CHƯƠNG 7


Tôi nhanh chóng khắc phục sự cố kỹ thuật nhỏ. Trong khi máy tính đang khởi động lại, tôi cắm chiếc USB chứa chương trình sao chép bí mật của mình vào. Tôi đã lập trình để nó chỉ mất 60 giây để sao chép tất cả các tệp tin âm thanh và văn bản mã hóa.

Tôi không chỉ tìm thấy các bản ghi âm lời đe dọa, mà còn là bằng chứng về việc Thẩm Tường đã cố ý dàn dựng vụ tai nạn tài chính năm xưa, không chỉ để khống chế Thẩm Dao, mà còn để loại bỏ tôi, vì hắn ta nhận thấy tôi là một mối đe dọa tiềm tàng đối với quyền lực của hắn.

Tôi giật chiếc USB ra ngay khi quá trình sao chép hoàn tất. Vỏ bọc của tôi vẫn an toàn.

Tôi vội vã quay lại phòng làm việc của mình, nhưng ngay lập tức nhận được tin nhắn mã hóa từ Thẩm Dao: Phòng họp. Bây giờ.

Tôi đi đến phòng họp nhỏ, nơi Thẩm Dao đang đợi tôi. Cô ấy đã khóa cửa. Khuôn mặt cô ấy trắng bệch.

"Thẩm Dao, tôi đã có nó. Tôi có tất cả bằng chứng," tôi nói, giơ chiếc USB lên.

Nhưng Thẩm Dao không hề tỏ ra nhẹ nhõm. Cô ấy nhìn tôi với sự sợ hãi tột cùng.

"Anh ta đã làm gì đó với vai của cậu," Thẩm Dao thì thầm, không phải với tôi, mà với chính mình.

"Gì cơ?"

"Trước khi anh ta giao máy tính cho cậu, anh ta đã lắp một con chip nghe lén siêu nhỏ vào vai áo vest của cậu, ngay chỗ bị lỗi kỹ thuật," Thẩm Dao nói, đưa tay run rẩy chạm vào vai áo tôi. "Anh ta không tin chúng ta. Anh ta muốn nghe mọi thứ chúng ta nói sau lưng hắn ta."

Tôi cứng người lại. Thẩm Tường quá thông minh. Màn kịch của chúng tôi đã bị hắn ta phát hiện, hoặc ít nhất, hắn ta đã nghi ngờ và tạo ra một cái bẫy.

"Anh ta đã nghe được những gì?" tôi hỏi, giọng tôi trầm và nguy hiểm.

"Không biết," Thẩm Dao trả lời, nước mắt bắt đầu trào ra. "Nhưng nếu anh ta đã nghe được bất cứ điều gì liên quan đến việc cậu có bằng chứng hoặc về kế hoạch họp báo, anh ta sẽ hành động ngay lập tức. Anh ta sẽ hủy hoại chúng ta trước khi chúng ta có cơ hội."

Sự sợ hãi của Thẩm Dao làm tôi đau đớn. Cô ấy không sợ bản thân mình bị bắt, cô ấy sợ tôi bị tổn thương.

Tôi kéo cô ấy lại gần, thì thầm vào tai cô ấy. "Bình tĩnh. Chúng ta đã biết. Kế hoạch không thay đổi. Chúng ta phải hành động ngay lập tức."

Tôi lấy chiếc USB ra khỏi túi áo, giao nó cho Thẩm Dao. "Cô hãy mang cái này về căn hộ cũ ngay bây giờ. Chuẩn bị chương trình phát tán. Tôi sẽ ở đây để làm mồi nhử. Chúng ta không có thời gian."

Thẩm Dao giữ chặt chiếc USB, tay cô ấy run rẩy. "Tôi không thể để cậu một mình. Anh ta sẽ làm hại cậu!"

"Anh ta sẽ không làm hại tôi, vì hắn ta cần tôi," tôi nói. "Hắn ta vẫn nghĩ tôi là con cờ trong tay hắn. Nhiệm vụ của cô là sống sót và lật đổ hắn. Đó là sự chuộc lỗi duy nhất mà tôi chấp nhận."

Tôi nhìn vào mắt cô ấy, lần này không còn là nghi ngờ, chỉ còn sự tin tưởng và tình yêu.

Thẩm Dao gật đầu, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi. Cô ấy lao vào tôi, ôm thật chặt.

"Hãy hứa với tôi," Thẩm Dao nói, nghẹn ngào. "Hãy sống sót. Hãy sống sót vì chúng ta."

"Tôi hứa," tôi đáp, và tôi hôn cô ấy, một nụ hôn nhanh, mạnh mẽ, một lời tạm biệt và một lời thề.

Thẩm Dao rời khỏi phòng họp, đi qua cửa sau của khu vực điều hành. Tôi trở lại phòng mình, tháo con chip nghe lén đã bị hủy lúc nảy ra khỏi vai áo, nghiền nát nó và ném vào thùng rác.

Tôi bật máy tính lên, bắt đầu gửi các email giả mạo đến Thẩm Tường, nói rằng tôi đã tìm thấy một lỗ hổng lớn trong hệ thống tài chính của Thẩm Dao và đang trên đường đến gặp hắn ta để báo cáo.

Tôi biết Thẩm Tường sẽ nhận được thông báo về con chip bị ngắt kết nối. Hắn ta sẽ nhận ra mình bị lừa. Nhưng sự hỗn loạn của các email giả mạo sẽ khiến hắn ta phân vân: liệu có phải An Hạ đang phản bội mình, hay Thẩm Dao đã làm điều gì đó?

Tôi đã mua đủ thời gian cho Thẩm Dao. Cuộc chiến cuối cùng sẽ diễn ra vào ngày mai.

Sáng hôm sau, không khí ở Phượng Hoàng nặng nề như chì. Cuộc họp báo ra mắt dự án từ thiện mới đã được lên kế hoạch từ lâu, nhưng giờ đây nó trở thành một sân khấu cho sự sụp đổ.

Tôi mặc bộ vest đen, không còn là màu xám nhạt vô danh. Tôi không đeo kính gọng bạc, để lộ đôi mắt sắc lạnh và đầy quyết tâm của An Hạ. Tôi là người duy nhất ở đây biết mục đích thực sự của sự kiện này.

Tôi nhận được một tin nhắn mã hóa cuối cùng từ Thẩm Dao:

T.D.: Tôi đã thiết lập xong. Tín hiệu đầu tiên của cậu, tôi sẽ kích hoạt. Hãy sống sót, An Hạ. Hãy sống sót để tôi có thể gặp lại cậu.

Tôi đáp lại ngắn gọn: Sống sót là một phần của kế hoạch.

Thẩm Dao vắng mặt. Cô ấy đã gửi thông báo xin nghỉ khẩn cấp vì lý do sức khỏe, điều này ngay lập tức làm tăng sự nghi ngờ trong nội bộ công ty. Điều này buộc Thẩm Tường phải đứng ra chủ trì sự kiện, như chúng tôi đã dự đoán.

Tôi thấy Thẩm Tường đang đứng trên bục, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh. Hắn ta nhìn lướt qua đám đông, tìm kiếm tôi. Khi hắn ta nhìn thấy tôi, hắn ta nhếch mép cười đắc thắng. Hắn ta tin rằng tôi đã đến để phục tùng, hoặc ít nhất là để hắn ta ra lệnh.

Thẩm Tường bắt đầu bài phát biểu của mình, nói về lòng nhân ái, sự minh bạch và tương lai của Phượng Hoàng. Hắn ta diễn vai trò của một vị lãnh đạo mẫu mực một cách hoàn hảo.

Đúng lúc đó, tôi hành động. Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, bước lên phía trước, thẳng về phía sân khấu.

"Dừng lại!" Tôi hét lên, giọng tôi vang vọng khắp phòng họp, thu hút mọi ống kính máy ảnh.

Thẩm Tường cau mày. "Diệp An, cô đang làm gì vậy? Mời cô trở về chỗ."

Tôi không dừng lại. Tôi bước lên sân khấu, đứng đối diện Thẩm Tường.

"Tôi không đến để ngồi nghe những lời dối trá," tôi nói, nhìn thẳng vào các máy quay. "Tôi đến để nói sự thật về những gì đang thực sự diễn ra ở Tập đoàn Phượng Hoàng."

Thẩm Tường cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tay hắn ta run lên. "Cô gái này đã bị đình chỉ công tác vì làm việc quá sức và có biểu hiện tâm lý không ổn định. Bảo vệ! Mời cô ấy ra ngoài."

Hai vệ sĩ của Thẩm Tường lập tức lao lên sân khấu.

"Thẩm Dao đã không thể đến đây," tôi nói, đẩy mạnh sự chú ý vào cô ấy. "Vì cô ấy đã bị đe dọa. Cô ấy đang bị kiểm soát bởi chính người chú của mình! Thẩm Tường!"

Tôi quay sang Thẩm Tường. "Năm năm trước, ông đã dàn dựng vụ tai nạn tài chính của Quỹ Ánh Dương. Ông đã tống tiền Thẩm Dao, ép buộc cô ấy phản bội người cô ấy yêu, để bảo vệ tội ác rửa tiền và trốn thuế của ông! Ông đã lấy đi mọi thứ của An Hạ, và ông đã hủy hoại Thẩm Dao!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro