CHƯƠNG 6


Đúng như dự đoán, nửa giờ sau, Thẩm Tường gọi cho tôi.

"Diệp An," giọng hắn ta ngọt ngào đến rợn người. "Ta rất tiếc về những gì đã xảy ra. Ta hiểu, có lẽ cháu đã bị Giám đốc Thẩm gây áp lực quá nhiều. Cháu là một chuyên gia tài năng. Ta muốn mời cháu đến gặp ta vào tối nay. Ta có thể giúp cháu tìm được sự công bằng mà cháu đang tìm kiếm."

"Tôi sẽ đến," tôi đáp, giọng tôi lạnh lùng và đầy hoài nghi.

Tối hôm đó, tôi đến một nhà hàng riêng tư. Thẩm Tường đã chờ sẵn. Hắn ta rót rượu cho tôi, và bắt đầu gieo rắc sự chia rẽ.

"Thẩm Dao là một cô gái kiêu ngạo, Diệp An," hắn ta nói. "Cô ta chỉ quan tâm đến bản thân. Cô ta muốn đổ lỗi tất cả cho những người khác. Ta biết cháu đang tìm kiếm sự trả thù cho quá khứ... Có phải vì Quỹ Ánh Dương không?"

Tôi giữ im lặng, chỉ uống rượu.

"Ta có thể giúp cháu lật đổ cô ta. Chỉ cần cháu đưa cho ta bản sao của những báo cáo mà cô ta đang cố gắng che giấu. Đổi lại, ta sẽ cho cháu bất cứ thứ gì cháu muốn. Một vị trí cao cấp, hoặc sự bồi thường cho Quỹ Ánh Dương cũ."

Tôi nhìn thẳng vào hắn ta. "Tôi chỉ muốn sự thật."

"Sự thật là Thẩm Dao đã phản bội cháu, Diệp An," hắn ta cười gian xảo. "Và cô ta sẽ tiếp tục phản bội cháu lần nữa."

Tôi gật đầu, vẻ mặt như đã bị thuyết phục. "Tôi cần bằng chứng. Cô ta đã giấu nó ở đâu đó."

"Cháu sẽ có bằng chứng. Hãy tin chú. Chú sẽ cho cháu tất cả." Thẩm Tường nói, đôi mắt hắn ánh lên vẻ chiến thắng. Hắn ta đã nghĩ rằng hắn đã kéo được tôi về phe mình.

Tôi rời khỏi cuộc gặp mặt, cảm thấy ghê tởm, nhưng cũng thỏa mãn. Màn kịch đã thành công.

Tôi trở lại căn hộ cũ. Thẩm Dao đang đợi tôi, lo lắng.

Tôi kể cho cô ấy nghe về cuộc gặp mặt. Cô ấy nghe xong, thở dài nhẹ nhõm.

"Anh ta đã hoàn toàn tin rằng cậu là kẻ thù của tôi, và là đồng minh của hắn," Thẩm Dao nói. "Chúng ta đã mua được thêm thời gian."

Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy trên chiếc sofa. Cả hai chúng tôi đều mệt mỏi vì phải diễn kịch, vì phải giả vờ hận thù nhau.

"Cô không cần phải xin lỗi vì những lời cô nói," tôi nói. "Cô đã làm rất tốt. Nó phải chân thật."

Thẩm Dao nhìn tôi. Cô ấy đưa tay ra, chạm vào tay tôi, lần này không phải là một cái chạm gượng gạo, mà là một sự kết nối.

"Chúng ta không thể tiếp tục giả vờ như vậy mãi được, An Hạ," cô ấy thì thầm. "Tôi sợ rằng một ngày nào đó, sự giả vờ đó sẽ trở thành thật, và chúng ta sẽ lại làm tổn thương nhau."

"Sẽ không đâu," tôi đáp, siết chặt tay cô ấy. "Sợi dây liên kết giữa chúng ta giờ đây không phải là tình yêu hay hận thù. Nó là sự tin tưởng vào nhau. Và nó mạnh hơn bất cứ thứ gì Thẩm Tường có thể tạo ra."

Tôi tựa đầu vào vai cô ấy. Cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Trong đêm tĩnh lặng đó, trong căn hộ đầy ắp ký ức, chúng tôi không cần phải nói thêm lời nào về tình yêu. Sự hiện diện của nhau chính là sự chữa lành thầm lặng, là lời hứa cho một tương lai đã được cứu vớt.

Sau cuộc gặp mặt, Thẩm Tường hoàn toàn tin rằng tôi đã trở thành công cụ của hắn. Hắn ta bắt đầu cung cấp cho tôi những thông tin nội bộ nhỏ, chủ yếu là các tệp tin lỗi thời hoặc không quan trọng, để kiểm tra lòng trung thành của tôi.

Tôi, dưới danh nghĩa Diệp An, hoàn toàn hợp tác. Tôi đưa ra các phân tích về "sự nguy hiểm" của Thẩm Dao và cách cô ấy đang cố gắng đổ lỗi cho các thành viên hội đồng quản trị khác. Mỗi báo cáo của tôi đều được thiết kế để củng cố thêm niềm tin rằng tôi chỉ quan tâm đến việc trả thù Giám đốc Điều hành Thẩm Dao.

Mục tiêu tiếp theo của tôi là tiếp cận hệ thống máy tính cá nhân của Thẩm Tường, nơi hắn ta lưu trữ các tệp tin mã hóa quan trọng nhất mà tôi chưa thể tìm thấy trong tài liệu của Tập đoàn Mẹ.

"Hắn ta đang giữ một chiếc USB dự phòng," Thẩm Dao nói với tôi trong một lần trao đổi tin nhắn mã hóa. "Anh ta luôn mang theo nó. Chiếc USB đó chứa toàn bộ các bản ghi âm lời đe dọa. Anh ta nghĩ nó là bảo hiểm cuối cùng của hắn."

Tôi cần một lý do để yêu cầu truy cập vào máy tính của hắn ta.

"Tôi cần một tệp tin bị lỗi trong hệ thống của hắn," tôi gửi tin nhắn lại. "Cô hãy tạo ra một lỗi kỹ thuật nhỏ trong hệ thống mạng của hắn ta. Một lỗi chỉ có thể sửa được từ máy tính cá nhân của hắn."

Hai ngày sau, Thẩm Dao hành động. Cô ấy sử dụng tài khoản quản trị viên cấp cao của mình để âm thầm làm hỏng một phần nhỏ trong mạng lưới bảo mật thông tin tài chính của Thẩm Tường. Đó là một sự cố tinh vi, chỉ ảnh hưởng đến khả năng truy cập vào một số tệp tài liệu cụ thể của hắn ta.

Thẩm Tường lập tức nổi giận. Hắn ta gọi tôi vào phòng làm việc của mình, vẻ mặt cau có.

"Diệp An," hắn ta nói. "Máy tính của ta bị lỗi. Ta không thể truy cập các báo cáo thuế của mình. Cháu hãy kiểm tra xem. Đây là mật khẩu."

Hắn ta đã quá tự mãn và tin tưởng vào sự hận thù của tôi đối với Thẩm Dao, đến mức hắn ta không hề nghi ngờ việc giao máy tính cho tôi. Hắn ta nghĩ tôi là đồng minh hoàn hảo.

Tôi bước vào phòng làm việc của Thẩm Tường. Căn phòng rộng rãi, bày trí sang trọng nhưng lạnh lẽo. Thẩm Tường rời khỏi phòng, nói rằng hắn ta có một cuộc họp khẩn cấp, để tôi lại một mình với chiếc máy tính.

Đây là cơ hội.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro