CHƯƠNG 13

Quỹ Tái Sinh nhanh chóng tạo được uy tín. Thẩm Dao làm việc không mệt mỏi, không còn để ý đến danh vọng hay địa vị. Cô ấy tập trung vào việc hỗ trợ từng nạn nhân, từng gia đình.

Tôi tiếp tục công việc hỗ trợ kỹ thuật và phân tích cho Quỹ. Tôi không xuất hiện trước công chúng, nhưng tôi là cánh tay phải thầm lặng của Thẩm Dao.

Mối quan hệ của chúng tôi trở nên ổn định và sâu sắc hơn. Chúng tôi đã vượt qua được giai đoạn khao khát thể xác ban đầu. Giờ đây, sự thân mật của chúng tôi được xây dựng trên sự tin tưởng bình yên vô điều kiện.

Một buổi tối, tôi đang làm việc trên máy tính. Thẩm Dao bước vào phòng, cầm hai cốc trà nóng. Cô ấy đặt một cốc trước mặt tôi, và sau đó cô ấy ngồi xuống sàn, dựa lưng vào chân tôi.

Tôi đặt tay lên vai cô ấy, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Hôm nay, một gia đình đã gửi thư cảm ơn," Thẩm Dao nói, giọng cô ấy mệt mỏi nhưng hạnh phúc. "Họ nói, lần đầu tiên sau nhiều năm, họ cảm thấy có hy vọng. Họ đã không còn hận thù nữa."

"Đó là nhờ cô," tôi nói. "Cô đang thực sự làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn."

"Không, An Hạ," Thẩm Dao lắc đầu. "Đó là nhờ cậu. Nếu không có cậu, tôi vẫn sẽ là con rối của Thẩm Tường, sống trong sự dối trá. Cậu đã cứu tôi, không chỉ khỏi Thẩm Tường, mà còn khỏi chính bản thân tôi."

Tôi cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu cô ấy. Chúng tôi ngồi im lặng như vậy, thưởng thức sự bình yên. Không cần đến những lời thề thốt hay những hành động lớn lao. Chỉ cần sự hiện diện của nhau,chấp nhận trọn vẹn.

Một ngày, tôi nhận được một email từ Hoàng Minh.

Tới: An Hạ

Chủ đề: Cảm ơn

Tôi đã nhận được tin nhắn của cậu. Cô ấy đang làm việc rất chăm chỉ. Cô ấy đã bán chiếc đồng hồ mà cô ấy yêu quý nhất để đóng góp cho Quỹ. Tôi không thể tha thứ, nhưng tôi có thể chấp nhận sự hối cải của cô ấy. Cảm ơn cậu vì đã nói sự thật với tôi, An Hạ. Cậu đã thay đổi rất nhiều. Chúc cậu hạnh phúc.

Tôi đọc đi đọc lại email. Hoàng Minh đã thay đổi. Anh ấy đã tìm được sự bình yên thông qua sự chuộc lỗi của Thẩm Dao.

Tôi đưa email cho Thẩm Dao xem. Cô ấy đọc xong, nước mắt cô ấy trào ra.

"Anh ấy đã tin," cô ấy thì thầm. "Anh ấy thực sự đã tin vào tôi."

Tôi ôm cô ấy. "Mọi thứ đã kết thúc, Thẩm Dao. Bóng đêm của quá khứ đã hoàn toàn biến mất."

Chúng tôi quyết định tổ chức một buổi tối đặc biệt để ăn mừng sự thành công của Quỹ Tái Sinh và sự khởi đầu của cuộc sống mới. Chúng tôi mặc những bộ đồ thoải mái, mua một chai rượu vang ngon và nấu bữa tối cầu kỳ nhất mà chúng tôi có thể làm.

Sau bữa tối, chúng tôi cùng nhau nhảy một điệu nhạc nhẹ trong phòng khách. Không cần ánh đèn sân khấu, không cần sự chú ý của công chúng.

Khi bản nhạc kết thúc, chúng tôi đứng ôm nhau.

"Chúng ta sẽ không bao giờ quay lại con đường cũ nữa," Thẩm Dao hứa.

"Không bao giờ," tôi đáp. "Chúng ta sẽ chỉ đi về phía trước, cùng nhau."

Chúng tôi bước vào phòng ngủ, nơi chỉ có ánh trăng và những ngọn nến thơm. Đêm đó, tình yêu của chúng tôi là sự xác nhận cuối cùng. Xác nhận rằng vết thương đã lành, và rằng chúng tôi đã giành lại được tất cả những gì đã mất. Không cần thêm bất kỳ lời thề thốt nào. Sự hiện diện của nhau là đủ.

Mặc dù Thẩm Dao đã xây dựng Quỹ Tái Sinh thành công và Hoàng Minh đã chấp nhận sự hối cải của cô, tôi vẫn đang sống dưới danh tính Diệp An. Đã đến lúc kết thúc sự giả dối này.

"Em phải lấy lại tên của mình," Thẩm Dao nói vào một buổi sáng, khi chúng tôi đang ăn sáng. "Anh đã chiến đấu để giành lại danh dự, và em không thể để lại Diệp An phía sau mãi được."

Tôi gật đầu. "Em đồng ý. Nhưng em muốn làm điều đó một cách công khai. Em muốn mọi người biết, An Hạ đã sống sót. Và An Hạ đã trở lại."

Chúng tôi tổ chức một cuộc họp báo nhỏ, riêng tư, chỉ mời các phóng viên từ những cơ quan truyền thông uy tín, những người đã theo dõi sát sao vụ việc của Phượng Hoàng.

Thẩm Dao đứng bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi.

Tôi bước lên bục, lần này, tôi không nói về sự báo thù hay tội ác của Thẩm Tường. Tôi nói về sự sống sót.

"Năm năm trước, tôi đã biến mất. Tôi đã phải sống dưới một cái tên khác. Nhưng hôm nay, tôi đứng đây, không phải là Diệp An – một chuyên gia phân tích dữ liệu vô danh – mà là An Hạ," tôi tuyên bố. "Người con gái đã bị tổn thương, nhưng đã chọn cách chiến đấu để giành lại sự thật."

Tôi quay sang nhìn Thẩm Dao. "Cô ấy, Thẩm Dao, đã là người gây ra vết thương đó, nhưng cũng là người giúp tôi chữa lành nó. Chúng tôi đã chọn tha thứ và xây dựng lại. Tình yêu của chúng tôi không phải là câu chuyện cổ tích. Nó là sự lựa chọn khắc nghiệt nhất, nhưng cũng là sự lựa chọn chân thật nhất."

Sự kiện này gây chấn động nhẹ. Nhưng công chúng đã mệt mỏi với những bi kịch. Họ chấp nhận câu chuyện về sự sống sót, sự chuộc lỗi, và tình yêu tìm lại.

Sau khi công khai danh tính, chúng tôi quyết định tiến thêm một bước. Chúng tôi không cần một đám cưới xa hoa.

Chúng tôi mua hai chiếc nhẫn bạc đơn giản, không có kim cương hay đá quý, chỉ là kim loại nguyên khối, tượng trưng cho sự chân thật và bền bỉ.

Chúng tôi tổ chức một buổi lễ đính ước nhỏ tại căn nhà ven biển. Khách mời chỉ có Hoàng Minh và mẹ tôi (người đã biết sự thật và đã tha thứ cho Thẩm Dao).

Hoàng Minh, dù vẫn giữ khoảng cách, nhưng đã đến. Anh ấy tặng chúng tôi một chiếc vòng tay đan bằng tay, một cử chỉ lặng lẽ của sự chúc phúc.

Mẹ tôi nắm tay Thẩm Dao, nước mắt rào rào. "Con bé đã phải chịu đựng quá nhiều. Hãy chăm sóc con bé, Thẩm Dao. Đừng làm tổn thương con bé lần nữa."

"Con hứa, Mẹ," Thẩm Dao đáp, giọng cô ấy nghẹn lại.

Khoảnh khắc Thẩm Dao đeo chiếc nhẫn bạc vào tay tôi, tôi cảm nhận được rằng, vòng lặp của sự báo thù và đau khổ đã hoàn toàn bị phá vỡ. Chúng tôi đang bắt đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro