CHƯƠNG 2


Sáng hôm sau, tôi bước vào văn phòng. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc đối đầu kín đáo hoặc một lệnh sa thải. Nhưng văn phòng lại hoàn toàn bình thường. Thẩm Dao không xuất hiện. Cánh cửa khu vực điều hành vẫn đóng.

Hoàn cảnh yên tĩnh này làm tôi cảnh giác hơn. Thẩm Dao là một người giỏi kiểm soát cảm xúc và giải quyết tình hình. Cô ấy sẽ không hoảng loạn. Cô ấy sẽ phản ứng bằng suy nghĩ chiến lược.

Giữa buổi sáng, tôi nhận được một email từ Trưởng phòng nhân sự, nhưng người gửi lại là Văn phòng Giám đốc Điều hành.

Chủ đề: Yêu cầu chuyển giao công việc khẩn cấp

Diệp An,

Theo chỉ thị của Giám đốc Điều hành Thẩm Dao, cô sẽ được chuyển công tác ngay lập tức sang Ban Dự án Đặc biệt, chịu trách nhiệm rà soát các giao dịch tài chính bị mất của Tập đoàn Mẹ trong năm năm gần đây.

Cô sẽ báo cáo trực tiếp cho Giám đốc Điều hành. Phòng làm việc của cô sẽ được chuyển đến khu vực điều hành tầng 15.

Tôi đọc đi đọc lại email. Nhanh chóng đến mức không ngờ. Thẩm Dao đã không lãng phí một giây phút nào sau khi nhận được thông điệp của tôi. Cô ấy không chỉ chấp nhận lời thách thức, mà còn kéo tôi vào gần cô ấy nhất có thể.

Việc điều tra các giao dịch tài chính cũ chính là mục tiêu của tôi, nhưng việc báo cáo trực tiếp cho cô ấy lại đặt tôi vào một tình thế cực kỳ nguy hiểm. Cô ấy đang tạo ra một cái bẫy, hoặc cô ấy đang thực sự tuyệt vọng cần sự giúp đỡ.

Phòng làm việc mới của tôi nhỏ, nằm ở cuối hành lang khu vực điều hành, ngay sát phòng làm việc cá nhân của Thẩm Dao. Vị trí này hoàn toàn tách biệt, không có bất kỳ nhân viên cấp dưới nào khác xung quanh. Sự cô lập này tạo điều kiện hoàn hảo cho cuộc báo thù của tôi lẫn tôi sẽ bị theo dõi, giám sát.

Tôi ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu sắp xếp tài liệu. Khoảng nửa giờ sau, cánh cửa phòng tôi mở ra.

Thẩm Dao bước vào. Cô ấy mặc bộ vest xanh cổ điển, trang nhã. Cô ấy không mang theo trợ lý, chỉ có một tập tài liệu mỏng trên tay.

"Chào mừng đến với Ban Dự án Đặc biệt," Thẩm Dao nói, giọng cô ấy chuyên nghiệp và lạnh lùng, không chút cảm xúc nào. "Cô có thể gọi tôi là Giám đốc Thẩm trong giờ làm việc, Diệp An."

Cô ấy dùng cái tên Diệp An một cách dứt khoát, cố tình đóng khung mối quan hệ của chúng tôi chỉ trong công việc.

"Cảm ơn Giám đốc Thẩm," tôi đáp, cũng giữ thái độ chuyên nghiệp hoàn hảo.

Thẩm Dao đặt tập tài liệu lên bàn tôi. "Đây là tổng quan về các khoản giao dịch mà chúng ta cần rà soát. Chúng đều là những khoản chi lớn, nhưng mục đích sử dụng lại không rõ ràng. Tôi cần cô tìm ra nguồn gốc thực sự của các quỹ này."

Tôi mở tập tài liệu. Ngay trang đầu tiên, tôi nhận ra đó là các giao dịch liên quan đến công ty vỏ bọc mà Thẩm Tường sử dụng. Thẩm Dao không hề che giấu. Cô ấy đã giao cho tôi con dao để đâm chính cô ấy.

"Tất cả các giao dịch này đều có chữ ký phê duyệt của cô," tôi nói, nhìn thẳng vào cô ấy. "Cô muốn tôi điều tra chính những quyết định của cô?"

Thẩm Dao đứng thẳng, đối diện với ánh mắt chất vấn của tôi.

"Đúng vậy," cô ấy đáp. "Tôi muốn cô tìm ra những lỗ hổng mà tôi đã bỏ qua. Tôi muốn cô tìm ra câu trả lời mà tôi đã không dám đối diện. Tôi cần một người không có liên hệ tình cảm với Tập đoàn này. Và hồ sơ của cô cho thấy cô chính là người đó."

Cô ấy đang nói chuyện một cách lấp lửng. Tôi biết "hoài nghi cao nhất" mà cô ấy nói đến không phải dựa trên hồ sơ công việc, mà là dựa trên sự thù hận trong email tôi gửi.

"Rõ ràng," tôi nói. "Vậy mục tiêu cuối cùng của dự án này là gì, Giám đốc Thẩm? Chuộc lỗi hay tự cứu mình?"

Thẩm Dao thở ra một hơi nhẹ, lần đầu tiên trong buổi nói chuyện, vẻ chuyên nghiệp của cô ấy lung lay.

"Cả hai," cô ấy nói khẽ. "Tự cứu Phượng Hoàng, và... cứu tôi khỏi sai lầm tôi đã phạm phải."

Từ ngày hôm đó, chúng tôi bắt đầu làm việc sát cánh. Thẩm Dao không hề lảng tránh. Cô ấy liên tục mời tôi sang phòng cô ấy để thảo luận, hoặc cô ấy sẽ tự mang tài liệu đến phòng tôi.

Cô ấy làm việc một cách chăm chỉ, thông minh và cực kỳ tỉ mỉ. Nếu Thẩm Dao thực sự là một CEO tham nhũng, cô ấy đã là một kẻ tham nhũng tài giỏi đến mức đáng sợ.

Một buổi tối, chúng tôi làm việc muộn. Ngoài cửa sổ, Seoul đã lên đèn. Thẩm Dao đã ngồi ở phòng tôi gần hai tiếng, phân tích các điểm bất thường.

Cô ấy đột nhiên dừng lại, nhìn vào chiếc máy tính của tôi. Trên màn hình, tôi có mở một hình ảnh. Đó là bức ảnh một khu nhà trẻ cũ.

"Nhà trẻ Ánh Dương," tôi nói, nhận ra sự chú ý của cô ấy. "Tôi thấy cô đã đóng góp một khoản tiền lớn để xây dựng nó năm ngoái."

Thẩm Dao không trả lời ngay. Cô ấy đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn ra màn đêm.

"Tôi... không thể làm gì để sửa chữa những gì tôi đã phá hủy," cô ấy nói, giọng trầm buồn. "Tôi chỉ có thể cố gắng bảo vệ những gì còn sót lại. Tôi đã hủy hoại Quỹ từ thiện cũ, và tôi sẽ dùng tất cả những gì tôi có để xây dựng một cái mới, vững chắc hơn, không có bất kỳ sự dối trá nào."

"Nhưng những con người bị tổn thương bởi Quỹ cũ thì sao?" Tôi hỏi, đẩy mạnh sự chất vấn. "Những con người đã mất đi sự nghiệp, danh tiếng, và cả niềm tin vào sự công bằng?"

Thẩm Dao quay lại. Ánh mắt cô ấy đỏ hoe.

"Họ sẽ không bao giờ được bồi thường đầy đủ, Diệp An," cô ấy nói. "Tôi biết. Và tôi sẽ phải sống với điều đó mỗi ngày."

Cô ấy tiến lại gần tôi, chậm rãi và dứt khoát. Tay cô ấy nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.

"Đó là lý do tôi cần cô. Tôi cần sự giám sát của cô, để đảm bảo rằng tôi sẽ không bao giờ lạc lối nữa."

Sự tiếp xúc bất ngờ này làm tôi choáng váng. Hơi ấm từ tay cô ấy xuyên qua lớp áo vest mỏng của tôi. Đó là một cử chỉ rất cá nhân, vượt qua ranh giới của mối quan hệ công việc.

"Cô đang làm gì vậy, Giám đốc Thẩm?" Tôi hỏi, giọng cứng rắn.

Thẩm Dao nhìn tôi thật lâu. Cô ấy không rút tay lại.

"Tôi đang cố gắng xin lỗi, An Hạ," cô ấy nói, lần đầu tiên trong giờ làm việc, cô ấy gọi tên thật của tôi. "Tôi không có quyền, nhưng tôi không thể tiếp tục lừa dối chính mình. Tôi đã nhận ra cậu từ đêm qua. Và tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu thêm nữa."

Cô ấy rút tay về, cúi người xuống một chút, như một lời chào cuối cùng, và bước ra khỏi phòng.

Tôi ngồi lại đó, cơ thể run rẩy ngọn lửa hận thù phút chốc trở nên yếu ớt đi, bị bao bọc bởi sự thật trần trụi và cử chỉ dịu dàng của Thẩm Giao, không thể giải thích. Thẩm Dao đã không chỉ thừa nhận tôi. Cô ấy đã tự thú về những gì mình gây ra.

Tôi siết chặt tay mình. Mối quan hệ này đã vượt qua ranh giới của sự báo thù đơn thuần. Giờ đây, đó là một cuộc giằng xé giữa cảm xúc và nổi hận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro