Chương 1: Gặp Mặt
Seoul chìm trong một đêm tháng Mười Hai buốt giá. Tôi đứng trên mái nhà của một tòa nhà bỏ hoang, cách trụ sở Tập đoàn truyền thông Phượng Hoàng ba khối nhà. Dưới chân tôi, những con phố lấp lánh ánh đèn neon, nhưng tôi chỉ nhìn thấy sự tối tăm.
Năm năm. Mỗi ngày đều là một bản nháp của hận thù. Tôi đã dùng năm năm để xây dựng một cái tên mới, một danh tính mới: Diệp An. Cái tên đó không có cảm xúc, không có quá khứ, hoàn toàn phù hợp với mục đích duy nhất của nó: trở thành lưỡi hái trả thù.
Tôi chạm vào vết sẹo mờ trên cổ tay, nơi từng có một chiếc vòng tay kỷ niệm. Vết sẹo đó là dấu vết cuối cùng của An Hạ, người con gái ngây thơ đã bị chính người mình yêu, Thẩm Dao, dìm chết.
Thẩm Dao. Cô ấy là một kẻ hèn nhát, bị ép buộc, theo như bản nháp email cũ mà tôi tình cờ tìm thấy. Nhưng đối với tôi, sự hy sinh tình cảm của chúng tôi để cứu mạng sống của tôi chính là hình thức phản bội tàn nhẫn nhất. Nó lấy đi tất cả mọi thứ từ tôi, buộc tôi phải sống trong nhốn nháo và nhục nhã.
Tôi không muốn Thẩm Dao chết. Tôi muốn cô ấy sống, chứng kiến từng cột trụ quyền lực và danh vọng cô ấy đang nắm giữ sụp đổ dưới bàn tay của tôi.
Tôi không nộp hồ sơ xin việc qua các kênh thông thường. Tôi sử dụng một mối quan hệ cũ trong ngành tài chính, người này đã giúp tôi tạo ra một hồ sơ "sạch" và hoàn hảo, thể hiện tôi là một chuyên gia phân tích dữ liệu vô cảm, chỉ quan tâm đến các con số.
Vị trí của tôi là Chuyên viên Phân tích Dữ liệu Cấp Thấp trong Ban Kiểm soát Rủi ro. Vô danh, nhưng có quyền truy cập vào các tệp tin quan trọng nhất.
Buổi sáng đầu tiên, tôi chọn trang phục giản dị nhất: áo khoác da màu than chì, kính gọng bạc, và tóc búi cao nghiêm túc. Tôi phải là một bức tranh yên tĩnh, không màu sắc.
Văn phòng Phượng Hoàng tráng lệ, không gian mở thể hiện sự hiện đại, nhưng tôi nhận thấy có sự căng thẳng ngầm giữa các nhân viên. Mọi người làm việc hối hả, như sợ bị ai đó theo dõi đánh giá.
Tôi ngồi vào khu vực của mình, ở góc xa nhất, nơi tôi có thể quan sát hành lang chính dẫn đến khu vực điều hành cấp cao. Tôi không vội vàng làm việc. Tôi dành hai tiếng đầu tiên chỉ để quan sát thói quen của đồng nghiệp, đường đi của các trợ lý, và đặc biệt là cách thức các hồ sơ quan trọng được di chuyển.
Vào giờ nghỉ trưa, tôi ở lại bàn làm việc, ăn hộp cơm do mình tự chuẩn bị. Tôi không muốn giao thiệp. Tôi cần tỏ ra cô độc để duy trì vỏ bọc của mình.
Khoảng 1 giờ chiều, một nhóm người cao cấp đi qua hành lang.
Tôi nhận ra bóng dáng quen thuộc đang đi phía trước. Thẩm Dao.
Cô ấy cao hơn một chút, mái tóc dài hơn. Chiếc áo choàng cashmere màu kem nhạt làm tôn lên vẻ quyền quý nhưng vẫn giữ được sự mềm mại. Cô ấy đang nghe điện thoại, khuôn mặt hoàn toàn tập trung.
Tôi hít một hơi sâu, không nhìn thẳng. Tôi cúi xuống, giả vờ tập trung vào màn hình máy tính, nhưng toàn bộ sự chú ý của tôi đổ dồn vào cô ấy.
Thẩm Dao đi ngang qua khu vực của tôi. Mùi hương hoa nhài quen thuộc phảng phất qua. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một cơn chóng mặt nhẹ. Năm năm kìm nén cảm xúc suýt chút nữa đã phá vỡ sự kiểm soát của tôi.
Đột nhiên, bước chân Thẩm Dao dừng lại.
Tôi cứng người. Cô ấy có nhận ra tôi không?
Không. Cô ấy không nhìn tôi. Cô ấy nhìn vào chiếc bàn làm việc trống bên cạnh tôi. Chiếc bàn mà mọi người nói rằng cô ấy đôi khi dùng để làm việc cùng nhân viên cấp dưới.
Ánh mắt Thẩm Dao dừng lại ở chiếc bàn đó khoảng ba giây, một sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm lên khuôn mặt cô ấy. Không phải trống rỗng, mà là khuôn mặt mang nét suy tư sâu sắc, như thể cô ấy đang nhìn xuyên qua điều gì đó.
Sau đó, cô ấy tiếp tục bước đi, không hề quay đầu lại.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng cô ấy cho đến khi cô ấy biến mất sau cánh cửa kính mờ của khu vực điều hành.
Cô ấy không hề nhìn tôi, nhưng tôi cảm nhận được sự hiện diện của tôi đã khuấy động điều gì đó bên trong cô ấy. Cô ấy vẫn bị ám ảnh bởi những ký ức mà cô ấy đã cố gắng chối bỏ.
Tối hôm đó, tôi ở lại văn phòng đến 9 giờ. Công việc của tôi là tạo ra một bản phân tích dữ liệu vô vị, nhưng tôi âm thầm sử dụng các công cụ lập trình để tạo ra một lỗ hổng bảo mật nhỏ, cho phép tôi truy cập vào các tệp tin lưu trữ cũ.
Tôi đã tìm ra được email bản nháp bị xóa của Thẩm Dao, nơi cô ấy viết về sự đe dọa của Thẩm Tường và sự lựa chọn đau đớn để hy sinh tình cảm của chúng tôi.
Tôi đã có đủ bằng chứng về sự thật. Nhưng tôi không muốn đối mặt với Thẩm Dao bằng lý lẽ. Tôi muốn cô ấy cảm nhận được sự hiện diện của tôi.
Tôi gửi email nặc danh đến hộp thư cá nhân của cô ấy. Lần này, tôi sử dụng một câu nói ẩn ý hơn. Một câu nói về sự trừng phạt.
Tới: Thẩm Dao
Chủ đề: Một lời hứa không bao giờ được gửi
Nội dung: Cái giá của sự hy sinh không thể đo lường bằng vàng, chỉ bằng thời gian và nỗi cô đơn.
Tôi cúp máy, rời khỏi Phượng Hoàng. Tôi biết, thông điệp đó sẽ đến với cô ấy, và nó sẽ buộc cô ấy phải hành động.
Tôi không còn là người bị động mặc người khác sâu xé sắp đặt. Giờ đây, tôi là người viết nên kịch bản này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro