Chương 19
Kể rõ sự tình, Khổng Tuyết Nhi trầm ngâm một lúc, Triệu Tiểu Đường không phải là loại bỏ đi mà không nói lời nào. Nhưng Ngu Thư Hân cũng đã nói rằng khi tỉnh lại chỉ thấy một cảnh hỗn chiến còn nàng ấy thì không thấy bóng dáng đâu cả.
Bỗng Ngu Thư Hân nhớ đến cái gì đó, hốt hoảng chạy ra bên ngoài. Chính là chạy ra khỏi sơn trang, khuôn mặt thập phần tràn trề hi vọng.
Đúng, nàng tìm Thân Khiết, hài tử nhất định biết Triệu Tiểu Đường đang ở đâu, chỉ là nàng không hiểu từ lúc bước vào đã không còn nhìn thấy nó đâu nữa. Lúc mới đến Thân Khiết cũng đã nói mình không thể vào được, có phải là do cái gì đó chặn lại hay không. Theo dự cảm liền chạy ra bên ngoài, nàng mong điều nàng nghĩ là sự thật.
Nhìn lấy hai nữ nhân hớt hải chạy đi, Hứa Giai Kỳ đang ngồi trên cây đếm sâu cũng nhướng mày chạy theo, xem xem các nàng rốt cuộc muốn bày trò gì nữa.
Ngu Thư Hân dùng hết sức bình sinh hét lên tên của Thân Khiết khiến cho tai Khổng Tuyết Nhi một chút nữa liền phế đi. Không biết người kia mới tỉnh dậy lại có thể vận ra được loại âm thanh kinh khủng đó. Nàng vừa dứt tiếng, một luồn khí sắc màu đen liền đáp xuống, thân ảnh Thân Khiết dần dần hiện ra. Khổng Tuyết Nhi cho dù quen với mấy cái tiểu quỷ đáng sợ này nhưng gặp lại thì thật có chút không thích ứng, vẫn sợ hãi. Chân vô thức lùi lại đụng trúng Hứa Giai Kỳ, trong đầu liền lóe lên tia sáng kiến, nhanh tay đem nàng ấy ra phía trước che chắn cho nàng. Mặc dù chỉ là loại hành động nhỏ nhưng Khổng Tuyết Nhi một màn triệt để câu đi hồn phách Hứa Giai Kỳ. Bộ dáng sợ sệt thật sự rất khả ái, tâm nàng liền nhộn nhạo một phen, chỉ tiếc chưa gả cho nàng nàng không thể ăn sạch nàng ấy được, vẫn nên chờ đợi.
Hài tử vẻ mặt buồn bã vừa nhìn thấy Ngu Thư Hân liền oa oa nhào vào lòng nàng. Ba vị tỷ tỷ của nó đã lên đường đi đầu thai, hiện tại nó chỉ có một mình, Ngu Thư Hân xuất hiện và gọi tên nó tựa như một loại an ủi vậy. Đối với việc hài tử bộc lộ bản chất của mình, mẫu tính trong người Ngu Thư Hân đột nhiên bộc phát, cho dù người gần với quỷ không lợi nhưng nàng vẫn muốn ôm nó mà vỗ về, hài tử nhỏ cùng cần tình thương.
"Ngoan nào, nương không bỏ con, con còn có nương ta a!"
"Nương...nương ...oa oa!"
Khóc và khóc, Thân Khiết không biết gì ngoài oa oa khóc cả. Lúc nó nhìn thấy Ngu Thư Hân được bọn người Khổng Tuyết Nhi đưa vào trong nó rất sợ, đối với nó Triệu Tiểu Đường cùng nàng cũng giống như thân sinh, trước đó Triệu Tiểu Đường còn dặn dò nó phải bảo hộ thật tốt nương, nếu nương có chuyện gì bọn chúng sẽ không thể nhìn mặt lại Triệu Tiểu Đường nữa. Ngu Thư Hân bình an nó cảm thấy thật an ủi, khóc cũng đã khóc xong, Ngu Thư Hân đem mọi nghi vấn từ từ hỏi lấy Thân Khiết, đứa nhỏ mặc nhiên ngoan ngoan trả lời. Chính là Triệu Tiểu Đường có thể đã bị nhốt trong trận pháp, qua nhiều ngày vẫn chưa tìm được cách phá trận, nếu còn chậm trễ e là sẽ không kịp đến. Nhưng có một điều đáng quan ngại, Triệu Tiểu Đường vốn dĩ có pháp thuật nhưng lại không thể phá trận, vậy đám người phàm các nàng thì căn bản có thể làm gì được.
Giữa lúc rối rắm, vị cô nương được Khổng Tuyết chữa trị đột ngột xuất hiện. Tuy thân sắc đã khá lên đôi chút nhưng dường như vẫn rất yếu đi.
" Ta biết cách phá trận, các người để ta đi theo!"
Lời này bật ra thật có chút khiến người khác bất ngờ, nhưng kiên định như thế này càng không có nghi ngờ. Khổng Tuyết Nhi nhíu mày, Đoàn Tiểu Vi thân là nữ nhân yếu đuối sao có thể phá trận được. Liếc mắt đến Hứa Giai Kỳ, chỉ thấy nàng ấy mỉm cười thích thú, nữ nhân đấy lại định bày trò gì rồi.
"Ngươi nói xem chúng ta tại sao phải tin ngươi?!"
Hứa Giai Kỳ bộ dạng giảo hoạt đi đến bên cạnh nàng, nụ cười lộ rõ tia khiêu khích, chỉ là không thành công đả động người kia. Nàng chỉ lặng lẽ lấy ra chiếc vòng ngọc mà Triệu Tiểu Đường để lại cho nàng, khi nhìn lấy lại tỏ ra một loại cảm giác thương nhớ, điểm này Ngu Thư Hân tuy không đúng nhưng lại rất có mùi chua của giấm.
" Nàng ấy từng có ơn với ta, ta cũng không giấu gì các người, ta đối với nàng ấy chính loại tình cảm luyến ái, giống với ngươi Ngu Thư Hân, ta yêu nàng ấy."
Đoạn này người bật cười lại chính là Hứa Giai Kỳ, không biết có ý gì chỉ là cái cười của nàng chính là quá mức bi hài đi. Nhìn thấy sắc mặt Đoàn Tiểu Vi không tốt, Khổng Tuyết Nhi liền kéo lại Hứa Giai Kỳ nhắc nhở, con người này đúng không biết lựa thời cơ mà bộc phát cảm xúc của mình, ngốc thật. Đổi lại Ngu Thư Hân có chút bất ngờ nhưng sau đó không hốt hoảng cũng không mất bình tĩnh, điều này chứng mình phu quân của nàng rất có mị lực đi, cảm giác thật có thành tựu. Đoàn Tiểu Vi thế nào cũng không đoán được phản ứng của Ngu Thư Hân, nàng ta quá mức bình tĩnh, lại còn là bình tĩnh đến đáng sợ, có lẽ nào nàng thua nàng ấy ở điểm này sao.
Giữa lúc căng thẳng, Ngu Thư Hân nghĩ cũng đã đến lúc bản thân lên tiếng rồi.
"Cứu được Tiểu Đường, chúng ta nhất định cảm kích cô nương, nhưng cô nương cũng nên biết, Triệu Tiểu Đường cùng ta cũng đã bái đường thành thân rồi, cũng đã đồng sàn cộng chẩm."
Lời này đối với Đoàn Tiểu Vi thật ra có đả kích rất lớn, một nhát chí mạng đánh tan mọi hi vọng của nàng. Chỉ biết cười khổ, nàng thua Ngu Thư Hân, bề ngoài nhìn đến Ngu Thư Hân không quan tâm sự đời, có thể ngu ngơ nhưng lời này quả là người thông minh, không phải chỉ qua loa như người thường nhìn nhận, là loại cảnh cáo nàng. Nữ nhân này tuy chỉ người phàm nhưng khí chất quý nhân thông minh không thể không phủ nhận. Đoàn Tiểu Vi chỉ cười xòa rời khỏi, cứu được Triệu Tiểu Đường nàng liền đi, vạn nhất có thể không cần gặp lại, đem tương tư cất giữ trong tâm của nàng là được.
Bầu không khí trở nên im lặng, Ngu Thư Hân thở dài, cho dù là thương hại nàng ấy nhưng cũng không thể khiến nàng ấy có thêm hi vọng, há là đồ của nàng, nàng nhất quyết không để ai có được, huống hồ là Triệu Tiểu Đường, một nữ nhân hiếm có, lại có loại mị lực thu hút cả nữ nhân thì nàng không buông đâu, bất kể là ai, chỉ cần muốn Triệu Tiểu Đường nàng đều không cho phép. Nói đến người có loại tư tình với Triệu Tiểu Đường, nàng biết rõ những ai, tuy nhiên loại suy đoán này nàng không muốn phô bày ra ngoài, ngay cả Khổng Tuyết Nhi lúc ấy ánh mắt nhìn Triệu Tiểu Đường nóng rực nàng đều biết, nhưng hiện tại nhìn xem nàng ấy cùng Hứa Giai Kỳ vui vẻ nàng cũng buông bỏ được một chút đề phòng. Không phải Ngu Thư Hân quá mức đa nghi, chính là dù cho là bạn bè hay thân nhân cũng được, nàng không thể nào tin tưởng quá. Chỉ cần bản thân nàng lơ là một chút, người khác cũng có thể đâm nàng một nhát sau lưng, cũng có thể cướp đi mọi thứ của nàng. Chính vì thế, bất cứ lúc nào nàng cũng phải tự tạo ra cho mình một tấm lá chắn, nhưng khi có Triệu Tiểu Đường bên cạnh, nàng không cần nó bởi vì Triệu Tiểu Đường sẽ thay nàng làm tất cả, chính loại cảm giác muốn nương tựa suốt đời.
....
Khổng Tuyết Nhi chỉnh lại thắt lưng cho Hứa Giai Kỳ, nàng cùng Ngu Thư Hân không có võ công, nếu đi theo các nàng ấy cũng không giúp được còn có thể trở thành gánh nặng, khiến các nàng ấy gặp nguy hiểm. Chuyến đi này, nàng lại có chút lo lắng cho Hứa Giai Kỳ, nói đi nói lại, tuy nàng ấy cùng nàng cam đoan sẽ không để xảy ra chuyện nhưng nàng vẫn có cái cảm giác bất an không thôi. Đối với võ công của Hứa Giai Kỳ nàng không nghi ngờ, chỉ là đó là pháp thuật không phải loại mèo ba chân vườn nhau đánh đấm. Bản tính nóng nảy của Hứa Giai Kỳ nàng biết rõ, chỉ sợ tính tình háo thắng của người này bộc phát làm hỏng chuyện còn gặp thêm nguy hiểm.
Vẻ mặt ưu tư của Khổng Tuyết Nhi thu hút ánh mắt của Hứa Giai Kỳ tuyệt đối, nhìn xuống ngũ quan xinh đẹp của nàng ấy, đúng là không thể kiềm chế được. Bàn tay nhanh nhẹn bắt lấy sườn mặt tinh xảo của Khổng Tuyết Nhi nâng lên, lần da trắng hồng chưa bao giờ khiến nàng thôi yêu thích, đúng vậy, nàng muốn cắn nàng ấy. Nghĩ gì liền làm, Hứa Giai Kỳ rãi từng nụ hôn lên khuôn mặt Khổng Tuyết Nhi, mỗi cái hôn đều ôn nhu an ủi. Ánh mắt không bao giờ biết nói dối, nàng nhìn thấy được nàng ấy đang bất an.
"Đừng lo cho ta, ta sẽ trở về mà, ta còn chưa cầu thân nàng sao dễ chết như thế được!"
"Không cho phép nàng nói bậy, ai thèm lấy nàng nha, hàm hồ."
Nàng nội tâm thật muốn đem Khổng Tuyết Nhi ra ăn sạch, nữ nhân vốn dĩ có mị lực vô hạn như nàng sắp chịu không nổi rồi. Điểm ở trán nàng ấy một nụ hôn, Hứa Giai Kỳ liền ôm Khổng Tuyết Nhi vào trong ngực áo cười lớn.
"Sớm muộn liền là người của ta, hắc hắc, xong việc liền đi cầu thân nàng a."
Nghe xem Hứa Giai Kỳ đắc ý như thế, Khổng Tuyết Nhi cũng không muốn làm nàng ấy mất hứng, nhưng mà nàng cũng có chút mong chờ, gả cho Hứa Giai Kỳ sao, không tệ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro