ nhõm, Mã tiểu thư rõ ràng chạy nhanh như vậy, giờ lại chậm rãi đến sau.
"Ừm... muốn thay đổi một chút..." Diệp Nhiễm có chút ấp úng, dù ngoại hình đã thay đổi nhưng cử chỉ của cô ấy vẫn như cũ.
Ta nhận lấy ví tiền Diệp Nhiễm đưa, cất cẩn thận, xem ra sau này ví tiền vẫn nên để trong túi ta cho an toàn, "Bệnh sạch sẽ của cô khỏi rồi à? Đúng rồi, MT tỷ đâu? Không đi cùng cô hả?"
Diệp Nhiễm cúi đầu bồn chồn xoắn các ngón tay, mãi mà không nói câu nào. Ta đợi đến sốt ruột, chẳng lẽ chia tay với Mạn Đình tỷ rồi? Đúng là tệ bạc, cô gái tốt như vậy, thế mà lại vứt bỏ không cần, chậc chậc.
Ta chỉ nghĩ trong đầu, còn chưa nói ra miệng, eo đã bị đau nhói, Mã tiểu thư túm lấy thịt eo ta vặn mạnh, "A, ái úi~ Được rồi được rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, đừng cứ đứng mãi trong nhà vệ sinh nữa."
Ba người ngồi xuống phòng chờ máy bay, Diệp Nhiễm cứ rơm rớm nước mắt như sắp khóc đến nơi. Ta cũng không tiện hỏi chuyện bát quái giữa cô ấy và Mạn Đình tỷ nữa, tóm lại chắc chắn không phải chuyện vui vẻ gì rồi, "Cô định đi du lịch à?" Nhưng cái vali lớn cô ấy kéo theo không hề nhỏ hơn vali của chúng ta, nhìn thế nào cũng không giống đi chơi cho lắm.
"Tôi muốn đến Tân Hải tìm việc... bên đó có nhiều cơ hội hơn..." Diệp Nhiễm nhỏ giọng nói.
"Ồ, bên đó tôi quen lắm, nếu cô đến đó có chuyện gì, cứ gọi cho tôi, tôi gọi một cuộc điện thoại là xong ngay~" Những chuyện khác thì không dám đảm bảo, nhưng bên đó có đầy hồ bằng cẩu hữu, giúp đỡ chút chuyện nhỏ nhặt thì vẫn được. Tuy rằng ta và Diệp Nhiễm không có giao tình sâu đậm, nhưng cứ cảm thấy cô ấy khá đáng thương, đặc biệt là bị MT tỷ vứt bỏ.
"Cảm ơn, à, bên tôi sắp lên máy bay rồi..." Loa phát thanh ở phòng chờ vang lên, Diệp Nhiễm vội vàng kéo vali rời đi, ta còn chưa kịp chào tạm biệt cô ấy nữa.
Lúc này, Mã tiểu thư đột nhiên ngồi phịch xuống đùi ta, che khuất hết tầm nhìn của ta. Tuy nàng rất gầy, nhưng ít nhất cũng phải năm sáu chục cân, đột nhiên rơi tự do xuống đùi ta như vậy đúng là không chịu nổi.
"Chị... định làm tàn phế... chân tôi à..." Ta hình như nghe thấy tiếng xương gãy rồi.
"Ghế kim loại lạnh quá." Vừa nói, Mã tiểu thư vừa vặn vẹo thân mình trên đùi ta, quả thực muốn vặn nát tim ta mà. Nhưng lúc này ta đã không còn sức lực để bàn luận vấn đề về ghế nữa rồi, bởi vì ta - cái ghế thịt người này đang thực sự rất đau.
Nhìn thấy mặt ta sắp nhăn nhúm thành bánh bao, Mã tiểu thư cuối cùng cũng thông tình đạt lý một lần, đứng dậy khỏi đùi ta, bán ngồi chống tay lên ghế, nghiêng đầu nhìn ta, "Yếu đuối vậy sao?"
"Chị đúng là đồ heo!" Ta bực mình quát.
Mã tiểu thư chưa bao giờ tức giận vì cách ta gọi nàng, nàng có chút lấy lòng kéo kéo vạt áo ta. Tuy nàng vẫn giữ vẻ mặt đơ như tượng gỗ rất không hợp tình huống, "Chúng ta sắp lên máy bay rồi, đi mua đồ ăn vặt thôi."
Ta xoa chân, bị Mã tiểu thư kéo đi mua đồ ăn vặt, sau đó trên máy bay chỉ nghe thấy tiếng nàng không ngừng tiêu diệt đống đồ ăn đó, khiến những người xung quanh đều tò mò nhìn sang, thầm nghĩ cô gái này sao mà ăn giỏi thế.
Đột nhiên một viên chocolate xuất hiện trước mắt ta. Ta còn chưa kịp nói gì, vừa mở miệng đã bị Mã tiểu thư nhét vào miệng. Này, dù thể hiện tình cảm yêu đương bằng cách đút đồ ăn cho ta thì cũng không cần phải kiểu này chứ, ít nhất ngươi cũng phải dịu dàng chút đi, có phải muốn làm vỡ cả răng cửa của ta không?!
Thấy ta ăn xong một viên, nàng lại nhét thêm một viên nữa, ta ăn xong thì nàng lại cầm lên một viên, ta giơ tay muốn nhận lấy, cứ nhét như vịt thế này thì nghẹn chết mất, "Tôi tự làm được rồi."
Kết quả Mã tiểu thư tránh ta ra, vẫn cầm viên chocolate đó, xem ra nàng thề phải tự tay đút cho ta ăn mới thôi.
Ta đành phải cười cười, rồi nghiêng đầu chủ động ăn viên chocolate từ tay nàng, tiện thể cắn nhẹ vào đầu ngón tay nàng, liếc mắt một cái đã thấy Mã tiểu thư ngây người nhìn ta, má hơi ửng hồng, tên này thế mà lại xấu hổ?!
Sau đó ta phát hiện ra ông chú ngồi bên cạnh ta đang nhìn trân trân, "Khụ khụ." Ta hắng giọng một cái, ngoan ngoãn ngồi lại, Mã tiểu thư cũng cúi đầu tự ăn, cả đường đi không làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục nữa.
"Hừ, nếu không có tôi, chị sống thế nào được. Việc nhà gì cũng không biết làm, ngoài ăn với ngủ ra thì chẳng biết gì." Xuống máy bay, ta dẫn Mã tiểu thư đi về phía cửa ra.
"Có em làm việc nhà, tôi đương nhiên không cần quản rồi." Mã tiểu thư nói một cách rất đương nhiên.
"Hứ, chị chẳng biết trân trọng tôi, thương tôi gì cả, còn cứ nghĩ cách bắt nạt tôi, đợi đến ngày nào đó tôi bị chị chọc tức bỏ đi thì chị cứ chờ mà hối hận đi!" Ta cố ý hù dọa nàng.
Mã tiểu thư ngẩn người một lúc, rồi nhanh chóng bước lên theo, kéo kéo vạt áo ta. Rõ ràng là một người cao lớn như vậy, lúc này lại trông yếu đuối lạ thường.
"Được rồi mà, cứ nói tôi làm ầm ĩ, chị cũng có khác gì đâu. Tôi có đi đâu đâu, chị làm gì mà bày ra cái vẻ mặt như bị tôi bỏ rơi thế kia~" Ta nhón chân giơ tay xoa đầu nàng, không phải là ta không với tới nàng, làm thế này trông có khí thế hơn được không!
"Dù em đi đến đâu, tôi cũng sẽ đuổi theo đánh cho em một trận." Mã tiểu thư vung vẩy nắm đấm.
"Đồ đàn bà bạo lực!" Ta cười, khoác tay nàng, cùng nhau đi về phía cửa ra.
Đến khách sạn đã đặt trước thì trời cũng đã nhá nhem tối, ta đã gọi điện cho công ty du lịch địa phương đặt trước trên xe rồi. Lịch trình không bị chậm trễ chút nào, sáng mai có thể xuất phát được rồi.
Vì đã chuẩn bị trước, tra cứu thông tin về đoàn du khách bị mất tích năm đó trên mạng, nên ta đặc biệt đặt tuyến đường đó. Tuyến du lịch này cũng vì sự kiện năm đó mà trở nên bí ẩn lạ thường, ngày càng có nhiều nhà thám hiểm hiếu kỳ lục tục kéo đến đây, muốn giải đáp bí ẩn mất tích đó.
Thực ra trong lòng ta cũng có chút bất an, không nói trước mà đưa nàng đến đây, nàng có buồn không? Nơi này đối với nàng cũng có thể coi là một nơi đau lòng nhỉ? Nhưng từ lúc lên máy bay, loa phát thanh đã thông báo điểm đến rồi, mà Mã tiểu thư trông vẫn bình tĩnh lạ thường, không có bất kỳ phản ứng nào như ta tưởng tượng. Nàng đúng là một tảng băng lớn, lạnh cả trong lẫn ngoài mà.
Mã tiểu thư ngồi phịch xuống giường rồi nhún nhảy lên xuống, có chút không hài lòng nói, "Giường cứng quá."
"Này, ở đây chắc chắn không thoải mái bằng chỗ chúng ta rồi, mà khách sạn này cũng chỉ ở tạm một đêm thôi, mai chúng ta đi theo đoàn, chị đừng đòi hỏi nhiều thế chứ." Tuy rằng độ cao so với mặt biển không tính là lớn, nhưng dù sao đây cũng là cao nguyên, đi lại hơn một tiếng đồng hồ đến đây, ta cảm thấy hơi thiếu oxy, nói chuyện cũng có chút khó thở.
Nhưng Mã tiểu thư dường như không bị ảnh hưởng chút nào, xem ra sức khỏe của nàng quả thực rất tốt. Mã tiểu thư vỗ vỗ vị trí bên cạnh nàng, "Lại đây, em nằm xuống dưới cho tôi ngủ."
"Phụt!" Ta suýt nữa bị nàng dọa cho khóc thét, câu này đúng là quá thâm thúy, "Đây là cao nguyên đấy, chị muốn giết tôi hả..." Ta xoa đầu, có chút đau đầu.
Mã tiểu thư nghe vậy, mặt liền xị xuống, thất vọng nói, "Vậy đợi lúc về đi."
Ta quỳ một chân lên giường, ôm đầu nàng vào lòng xoa xoa, "Được rồi mà~ đừng bày ra cái vẻ mặt tiếc nuối như không giành được đồ ăn thử miễn phí nữa."
Tay Mã tiểu thư đặt lên eo ta, siết chặt về phía nàng một chút, "Tôi việc gì phải giành đồ miễn phí."
"Đúng đúng đúng, chị có đầy tiền, muốn ăn gì thì mua, đúng không? Được rồi, Mã thổ hào, chị đừng để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này nữa nha." Ta cúi người hôn nhẹ lên môi nàng.
Nào ngờ nàng lại ôm ta ngã ngửa ra sau, hai người cứ thế ngã xuống giường, tay ta vừa vặn chống lên ngực nàng, nàng đau đớn rên lên một tiếng.
"A, xin lỗi, có phải đau lắm không? Hôn một cái là hết đau ngay." Vừa nói ta vừa hôn lên.
"Ưm... đây là cao nguyên... em tự nói đấy..." Giọng Mã tiểu thư lập tức cao vút lên, mang theo chút thở dốc.
"Ặc... chị nói thế tôi lại thấy đau đầu rồi, hít, đau quá... tôi có phải nên mua chút thuốc chống sốc độ cao không nhỉ?" Ta ôm đầu ngã xuống bên cạnh Mã tiểu thư.
Mã tiểu thư dùng tay xoa xoa thái dương cho ta, "Tôi đi mua cho em."
"Muộn quá rồi, không sao đâu, sáng mai trước khi đi mua chút là được rồi. Hôm nay ngủ sớm thôi, lười tắm quá, lỡ cảm lạnh thì khổ." Ta không yên tâm để Mã tiểu thư đi ra ngoài một mình ở cái nơi lạ nước lạ cái này, cái mặt hoa lá cành của nàng nên mua mặt nạ đeo vào thì hơn.
"Dơ quá." Mã tiểu thư liếc xéo ta một cái, đậu má, mới có một ngày không tắm nàng đã chê ta bẩn rồi?!
Ta cố ý áp sát người nàng cọ tới cọ lui, nàng không hề tránh né, chỉ lặng lẽ nhìn ta, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn em."
"Hở? Gì cơ?" Ta ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra, chắc là nói về chuyến đi này nhỉ. Ê, ít nhất ngươi cũng phải kích động hay ngạc nhiên chút chứ, cứ bình thản chấp nhận thế này thật là chẳng có thành tựu gì cả, "Chị muốn đi đâu cụ thể, mai bàn với hướng dẫn viên nhé, tôi tìm đoàn du lịch tự túc, lịch trình sắp xếp khá tự do~" Ta cười nói.
"Ừm." Mã tiểu thư đáp một tiếng, rồi khẽ hôn lên chóp mũi ta, ngứa ngứa, trong lòng cũng vậy.
----------------
Tác giả có lời muốn nói: Một bộ truyện thanh thuần trong sáng như thế này mà lại bị khóa lâu như vậy! Nhưng vì vấn đề hài hòa nên đành phải thế thôi... Dì cũng rất bất lực, ai bảo lúc đầu dì đầu óc nóng lên cùng với Hoàng Bạo Bạo Thụ mở truyện mẹ con làm gì...
Cho nên, cái tiêu đề lớn【Mẹ yêu con thêm lần nữa】 trước đó mà dì đã nghĩ kỹ không dùng được nữa, so sad!
Kết cục mới đã nghĩ ra được đại khái rồi, cũng là đủ kiểu cẩu huyết đủ kiểu không hợp logic lung tung suy nghĩ, có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn tốt hơn là bị mời đi uống trà. Tuy dì chỉ là một người nhỏ bé trong suốt, không đủ sức răn đe, nhưng làm người vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn... Được rồi, bây giờ bộ truyện này sẽ thực sự trở thành tiểu thanh tân~ Điểm sáng lớn nhất không viết được rồi... Nếu sau này có thời gian... có lẽ sẽ cho vào bản in đặc biệt hai phiên bản kết cục nhỉ~
Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ, thời gian kết thúc dự kiến của bộ truyện này có lẽ sẽ phải rút ngắn lại một chút, có thể sẽ hơi vội vàng, nhưng mong mọi người thông cảm~
----------------
Hoa Hoa có lời muốn nói: Ủa? Vậy kết cục kia mới là kết cục ban đầu, còn kết cục này mới là bản chỉnh sửa hả?!
Nhưng không ngờ dì M cũng nghĩ giống tôi, muốn giữ lại hai kết cục luôn, hehe
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro