CHƯƠNG 10
Tôi bước lại gần Vô Ưu. Cô ấy không lùi bước, dù ánh mắt cô ấy đầy sự căng thẳng. Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô ấy. Dưới những hạt bụi mịn, tôi cảm nhận được làn da mềm mại và gò má hơi lạnh của cô ấy.
"Cô đang run, Vô Ưu."
"Không phải vì lạnh." Vô Ưu thì thầm.
Tôi lướt ngón tay dọc theo đường nét khuôn mặt hoàn hảo của cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve môi cô ấy, nơi vừa đáp lại nụ hôn của tôi.
"Suốt những ngày qua, cô luôn giữ mọi thứ theo thứ tự hoàn hảo. Bàn làm việc, hồ sơ, cảm xúc..." Tôi nói. "Bây giờ, mọi thứ đã bị phá vỡ. Tôi đã phá vỡ nó. Và tôi không hối hận."
Vô Ưu nhắm mắt lại. Cô ấy đưa tay lên, không phải để đẩy tôi ra, mà để giữ lấy bàn tay tôi đang chạm vào mặt cô ấy. Cô ấy áp bàn tay tôi chặt hơn vào gò má mình.
"Đó là lỗi của tôi," Vô Ưu thú nhận. "Tôi đã không đủ kiểm soát... Tôi đã không đủ mạnh mẽ để ngăn cô lại."
"Cô không cần phải ngăn tôi lại." Tôi nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên trán cô ấy, nơi cô ấy thường cau mày vì lo lắng. Tôi hôn lên vết sẹo nhỏ trên cổ cô ấy, một cái hôn đầy sự dịu dàng và chấp nhận.
Tôi cảm nhận được cô ấy thở ra một hơi dài, như thể cô ấy đã giữ hơi quá lâu.
Vô Ưu mở mắt ra. Đôi mắt hổ phách của cô ấy nhìn tôi với một niềm khao khát mà tôi không thể từ chối.
"An Vi..." Vô Ưu gọi tên tôi một cách thiết tha.
Cô ấy đột ngột đưa tay ra sau gáy tôi, kéo tôi lại. Lần này, nụ hôn của Vô Ưu chứa đầy sự buông thả sau nhiều năm kìm nén.
Nụ hôn sâu, kéo dài, đầy sự gấp gáp. Tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng và khao khát được giải phóng khỏi sự kiểm soát của cô ấy. Tôi đáp lại nụ hôn của cô ấy, cánh tay tôi ôm chặt lấy eo cô ấy.
Chúng tôi lùi lại một bước, chỉ vừa đủ để thở. Vô Ưu tựa trán vào trán tôi, thở dốc.
"Tôi không biết phải làm gì nữa," Vô Ưu nói, giọng cô ấy nghẹt lại. "Mọi nguyên tắc đều đã bị phá vỡ."
"Hãy bắt đầu bằng cách chấp nhận sự thật." Tôi thì thầm. "Sự thật về Thanh Lam Thư\Quán, và sự thật về cảm xúc của cô."
Vô Ưu nắm lấy tay tôi, dẫn tôi đến chiếc sofa nhỏ. Chúng tôi ngồi xuống. Cô ấy quay mặt về phía tôi. Dưới ánh đèn, tôi thấy bụi bặm vương trên tóc và trang phục của cô ấy, làm mất đi vẻ hoàn hảo vốn có, và điều đó khiến cô ấy trở nên đáng yêu hơn.
Vô Ưu bắt đầu kể cho tôi nghe về áp lực mà cô ấy phải gánh chịu. Về nỗi sợ hãi không bao giờ được phép mắc sai lầm, về sự cô đơn trong biệt thự rộng lớn này, về việc cô ấy phải giữ bí mật về vết sẹo để không bị coi là "yếu đuối".
Tôi nghe cô ấy kể, đưa tay nhẹ nhàng xoa dịu cánh tay cô ấy. Cái chạm tay của tôi là sự đồng hành trong nỗi đau.
"Họ nói cô quá sắc sảo." Vô Ưu mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và chân thật nhất từ trước đến nay. "Họ đã đúng. Cô đã nhìn xuyên qua mọi bức tường tôi dựng lên."
Vô Ưu nghiêng người về phía tôi. Cô ấy đặt đầu lên vai tôi, một động tác hoàn toàn buông lỏng và tin tưởng. Cảm nhận được sức nặng của cô ấy, tôi nhẹ nhàng ôm lấy.
"Hãy để tôi chăm sóc cô, Vô Ưu." Tôi nói. "Hãy để tôi giúp cô sắp xếp lại mớ hỗn độn này."
"Và cô có thể bắt đầu bằng việc phục chế Thanh Lam Thư Quán ngay trong căn phòng này, bằng công thức bí mật đó." Vô Ưu nói, giọng cô ấy đầy sự nhẹ nhõm.
Tôi mỉm cười. Mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu bằng công việc, và bây giờ nó sẽ được củng cố bằng một mục tiêu chung: xây dựng lại sự thật và tình yêu giữa đống đổ nát của quá khứ.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đã dành thời gian làm sạch hoàn toàn căn phòng làm việc, niêm phong cuốn sổ công thức của Thanh Lam Thư Quán vào một hộp đựng mới, an toàn.
"Họ sẽ không chấp nhận," Vô Ưu nói, giọng cô ấy pha lẫn quyết tâm và lo lắng. Cô ấy đã mặc lại bộ đồ tối màu quen thuộc, nhưng ánh mắt kiên định hơn trước. "Khi tôi trình bày yêu cầu mở cuộc họp Hội đồng Gia tộc khẩn cấp để công bố thông tin mới trong sổ cái, họ sẽ nghi ngờ ngay lập tức."
"Chúng ta không thể giấu mãi. Bí mật đã bị phơi bày. Việc trì hoãn chỉ làm tổn hại thêm danh tiếng của cô." Tôi đặt tay lên bàn, cạnh tay cô ấy. "Chúng ta phải công bố hai điều: Một, sự thật về Thanh Lam Thư Quán. Hai, công thức làm giấy bền vĩnh cửu này là cách duy nhất để bảo tồn tài liệu gia tộc Hạ Cẩm khỏi sự mục nát hoàn toàn."
Vô Ưu nhìn tôi. "Cô đang biến 'sự thật bị đánh cắp' thành sự cứu rỗi cho họ."
"Chính xác. Chúng ta phải làm cho công thức này trở nên cần thiết đối với sự tồn vong của gia tộc cô, Vô Ưu. Bằng cách đó, họ sẽ buộc phải chấp nhận."
Buổi chiều, cuộc họp Hội đồng Gia tộc Hạ Cẩm diễn ra. Đây là lần đầu tiên tôi, một người ngoài, một thợ phục chế, được phép bước vào Sảnh Đường chính, nơi các thành viên lớn tuổi của gia tộc đang ngồi.
Vô Ưu đứng ở trung tâm phòng họp, dáng người thẳng tắp, cô ấy đã hoàn toàn lấy lại vẻ uy quyền của Nữ Thừa Kế. Tôi đứng cách cô ấy vài bước, bên cạnh chiếc bàn trưng bày cuốn sổ cái cũ và hộp đựng công thức Thanh Lam.
"Kính thưa các thành viên Hội đồng," Vô Ưu bắt đầu, giọng nói vang vọng khắp căn phòng. "Tôi đã phát hiện ra những thông tin mới trong quá trình phục chế tài liệu và buộc phải công bố sự thật về cách gia tộc chúng ta đạt được sự thịnh vượng."
Ngay lập tức, một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là chú ruột của Vô Ưu, lên tiếng phản đối.
"Cháu Vô Ưu! Cháu bị lừa rồi! Cô thợ phục chế này là người ngoài. Cháu đã vi phạm quy tắc khi để cô ta tiếp cận Khu Lưu Trữ!"
Vô Ưu không dao động. "Thưa chú. Sự thật là người phục chế này đã làm việc với sự trung thực, điều mà thế hệ trước đã không làm được."
Cô ấy chỉ vào cuốn sổ cái. "Dòng chữ đỏ này ghi lại việc thôn tính Thanh Lam Thư Quán để độc quyền công thức phục chế giấy vĩnh cửu.Tuy điều này thật tàn nhẫn nhưng đó là sự thật."
Sự hỗn loạn nổ ra. Các thành viên phản đối, gọi tôi là kẻ tống tiền và kẻ phá hoại.
Đúng lúc đó, Vô Ưu đưa mắt nhìn tôi. Tôi hiểu ý. Tôi bước lên, cầm cuốn sổ công thức.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro