CHƯƠNG 4

Bước vào căn hộ cũ, tôi cảm thấy như đang quay ngược thời gian. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Chiếc ghế sofa màu kem, chiếc kệ sách đầy những cuốn tiểu thuyết mà chúng tôi từng đọc. Mùi hương hoa nhài và trà xanh.

Thẩm Dao mở tủ lạnh, lấy ra một chai rượu vang trắng.

"Chúng ta cần một chút can đảm," cô ấy nói, rót cho tôi một ly.

Chúng tôi ngồi xuống bàn ăn, nơi chúng tôi đã từng mơ về tương lai. Chúng tôi không nói nhiều về chuyện cũ. Chúng tôi trải bản đồ giao dịch của Thẩm Tường lên bàn, tập trung vào công việc.

Nhưng sự gần gũi này, trong không gian đầy ắp ký ức, không thể tránh khỏi sự va chạm cảm xúc.

Tôi nhìn Thẩm Dao, thấy cô ấy mệt mỏi và kiệt sức. Tôi thấy sự hy sinh mà cô ấy đã phải chịu đựng. Hận thù trong tôi đã được thay thế bằng sự thấu hiểu.

"Thẩm Dao," tôi nói, giọng trầm xuống. "Cô đã không hề tham nhũng. Cô đã bị đe dọa. Tôi đã sai khi chỉ nhìn thấy một nửa sự thật."

Thẩm Dao nhìn tôi, nước mắt cô ấy trào ra, không phải vì đau khổ, mà vì sự nhẹ nhõm.

"Tôi xin lỗi, An Hạ," cô ấy nói. "Tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu. Tôi đã yêu cậu nhiều hơn tất cả mọi thứ khác."

Tôi tiến lại gần, đưa tay lau nước mắt cho cô ấy. Tôi không biết liệu chúng tôi có thể yêu lại từ đầu hay không, nhưng chúng tôi có thể hàn gắn.

"Chúng ta hãy chiến đấu xong đã," tôi nói. "Rồi chúng ta sẽ nói về những chuyện đã qua."

Căn hộ cũ là nơi trú ẩn hoàn hảo. Thẩm Tường sẽ không bao giờ nghĩ Thẩm Dao lại liều lĩnh quay lại nơi chất chứa những ký ức mà hắn đã cố gắng xóa bỏ.

Chúng tôi dành cả ngày hôm sau để rà soát lại tất cả các tệp dữ liệu đã tìm được, đối chiếu với các giao dịch của Cổ Phần Hắc Long. Chúng tôi cần một bằng chứng vật lý, một thứ gì đó không thể bị xóa khỏi hệ thống điện tử.

"Thẩm Tường không chỉ đe dọa bằng lời nói," Thẩm Dao nói, đưa tay xoa xoa thái dương. "Anh ta phải giữ một cái gì đó để đảm bảo tôi không phản bội. Anh ta đã ép tôi giấu một thứ ở đây."

"Cái gì?" tôi hỏi.

"Anh ta nói, nó liên quan đến chiếc két sắt gia đình mà chúng tôi từng dùng chung. Một bản sao cứng của các hồ sơ trốn thuế của Tập đoàn Mẹ. Nếu bị lộ, không chỉ Thẩm Tường mà cả gia tộc Thẩm cũng sụp đổ."

Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm. Căn hộ này đã được dọn dẹp kỹ lưỡng nhiều lần, nhưng tôi biết Thẩm Dao không phải là một người giỏi che giấu những vật quan trọng. Cô ấy thường đặt chúng ở những nơi có ý nghĩa tình cảm.

Tôi bước vào phòng ngủ chính. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Chiếc giường, tủ quần áo, và một chiếc kệ sách nhỏ.

Tôi nhìn vào chiếc kệ sách, nơi chúng tôi thường đặt những cuốn sách chúng tôi đã đọc xong. Mắt tôi dừng lại ở cuốn tiểu thuyết dày cặn mà chúng tôi từng đọc to cho nhau nghe vào những đêm mưa. Tên cuốn sách là Mùa Thu Dài.

Tôi rút cuốn sách ra. Cuốn sách rất nặng, nặng hơn bình thường.

Thẩm Dao bước vào, cô ấy nhìn tôi, ánh mắt như điện giật.

"Đừng nói với tôi là..."

Tôi mở cuốn sách ra. Ruột sách đã bị khoét rỗng một cách tinh vi. Bên trong, là một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ mun.

Chiếc hộp không có khóa, nhưng có một tấm kim loại nhỏ được gắn vào nắp. Trên đó khắc một ngày tháng: 05.12.2015. Ngày thành lập Quỹ Ánh Dương.

Thẩm Dao tiến đến, run rẩy chạm vào chiếc hộp. "Anh ta đã ép tôi khắc ngày đó... để nhắc nhở tôi về cái giá của sự phản bội."

Tôi mở hộp ra. Bên trong là một chiếc USB và một cuốn sổ tay nhỏ.

Cuốn sổ tay chứa đựng chi tiết các khoản trốn thuế và rửa tiền của Thẩm Tường, cùng với một thỏa thuận ký kết giữa Thẩm Dao và hắn, trong đó ghi rõ điều kiện: "Cắt đứt toàn bộ quan hệ với An Hạ và ký phê duyệt các khoản chi không minh bạch, đổi lấy sự im lặng về các hoạt động phi pháp của Tập đoàn."

Bằng chứng hoàn hảo. Bằng chứng này sẽ lật đổ không chỉ Thẩm Tường mà còn làm rung chuyển cả Phượng Hoàng.

Chúng tôi đặt chiếc hộp lên bàn ăn, cùng với bản đồ tổ chức của Thẩm Tường.

"Anh ta sẽ không ngờ chúng ta có cái này," Thẩm Dao nói, sự kiên quyết trở lại trong giọng cô ấy.

"Chúng ta cần một kế hoạch phát tán hoàn hảo," tôi nói. "Tôi có thể lập trình để nó được phát tán trên tất cả các mạng xã hội và truyền thông lớn cùng một lúc. Nhưng chúng ta cần thời gian và sự đánh lạc hướng."

Chúng tôi hợp nhất hai kế hoạch đã được ấp ủ:

1.Kế hoạch Công khai (của Thẩm Dao): Sử dụng sự kiện họp báo lớn nhất để tạo ra sự hỗn loạn. Cô ấy sẽ giả vờ sụp đổ, kéo theo sự chú ý của Thẩm Tường, tạo ra "cơ hội vàng" cho tôi.

2.Kế hoạch Thâm nhập (của An Hạ): Tôi sẽ lợi dụng sự hỗn loạn để xâm nhập vào phòng máy chủ chính, sử dụng USB này để kích hoạt chương trình phát tán dữ liệu đã được lập trình trước.

Chúng tôi làm việc đến gần sáng. Giữa những con số và sơ đồ phức tạp, chúng tôi tìm thấy những khoảnh khắc của sự kết nối.

Tôi chỉ vào một sơ đồ mạng lưới. "Lưới điện tử của anh ta rất phức tạp. Tôi cần ít nhất năm phút."

Thẩm Dao nhìn tôi. "Tôi sẽ câu giờ cho cậu. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết."

Cô ấy tiến lại gần, đặt tay lên vai tôi, không còn là sự dịu dàng gượng gạo mà là, sự hợp tác và tin tưởng.

"Tôi xin lỗi vì những vết thương tôi đã gây ra cho cậu, An Hạ," Thẩm Dao nói, ánh mắt cô ấy đầy chân thành. "Nhưng tôi không hề hối hận vì quyết định đã cứu cậu. Và nếu cậu bị tổn thương lần nữa vì tôi, tôi sẽ không tha thứ cho chính mình."

"Cô không còn phải chiến đấu một mình nữa," tôi đáp, nắm lấy tay cô ấy, siết chặt. "Chúng ta đã học được rằng, chia sẻ gánh nặng không phải là yếu đuối. Đó là sức mạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro