CHƯƠNG 11
Hoàng Minh trông mệt mỏi, vai anh ấy gầy gò hơn nhiều so với năm năm trước. Anh ấy đang đeo một chiếc balo cũ và nhìn vào lịch trình tàu với vẻ thất thần.
Anh ấy đã bị tổn thương sâu sắc. Tôi từng nghĩ đến việc liên lạc với anh ấy sau khi tôi trở lại làm Diệp An, nhưng tôi biết, để anh ấy liên quan đến kế hoạch trả thù của tôi là quá nguy hiểm.
Thẩm Dao nắm chặt tay tôi. "Tôi xin lỗi. Tôi không biết anh ấy đã phải chịu đựng nhiều đến thế."
Hoàng Minh quay lại, ánh mắt anh ấy lướt qua nơi chúng tôi đang đứng. Tôi cảm thấy tim mình đập mạnh. Tôi đã thay đổi rất nhiều, nhưng liệu anh ấy có nhận ra tôi không?
Hoàng Minh dừng lại, nhìn thẳng về phía chúng tôi. Anh ấy nheo mắt, như đang cố gắng nhận ra điều gì đó.
Thẩm Dao, dù sợ hãi, nhưng bước lên một bước, chắn trước mặt tôi.
Hoàng Minh nhìn Thẩm Dao. Anh ấy không nhận ra cô ấy, nhưng anh ấy nhận ra sự quen thuộc của khuôn mặt cô ấy từ những bức ảnh cũ. Sau đó, anh ấy nhìn tôi.
Một tia nhận ra vụt qua ánh mắt anh ấy. Anh ấy dường như bị sốc, nhưng ngay lập tức, vẻ mặt anh ấy chuyển sang sự lạnh lùng và hận thù.
"An Hạ?" Anh ấy gọi tên tôi, giọng anh ấy đầy sự cay đắng và đau đớn.
Anh ấy không chỉ nhận ra tôi. Anh ấy đã nhận ra cả hai chúng tôi.
Hoàng Minh tiến lại gần. Anh ấy không còn vẻ hiền lành, thân thiện năm xưa. Anh ấy đã trở thành một người khác.
"Cậu còn dám đứng ở đây?" Hoàng Minh nói, giọng anh ấy trầm và khinh miệt. "Đứng cạnh kẻ đã hủy hoại cuộc đời cậu, và hủy hoại tất cả chúng tôi? Cô ta đã mua chuộc cậu bằng tiền bạc của Tập đoàn mục nát đó sao, An Hạ?"
Màn đối đầu không chỉ là giữa tôi và Hoàng Minh, mà là sự đối diện với toàn bộ quá khứ tăm tối.
Màn đối đầu với Hoàng Minh diễn ra ngay giữa sảnh nhà ga đông đúc. Sự cay đắng và đau khổ trong mắt anh ấy như một nhát dao đâm vào tôi, còn đau hơn cả cú đấm của Thẩm Tường.
Hoàng Minh nhìn Thẩm Dao, ánh mắt anh ấy chuyển từ khinh miệt sang giận dữ. "Cô ta nói gì với cậu, An Hạ? Rằng cô ta bị ép buộc? Cô ta luôn là kẻ dối trá tài giỏi nhất. Cậu đã quên những gì cô ta làm với Quỹ Ánh Dương sao? Hàng trăm người đã mất tất cả vì sự hèn nhát của cô ta!"
Thẩm Dao bước lên một bước, cô ấy bình tĩnh nhưng giọng cô ấy run rẩy. "Hoàng Minh, tôi biết sự tức giận của anh là chính đáng. Tôi đã phạm sai lầm khủng khiếp, và tôi đã phải trả giá bằng sự nghiệp của mình. Nhưng tôi không thể..."
"Đủ rồi!" Hoàng Minh cắt lời, không muốn nghe bất kỳ lời biện hộ nào. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt đầy sự thất vọng. "Tôi đã nghĩ cậu là nạn nhân. Tôi đã nghĩ cậu bị hủy hoại. Nhưng cậu lại quay về bên kẻ đã đâm sau lưng cậu. Cậu đã bán rẻ tất cả những gì chúng ta đã chiến đấu, An Hạ. Cậu... cậu làm tôi thấy ghê tởm."
Những lời nói đó làm tôi choáng váng. Tôi không còn cảm thấy hận thù, nhưng sự phán xét của Hoàng Minh khiến tôi cảm thấy tội lỗi. Tôi đã chọn tha thứ cho Thẩm Dao, nhưng tôi có quyền gì để tha thứ cho kẻ đã làm tổn thương những người khác?
Thẩm Dao thấy tôi cứng người lại, cô ấy đưa tay nắm lấy tay tôi. Hành động này càng làm Hoàng Minh giận dữ hơn.
"Cô ta đã thao túng cậu đến mức này sao?" Hoàng Minh hét lên. "Cô ta xứng đáng bị tù đày, không phải được hưởng một kỳ nghỉ lãng mạn!"
Đột nhiên, Thẩm Dao buông tay tôi ra. Cô ấy quay sang đối diện Hoàng Minh, khuôn mặt cô ấy không còn vẻ bình tĩnh, mà là sự quyết tâm.
"Tôi xin lỗi, Hoàng Minh," Thẩm Dao nói, giọng cô ấy mạnh mẽ và dứt khoát. "Tôi không có quyền xin anh tha thứ. Nhưng anh nói đúng, những người như anh xứng đáng được đền bù. Tôi đã từ chức, nhưng tôi vẫn giữ lại tài sản cá nhân và cổ phần thiểu số. Tôi sẽ dùng tất cả những gì tôi có để lập lại một quỹ mới, tập trung vào việc hỗ trợ những người đã mất tất cả vì sự sụp đổ của Quỹ Ánh Dương cũ."
Cô ấy nói điều này không phải để biện minh, mà là một lời hứa công khai. Hoàng Minh sững sờ. Anh ấy nhìn Thẩm Dao, rồi nhìn tôi. Sự căm ghét trong mắt anh ấy vẫn còn đó, nhưng sự nghi ngờ đã xuất hiện.
"Cô đang nói dối," Hoàng Minh lẩm bẩm.
"Tôi không nói dối," Thẩm Dao khẳng định. "Nếu anh không tin, anh có thể tham gia. Tôi cần sự giám sát của một người ngoài cuộc, một người đã bị tổn thương, để đảm bảo rằng quỹ này sẽ minh bạch đến từng đồng xu. Tôi cần anh giúp tôi."
Hoàng Minh nhìn Thẩm Dao một lúc lâu, không nói lời nào. Cuối cùng, anh ấy lắc đầu và quay lưng bước đi, hòa vào đám đông, nhưng anh ấy để lại cho tôi một câu nói cuối cùng.
"Cậu đã chọn cách của cậu, An Hạ. Đừng bao giờ hối hận. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng thế giới này có thể dễ dàng tha thứ như cậu."
Chúng tôi rời nhà ga trong im lặng. Cả hai chúng tôi đều bị sốc.
Khi về đến nhà, tôi ngồi trên ghế sofa, ôm chặt lấy mình. Thẩm Dao quỳ xuống trước mặt tôi.
"Anh ấy nói đúng," tôi thì thầm, nước mắt bắt đầu rơi. "Tôi đã quá tập trung vào sự trả thù và sự tha thứ của tôi, đến mức tôi quên mất những nạn nhân khác. Việc tôi tha thứ cho cô có ích gì nếu cô chưa chuộc lỗi với những người đó?"
Thẩm Dao giữ chặt tay tôi, ánh mắt cô ấy đầy sự thấu hiểu. "Đừng tự trách mình, An Hạ. Hoàng Minh đã đánh thức chúng ta. Anh ấy là tiếng chuông cảnh tỉnh. Tôi đã quá tập trung vào việc giành lại cậu, đến mức tôi quên mất trách nhiệm của mình."
"Về lời hứa của cô..."
"Tôi sẽ làm," Thẩm Dao nói một cách dứt khoát. "Tôi sẽ không chỉ chuộc lỗi với cậu. Tôi sẽ chuộc lỗi với tất cả mọi người. Tôi sẽ dùng tài sản cá nhân của mình để thành lập một quỹ mới, và tôi sẽ mời Hoàng Minh làm người giám sát. Anh ấy là người duy nhất tôi tin tưởng để giữ cho quỹ này minh bạch."
Lần này, Thẩm Dao không làm điều đó vì tôi, mà vì lương tâm của cô ấy.
Tối hôm đó, chúng tôi nằm cạnh nhau. Thẩm Dao ôm tôi từ phía sau.
"Cậu có hối hận không?" Thẩm Dao hỏi, giọng cô ấy run rẩy. "Vì đã chọn tôi?"
"Không," tôi trả lời ngay lập tức. "Tôi không hối hận vì đã chọn cô. Tôi chỉ hối hận vì sự lựa chọn đó không đủ lớn. Chúng ta phải làm nhiều hơn nữa."
"Chúng ta sẽ làm," Thẩm Dao cam kết.
Tôi quay người lại, đối diện với cô ấy. Tôi nhìn vào mắt cô ấy, và tôi thấy sự hối hận sâu sắc, nhưng không còn sự hèn nhát.
"Thẩm Dao," tôi nói. "Tôi vẫn yêu cô. Nhưng tôi cần thời gian để tin tưởng vào sự lựa chọn của chính tôi. Cuộc gặp gỡ với Hoàng Minh cho tôi thấy, sự hàn gắn của chúng ta không thể chỉ là giữa hai người. Nó phải được xây dựng trên sự rõ ràng và chuộc lỗi với mọi người."
Thẩm Dao hôn lên trán tôi. "Tôi hiểu, An Hạ. Tôi sẽ làm mọi thứ để chứng minh, cả với cậu và với Hoàng Minh, rằng tình yêu của chúng ta đủ mạnh mẽ để tái thiết lại tất cả."
Sự xuất hiện của Hoàng Minh đã buộc chúng tôi phải nhận ra rằng, để tình yêu tồn tại, chúng tôi không chỉ cần tha thứ cho nhau, mà còn cần phải chịu trách nhiệm về quá khứ chung của mình. Đó là một chặng đường dài, nhưng chúng tôi đã cam kết đi cùng nhau.
Trở về từ chuyến đi, Thẩm Dao lập tức bắt tay vào việc. Cô ấy không còn là CEO quyền lực của một tập đoàn lớn, mà là người sáng lập một Quỹ nhỏ, có tên là Quỹ Tái Sinh (Rebirth Foundation).
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro