CHƯƠNG 14 [ END]
Đêm đính ước, chúng tôi trở về căn nhà nhỏ. Chúng tôi không còn là những người xa lạ bị ngăn cách bởi hận thù, mà là những người yêu nhau, đã vượt qua được cái chết.
Thẩm Dao nhìn tôi, ánh mắt cô ấy cháy bỏng hơn bao giờ hết.
Cô ấy tiến đến, không vội vàng, nhưng đầy quyền lực. Tay cô ấy chạm vào cúc áo sơ mi của tôi, chậm rãi cởi từng chiếc một. Nước mắt tôi trào ra, không phải vì đau buồn, mà vì sự giải thoát và yêu thương.
Tôi giữ lấy tay cô ấy, đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay. "Cảm ơn cậu, Thẩm Dao. Vì tất cả."
"Đừng cảm ơn. Hãy yêu mình, An Hạ," cô ấy thì thầm, giọng khàn đặc.
Chúng tôi không cần đến ánh sáng nến. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ là đủ.
Thẩm Dao nhẹ nhàng đẩy tôi nằm xuống giường. Cô ấy cúi xuống, hôn tôi, một nụ hôn sâu, kéo dài, chứa đựng tất cả sự nhớ nhung của năm năm. Tôi luồn tay vào tóc cô ấy, giữ cô ấy thật gần.
Sự cuồng nhiệt trong cái chạm của cô ấy mạnh mẽ hơn những lần trước. Nó không chỉ là sự kết nối, mà còn khẳng định quyền sở hữu. Từng nụ hôn, từng cái chạm, đều là lời hứa cho nhau.
Thẩm Dao dùng sự dịu dàng pha lẫn sự quyết đoán để khám phá cơ thể tôi, khiến tôi cảm thấy như mình là vật báu bị mất nay được tìm thấy. Mỗi nụ hôn của cô ấy đều mang theo một lời hứa: Cậu thuộc về mình, và mình sẽ không bao giờ để cậu đi nữa.
Tôi đáp lại sự mãnh liệt đó bằng tất cả những gì tôi có. Tôi muốn cô ấy cảm nhận được rằng, cô ấy là người phụ nữ duy nhất tôi cần. Tôi muốn cô ấy biết, tình yêu của chúng tôi đã trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn bất kỳ áp lực nào.
Chúng tôi ôm nhau thật chặt sau đó, mồ hôi và hơi ấm quyện vào nhau.
"Tôi sẽ yêu cậu mãi mãi, An Hạ," Thẩm Dao thì thầm.
"Tôi biết," tôi đáp, nhắm mắt lại. "Và mình sẽ yêu cậu như thế."
Đêm đó, chúng tôi ngủ trong sự bình yên, chờ đợi chương cuối cùng của cuộc đời chung.
Ba năm trôi qua.
Cuộc sống của chúng tôi không còn là những báo cáo tài chính, những cuộc họp báo hay những mối đe dọa. Chúng tôi sống trong sự bình yên mà chúng tôi đã chiến đấu để giành lấy.
Quỹ Tái Sinh đã phát triển mạnh mẽ. Thẩm Dao không tìm kiếm sự chú ý của công chúng, nhưng sự tận tâm của cô ấy đã giành được tôn trọng Hoàng Minh là một người bạn.
An Hạ, đã trở lại với công việc phân tích dữ liệu, làm việc tự do, giúp các tổ chức phi lợi nhuận. Chúng tôi kiếm đủ sống, nhưng quan trọng hơn, chúng tôi sống một cuộc sống ý nghĩa.
Chúng tôi vẫn ở căn nhà ven biển, nơi có ánh nắng ấm áp và mùi muối biển. Ngôi nhà giờ đây tràn ngập cây xanh và ánh sáng.
Vào một buổi chiều mùa hè, chúng tôi ngồi trên hiên nhà, nhìn ra biển. ôi dựa đầu vào vai Dao.
"Còn nhớ cái đêm Chị ép em rời đi không?" Chị Dao hỏi. Chúng tôi đổi cách xưng hô, vì Dao lớn hơn tôi một tuổi.
"Làm sao em có thể quên," Tôi đáp. "Đó là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời em."
"Và cũng là ngày tuyệt vời nhất," Chị Dao nói, siết nhẹ tay tôi. "Vì nếu Chị không làm điều đó, chúng ta sẽ không có ngày hôm nay. Chúng ta sẽ không có được hạnh phúc này.
Tôi ngước nhìn Chị. "Mọi thứ đã phải tan vỡ để chúng ta có thể xây dựng lại. Chị đã chọn hy sinh tình yêu để cứu em. Và em đã chọn hận thù để cứu Chị khỏi sự dối trá."
"Chúng ta đã cùng nhau vượt qua," Chị Dao thì thầm.
Đêm hôm đó, chúng tôi quyết định làm một điều gì đó đặc biệt để kỷ niệm.
Chị Dao chuẩn bị phòng ngủ. Cô ấy trải ga giường lụa mà tôi thích, thắp nến thơm và bật bản nhạc cổ điển chúng tôi thường nghe.
Chúng tôi bước vào phòng, ánh mắt chúng tôi gặp nhau, đầy yêu thương và tôn kính. Không còn sự nghi ngờ hay sợ hãi nào.
Chị Dao tiến đến, đặt tay lên eo tôi, kéo tôi vào lòng. "Chị yêu em, An Hạ. Yêu em bằng tất cả những gì Chị có."
tôi ôm lấy cổ Chị. "Em cũng yêu Chị, Thẩm Dao. Yêu Chị vô điều kiện."
Chúng tôi bắt đầu bằng một nụ hôn chậm rãi, sâu lắng. Nó nhẹ nhàng, nhưng lại mang một sức nặng của sự gắn kết vĩnh cửu.
Chị Dao nhẹ nhàng cởi bỏ trang phục của tôi. Ánh mắt cô ấy không rời tôi, đó là ánh mắt đầy trân trọng. Cô ấy đặt những nụ hôn lên làn da trần của tôi, mỗi cái chạm là một lời thề.
Tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt Chị, cảm nhận sự dịu dàng của Thẩm Dao. Tôi muốn Chị biết, Chị là người phụ nữ duy nhất tôi tin tưởng để giao phó cả trái tim và thể xác.
Chị Dao nằm xuống, kéo tôi vào lòng. Cả hai cơ thể hòa quyện, không có ranh giới nào còn tồn tại. Hơi thở chúng tôi gấp gáp, cảm xúc dâng trào.
Cô ấy cúi xuống, thì thầm những lời yêu thương, những lời hứa sẽ mãi mãi chăm sóc và bảo vệ. Tôi đáp lại bằng cách siết chặt Chị, muốn Chị cảm nhận được tình yêu không thể chia cắt của tôi.
Trong đêm tối, chúng tôi trao cho nhau sự thân mật, một lần nữa khẳng định sự lựa chọn của mình. Đó là sự hợp nhất của hai người phụ nữ, hai mảnh ghép đã từng bị chia cắt bởi số phận, nay đã tìm được sự bình yên vĩnh cửu trong vòng tay nhau.
Chúng tôi ôm nhau thật chặt sau đó.
"Em muốn có một đứa bé không, An Hạ?" Chị Dao đột ngột hỏi.
Tôi mỉm cười, vuốt ve mái tóc Chị. "Em muốn. Em muốn xây dựng một gia đình đầy tình yêu và chân thành."
"Vậy thì chúng ta sẽ làm điều đó," Chị Dao hứa. "Chúng ta sẽ làm điều đó cùng nhau."
Chúng tôi nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng rọi sáng mặt biển. Cuộc chiến đã kết thúc. Vòng lặp của hận thù đã bị phá vỡ. Giờ đây, chúng tôi đang sống trong vòng lặp của hạnh phúc. Gia đình của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro