CHƯƠNG 9


Chúng tôi quyết định không vội vã. Quá nhiều cảm xúc, quá nhiều tổn thương.

Chúng tôi chuyển đến một căn nhà nhỏ, đơn giản hơn, bên ngoài thành phố. Căn nhà có hai phòng ngủ.

Chúng tôi ngủ riêng. Đó là một quyết định khó khăn, nhưng cần thiết.

Vào đêm đầu tiên ở căn nhà mới, tôi đứng nhìn ra cửa sổ. Thẩm Dao gõ cửa phòng tôi.

"Tôi không ngủ được," cô ấy nói. "Tôi sợ hãi. Năm năm qua, tôi luôn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh ta hoặc tiếng gõ cửa đột ngột. Giờ đây, sự im lặng này làm tôi sợ hãi."

"Cô có muốn uống chút trà hoa cúc không?" tôi hỏi.

Chúng tôi ngồi trong phòng khách, dưới ánh đèn mờ. Chúng tôi nói về những thứ nhỏ nhặt: kế hoạch trồng hoa, màu sơn tường mới, một cuốn sách mà tôi vừa đọc. Chúng tôi cố gắng xây dựng lại sự thân mật thông qua những điều bình thường, hàng ngày.

Trước khi Thẩm Dao quay về phòng, cô ấy quay lại, ánh mắt đầy sự cầu xin.

"An Hạ, tôi... tôi có thể..." Cô ấy không nói hết câu.

Tôi hiểu. Cô ấy muốn một cái ôm. Một sự đảm bảo.

Tôi bước đến, ôm cô ấy. Cái ôm này không phải tình yêu mãnh liệt, mà là sự nương tựa. Hai người sống sót, cùng nhau đối mặt với nỗi sợ hãi về một tương lai trống rỗng.

"Ngủ ngon, Thẩm Dao," tôi nói.

"Ngủ ngon, An Hạ. Cảm ơn cậu," cô ấy đáp.

Chúng tôi đã bắt đầu. Rất chậm, rất gượng gạo, nhưng là một khởi đầu. Quá trình hàn gắn sẽ dài và đầy thử thách, nhưng chúng tôi đã có được điều quý giá nhất: sự thật, sự tha thứ, và sự hiện diện của nhau.

Sau sự sụp đổ của Thẩm Tường và việc Thẩm Dao từ chức, chúng tôi cần đối diện với những gì còn sót lại. Dù không còn làm việc tại Phượng Hoàng, Thẩm Dao vẫn là cổ đông lớn nhất và cần tham gia vào quá trình thanh lý tài sản.

Vào một buổi sáng nắng đẹp, chúng tôi cùng nhau lái xe đến Phượng Hoàng lần cuối. Lần này, chúng tôi không đi để chiến đấu hay trả thù, mà là để nói lời tạm biệt.

Tòa nhà Phượng Hoàng giờ đây tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Các biển hiệu đã được tháo dỡ.

Chúng tôi đi thẳng đến phòng làm việc cũ của Thẩm Dao. Cô ấy muốn lấy những đồ dùng cá nhân còn sót lại.

Khi Thẩm Dao đang dọn dẹp, tôi chú ý đến một chiếc hộp carton được đóng gói cẩn thận. Bên trong là tất cả những món đồ lưu niệm nhỏ mà cô ấy đã giữ từ thời chúng tôi còn yêu nhau: một chiếc vé xem phim cũ, một chiếc móc khóa hình chim phượng hoàng nhỏ mà tôi từng tặng, và một xấp thư tay dày.

Thẩm Dao nhìn thấy tôi đang nhìn vào chiếc hộp. Cô ấy thở dài.

"Tôi đã không thể vứt chúng đi," cô ấy nói. "Tôi nghĩ, nếu tôi vẫn giữ lại những món đồ này, thì một phần của cậu vẫn còn tồn tại."

"Và nếu cô vứt chúng đi?" tôi hỏi.

"Thì tôi sẽ hoàn toàn mất cậu. Tôi đã sống trong nỗi sợ hãi đó."

Tôi bước đến, ôm lấy chiếc hộp. "Cô không cần giữ lại chúng như một lời cầu nguyện nữa. Tôi ở đây. Chúng ta hãy mang tất cả về nhà, nhưng hãy cất chúng đi. Chúng ta sẽ mở chúng ra khi chúng ta sẵn sàng. Bây giờ, chúng ta cần tạo ra những kỷ niệm mới."

Thẩm Dao gật đầu, ánh mắt cô ấy đầy sự biết ơn. Đó là một hành động nhỏ, nhưng là một bước ngoặt lớn: chúng tôi đã quyết định nhìn về phía trước.

Trong quá trình thanh lý, một điều bất ngờ xảy ra. Hội đồng quản trị lâm thời, sau khi xử lý xong các vấn đề pháp lý, đã khẩn thiết mời Thẩm Dao trở lại vị trí Giám đốc Điều hành. Họ cần kinh nghiệm, danh tiếng và sự liêm khiết trong sạch củacô ấy để tái thiết lại Phượng Hoàng.

Thẩm Dao dành cả buổi tối để suy nghĩ về lời đề nghị. Tôi ngồi cạnh cô ấy, không đưa ra lời khuyên.

"Họ cần tôi," Thẩm Dao nói, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Tôi có thể xây dựng lại nó, An Hạ. Tôi có thể biến Phượng Hoàng thành nơi tôi từng mơ ước."

"Nhưng cô có muốn không?" tôi hỏi.

Thẩm Dao im lặng một lúc lâu. "Tôi sợ... Tôi sợ ánh hào quang đó. Tôi sợ sức nặng của quyền lực sẽ lại làm tôi lạc lối, hoặc làm hại cậu."

Cô ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt cô ấy kiên định. "Tôi đã chiến đấu để giành lại cậu. Tôi không thể để quyền lực và tiền bạc lại trở thành rào cản giữa chúng ta. Tôi sẽ từ chối. Tôi sẽ không quay lại thế giới đó nữa."

Đó là một sự hy sinh khác, nhưng lần này là sự hy sinh tự nguyện cho hạnh phúc của chính mình.

Tôi mỉm cười. "Đó là câu trả lời tuyệt vời nhất mà tôi từng nghe."

Hai tuần sau, chúng tôi đã ổn định cuộc sống mới. Cuộc sống đơn giản, không áp lực.

Thẩm Dao gõ cửa phòng tôi vào một buổi chiều. Tôi vẫn ngủ ở phòng riêng, và cô ấy vẫn tôn trọng không gian đó.

"An Hạ," cô ấy nói, trên tay là một chiếc hộp nhỏ được bọc giấy màu nâu. "Tôi muốn... mời cậu đi ăn tối. Không phải ở nhà hàng sang trọng. Chỉ là đi ra ngoài. Với tư cách là... bạn đồng hành. Hay là... một cuộc hẹn hò?."

Tôi nhìn vào chiếc hộp. "Đây là gì?"

"Một món quà," Thẩm Dao nói, vẻ mặt hồi hộp. "Chúng ta không còn chiếc nhẫn cặp cũ nữa. Chiếc này... là một lời hứa cho tương lai. Rất đơn giản, không cầu kỳ."

Tôi mở hộp ra. Bên trong là hai chiếc vòng tay bằng da thuộc mộc mạc, không có kim loại quý giá.

"Tôi không muốn dùng nhẫn nữa. Nó mang lại quá nhiều kỷ niệm đau buồn," Thẩm Dao thì thầm. "Vòng tay này... tượng trưng cho sự gắn kết, nhưng không có sự ràng buộc hay giả dối."

Nước mắt tôi trào ra. "Rất đẹp, Thẩm Dao. Tôi chấp nhận."

Chúng tôi đeo vòng tay cho nhau. Cảm giác da thuộc chạm vào da thật, mộc mạc và chân thật.

Tối hôm đó, Thẩm Dao lái xe đưa tôi đến một nhà hàng nhỏ ven biển. Chúng tôi ăn món mì Ý đơn giản, dưới ánh nến.

"Anh ta đã mời tôi đi xem phim ở rạp chiếu phim này," tôi nói, chỉ vào một rạp chiếu phim cũ kỹ đối diện. "Anh ta đã nói dối cô rất nhiều, Thẩm Dao."

Thẩm Dao siết chặt tay tôi dưới bàn ăn. "Chúng ta sẽ không nói về anh ta nữa. Hôm nay, tôi muốn nói về chúng ta."

"Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?" tôi hỏi.

Thẩm Dao nhìn tôi, ánh mắt cô ấy sâu thẳm và đầy hy vọng. "Chúng ta sẽ tiếp tục. Chúng ta sẽ đi du lịch, đọc sách, trồng hoa. Chúng ta sẽ làm mọi thứ mà chúng ta đã bị cướp mất. Và chúng ta sẽ ngủ trên cùng một chiếc giường, chỉ khi cậu sẵn lòng. Không ép buộc."

Tôi mỉm cười. "Tôi sẵn lòng, Thẩm Dao. Rất sẵn lòng."

Đêm đó, chúng tôi trở về nhà. Tôi không về phòng riêng. Tôi đi thẳng vào phòng Thẩm Dao. Chúng tôi ôm nhau ngủ. Không có sự nóng vội, không có đam mê. Chỉ có sự bình yên. Đó là lần đầu tiên sau năm năm, tôi ngủ ngon đến thế.

Thẩm Dao giữ lời hứa. Chúng tôi bắt đầu hành trình "chữa lành" của mình. Chúng tôi không đi đến những nơi xa hoa, mà chọn những thành phố nhỏ, yên tĩnh, nơi không có ánh đèn flash hay tiếng chuông điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro