CHƯƠNG 3
Sau lời thú nhận gián tiếp của Thẩm Dao, bầu không khí làm việc giữa chúng tôi thay đổi rõ rệt. Chúng tôi không còn giữ sự chuyên nghiệp trong công việc. Chúng tôi dùng tài liệu và con số để nói về quá khứ và kế hoạch.
Thẩm Dao ngày càng dành nhiều thời gian hơn trong phòng tôi, dưới chiêu bài "giám sát dự án đặc biệt." Cô ấy không nói về cảm xúc, nhưng cô ấy mang đến cho tôi những món ăn mà tôi từng thích, những chiếc cốc cà phê được pha theo đúng khẩu vị của tôi. Những hành động nhỏ đó là lời xin lỗi, là sự quan tâm mà cô ấy đã không dám thể hiện năm năm trước.
Một buổi sáng, tôi đang phân tích một chuỗi giao dịch phức tạp thì có tiếng gõ cửa.
"Diệp An, cô có thể sang phòng tôi một lát được không?"
Không phải giọng của Thẩm Dao. Đó là một giọng nói xa lạ, lịch thiệp nhưng ẩn chứa sự uy quyền lạnh lẽo.
Tôi bước vào phòng Thẩm Dao. Cô ấy đang đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt căng thẳng. Đối diện cô ấy, ngồi trên ghế sofa, là một người đàn ông trung niên, ăn mặc chỉnh tề, tóc bạc, ánh mắt sắc như dao.
"Diệp An, đây là Chú của tôi, Thẩm Tường," Thẩm Dao giới thiệu, giọng cô ấy hơi gượng gạo. "Ông ấy là Phó Chủ tịch điều hành của Tập đoàn Mẹ. Chú Tường, đây là chuyên viên phân tích dữ liệu mới của cháu."
Tôi giữ vẻ mặt hoàn toàn trống rỗng, cúi chào.
"Ồ, Diệp An," Thẩm Tường nói, kéo dài âm điệu, đánh giá tôi từ đầu đến chân. "Cháu đang làm dự án gì mà Giám đốc Thẩm lại giữ kín đến vậy? Chú nghe nói cháu đang đào sâu vào các tài khoản cũ?"
Ánh mắt hắn ta không phải sự tò mò, mà là thăm dò đầy nguy hiểm. Hắn ta đã nhận thấy sự bất thường trong hoạt động của Thẩm Dao.
"Dạ, tôi đang làm nhiệm vụ rà soát rủi ro cho các quỹ dự phòng, thưa ông," tôi đáp, giọng điệu khô khan và chuyên nghiệp.
Thẩm Tường cười nhạt. "Các chuyên viên trẻ tuổi thường quá nhiệt tình với những chuyện đã qua. Chú chỉ muốn nhắc nhở cháu, đôi khi, sự 'ổn định' lại quan trọng hơn 'minh bạch.' Cháu cứ tiếp tục làm việc, nhưng đừng gây ra rắc rối không cần thiết cho Phượng Hoàng. Chú có quyền lực để bảo vệ công ty này khỏi những cá nhân gây bất ổn."
Lời nói này không phải là lời khuyên. Đó là một lời đe dọa trực tiếp đến cả tôi và Thẩm Dao.
Sau khi Thẩm Tường rời đi, Thẩm Dao gần như khuỵu xuống ghế.
"Anh ta đã cài người theo dõi tôi," Thẩm Dao thì thầm. "Anh ta biết tôi đang làm gì đó. Anh ta đang tìm cách ngăn chặn chúng ta."
"Hắn ta càng lo lắng, chứng tỏ chúng ta càng gần sự thật," tôi nói, giữ bình tĩnh. "Nhưng chúng ta phải thay đổi chiến lược. Chúng ta không thể làm việc công khai nữa."
Từ ngày hôm đó, dự án điều tra của chúng tôi hoàn toàn chuyển sang làm việc bí mật. Chúng tôi chỉ trao đổi thông tin bằng những mảnh giấy ghi chú nhỏ, được giấu trong các tập tài liệu vô hại.
Buổi tối, chúng tôi làm việc muộn, và phòng tôi trở thành trung tâm chỉ huy ngầm.
Một đêm, tôi đang cố gắng giải mã một báo cáo giao dịch được mã hóa. Tôi đã thử mọi mật mã liên quan đến tôi và Thẩm Dao, nhưng không thành công.
Thẩm Dao bước vào phòng, cô ấy mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo. Cô ấy thấy tôi đang vật lộn với màn hình.
Cô ấy không nói gì, chỉ đứng sau lưng tôi, và nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, chỉ vào một dòng số trên màn hình.
120512
Tôi nhìn con số. 12/05/12.
"Đó là ngày chiếc nhẫn cặp bị mất," Thẩm Dao thì thầm vào tai tôi. "Ngày tôi đưa ra lựa chọn ngu ngốc nhất của mình."
Tôi gõ con số đó vào ô mật mã. Mở khóa thành công.
Thẩm Dao lùi lại ngay lập tức, tay cô ấy vẫn giữ lại một chút hơi ấm trên vai tôi.
"Đó là mật mã mà tôi dùng cho tất cả những thông tin mà tôi muốn quên, nhưng không thể," Thẩm Dao giải thích.
Sự tin tưởng này thật đáng sợ. Cô ấy không chỉ chia sẻ mật mã quan trọng nhất, mà còn chia sẻ điểm yếu cảm xúc lớn nhất của mình.
"Cô đang liều mạng," tôi nói, không nhìn cô ấy.
"Tôi không có gì để mất nữa," Thẩm Dao đáp. "Tôi đã mất cậu. Và tôi đã mất sự tôn trọng của chính mình. Giờ đây, tôi chỉ còn sống để tìm ra bí mật."
Với mật mã này, chúng tôi đã mở ra được các giao dịch cấp cao nhất, nơi Thẩm Tường sử dụng một công ty vỏ bọc tên là "Cổ Phần Hắc Long" để rút ruột Phượng Hoàng và đổ nợ lên Quỹ Ánh Dương.
Áp lực từ Thẩm Tường ngày càng tăng. Hắn ta bắt đầu điều động nhân viên của mình vào Ban Kiểm soát Rủi ro, và mọi dữ liệu chúng tôi xử lý đều bị sao chép. Chúng tôi không thể tiếp tục làm việc trong tòa nhà Phượng Hoàng.
Chúng tôi cần một không gian an toàn.
"Tôi biết một nơi," Thẩm Dao nói vào buổi tối hôm đó. "Nơi anh ta không bao giờ nghĩ chúng ta sẽ quay lại. Căn hộ cũ của chúng ta."
Tôi nhìn cô ấy. Căn hộ cũ. Nơi mọi thứ bắt đầu, và cũng là nơi tan vỡ.
"Cô vẫn giữ nó sao?"
"Tôi không thể bán nó," Thẩm Dao thừa nhận, ánh mắt cô ấy đầy hối hận. "Nó là nơi duy nhất tôi còn cảm thấy có sự kết nối với An Hạ."
Chúng tôi rời khỏi Phượng Hoàng lúc nửa đêm, đi trên hai chiếc taxi khác nhau để tránh bị theo dõi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro