CHƯƠNG 11
"Các vị, các vị lo lắng về danh dự và tài sản. Nhưng tôi có thể nói rằng, các vị đang đứng trên bờ vực của sự suy tàn thực sự." Tôi nói, giọng nói lạnh lùng, dứt khoát.
"Cuốn sổ cái quý giá này," tôi chỉ vào tài liệu trên bàn, "đang mục nát. Lớp keo và giấy của nó đang bị axit hóa và sẽ vỡ vụn trong vòng vài năm nữa. Và tất cả tài liệu quan trọng khác của gia tộc cũng vậy."
Tôi mở cuốn sổ công thức ra. "Công thức này, được đánh cắp từ gia đình tôi, không chỉ là công thức làm giấy. Nó là phương pháp hóa giải axit, là chìa khóa để cứu vãn toàn bộ di sản văn hóa và tài sản bằng giấy của gia tộc Hạ Cẩm."
"Chúng ta cần công thức này để sống còn," tôi nhấn mạnh. "Việc từ chối sự thật đồng nghĩa với việc các vị sẽ mất đi toàn bộ lịch sử và tài sản hữu hình của gia tộc."
Vô Ưu tiếp lời tôi, giọng nói của cô ấy đầy uy lực. "Tôi đã mạo hiểm mạng sống để tìm ra công thức này. Tôi đề xuất Hội đồng ngay lập tức công nhận Thanh Lam Thư Quán là đối tác chiến lược. Đổi lại việc công bố sự thật, gia tộc chúng ta sẽ được quyền sử dụng công thức này để phục chế và bảo tồn toàn bộ kho lưu trữ. Đây là cách duy nhất để tự cứu lấy mình."
Lời tuyên bố của Vô Ưu đã thay đổi cục diện. Thay vì phản đối, các thành viên lớn tuổi bắt đầu nhìn vào cuốn sổ cái đang mục nát với nỗi sợ hãi thực sự. Sự sống còn của gia tộc đã lấn át sự kiêu ngạo.
Sau một hồi tranh luận nảy lửa, Hội đồng cuối cùng đã phải chấp nhận.
"Cô Thanh Lam An Vi," người chú ruột của Vô Ưu nói, ánh mắt ông ta nhìn tôi đầy sự phức tạp. "Gia tộc chúng tôi sẽ chính thức hợp tác. Nhưng cô sẽ phải chịu sự giám sát chặt chẽ."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm giám sát, thưa chú." Vô Ưu cắt ngang. "Tôi sẽ hợp tác trực tiếp với An Vi, ngay trong biệt thự này. Mọi quyết định sẽ được tôi xem xét."
Vô Ưu đã tạo ra một rào cản vững chắc bảo vệ tôi. Cô ấy đã buộc gia tộc phải chấp nhận tôi, không chỉ là một thợ phục chế, còn là đồng minh không thể thiếu.
Khi cuộc họp kết thúc, Vô Ưu tiến đến bên tôi. Cô ấy không chạm vào tôi trước mặt mọi người, nhưng ánh mắt cô ấy đầy sự tán thưởng.
"Cô đã làm rất tốt, An Vi."
Tôi mỉm cười. "Cô cũng vậy, Vô Ưu. Bây giờ, chúng ta đã có đủ lý do để ở lại đây, cùng nhau."
Kể từ sau cuộc họp Hội đồng, vị trí của tôi trong biệt thự Hạ Cẩm đã thay đổi hoàn toàn. Tôi không còn là người làm thuê bí mật, mà là Đối tác Phục Chế Trưởng được Vô Ưu bảo vệ và tôn trọng.
Phòng làm việc của tôi đã được nâng cấp thành một Phòng Thí Nghiệm Hiện Đại, nằm ngay cạnh phòng làm việc của Vô Ưu. Dù bị giám sát, nhưng sự giám sát đó chỉ có một người thực hiện: chính là cô ấy.
Chúng tôi bắt đầu làm việc với công thức của Thanh Lam Thư Quán để sản xuất một loại hóa chất đặc biệt, dùng để trung hòa axit trong các tài liệu cũ của Hạ Cẩm.
Vô Ưu luôn ở đó. Cô ấy không còn đứng cách xa ba bước nữa. Cô ấy ngồi trên một chiếc ghế cao, bên cạnh bàn tôi, xem tôi thực hiện các bước pha chế hóa chất và điều chế giấy. Cô ấy không làm, nhưng sự hiện diện yên tĩnh của cô ấy lại là sự hỗ trợ cho tôi.
"Vô Ưu, cô không cần phải xem tôi khuấy dung dịch này từng chút một đâu." Tôi nói đùa một lần.
Vô Ưu nhìn thẳng vào ly thủy tinh tôi đang khuấy. "Tôi không xem cô khuấy dung dịch, An Vi. Tôi đang xem cô làm việc. Mọi thứ cô làm đều có sự cẩn thận, say mê. Rất hấp dẫn."
Ánh mắt của cô ấy, giờ đây không còn sự lạnh lùng, mà chứa đầy sự ngưỡng mộ và thân thiết.
Một đêm nọ, công việc kết thúc muộn. Vô Ưu đã từ chối bữa tối được phục vụ ở phòng ăn.
"Tôi mệt với những quy tắc phục vụ đó." Vô Ưu nói, và lần đầu tiên, cô ấy đề nghị một điều gì đó hoàn toàn cá nhân. "Cô có muốn... tự mình làm một bữa ăn nhẹ không?"
Chúng tôi đi xuống khu bếp rộng lớn, nơi thường chỉ có các đầu bếp chuyên nghiệp làm việc. Vô Ưu, người luôn được bao quanh bởi sự hoàn hảo, trông có vẻ lúng túng khi đứng trong căn bếp không có người phục vụ.
Tôi bật cười, buộc tạp dề cho cô ấy. "Đây là luật mới của Thanh Lam Thư Quán đối với Hạ Cẩm Gia chủ: Tự phục vụ."
Vô Ưu để tôi buộc tạp dề cho cô ấy. Cơ thể cô ấy hơi cứng lại lúc đầu, nhưng sau đó thả lỏng.
"Tôi không giỏi việc bếp núc. Mọi thứ đều được chuẩn bị cho tôi." Cô ấy thú nhận, giọng cô ấy có chút ngượng nghịu.
"Vậy thì để tôi dạy cô bài học đầu tiên." Tôi lấy ra một ít phô mai, bánh mì và cà chua. "Chúng ta sẽ làm bánh mì nướng phô mai."
Vô Ưu vụng về cầm dao, cố gắng cắt bánh mì một cách hoàn hảo nhưng lại làm rơi một nửa miếng. Tôi không nhịn được cười. Vô Ưu nhìn tôi, và thay vì giận dữ, cô ấy cũng bật cười theo.
"Thấy chưa? Sự mất kiểm soát không phải lúc nào cũng là thảm họa." Tôi nói.
Khi chúng tôi đứng cạnh nhau trước bếp nướng, hơi ấm từ bếp tỏa ra, sự gần gũi của chúng tôi trở nên hiển nhiên. Vô Ưu đứng sát bên tôi, cánh tay cô ấy chạm nhẹ vào cánh tay tôi. Lần này, không có nguy hiểm hay bí mật nào, chỉ có sự yên tĩnh của cuộc sống thường nhật.
Chúng tôi trở lại phòng thí nghiệm, mang theo bánh mì nướng phô mai và hai ly trà thảo mộc. Vô Ưu ngồi xuống nền gỗ sồi sạch sẽ, dựa lưng vào chiếc kệ sách. Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Chúng tôi ngồi đó rất lâu, dựa lưng vào kệ sách, chỉ còn tiếng thở đều đặn và sự im lặng thoải mái. Vô Ưu từ từ đặt đầu lên vai tôi.
"Họ nói cô quá sắc sảo." Vô Ưu mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và chân thật nhất từ trước đến nay. "Họ đã đúng. Cô đã nhìn xuyên qua mọi bức tường tôi dựng lên."
Tôi nhẹ nhàng luồn tay qua mái tóc đen óng của Vô Ưu. "Những bức tường đó đã làm cô cô đơn quá lâu rồi, Vô Ưu."
Vô Ưu ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ấy nhìn tôi đầy sự khao khát không còn kìm nén. Cô ấy đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ tôi, kéo tôi lại gần.
"Tôi muốn cô ở lại," Vô Ưu nói, giọng cô ấy khẩn thiết, không chỉ nói về việc ở lại biệt thự. "Tôi không muốn đêm nay kết thúc, An Vi."
Tôi đáp lại sự khao khát đó bằng một nụ hôn Môi Vô Ưu mềm mại và hơi ấm, và cô ấy đáp lại tôi bằng tất cả nhiệt tình mà cô ấy đã kìm nén bấy lâu.
Nụ hôn sâu, kéo dài. Tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng và khao khát được giải phóng khỏi gánh nặng của cô ấy. Vòng tay Vô Ưu siết chặt sau lưng tôi, kéo tôi lại gần hơn, cơ thể chúng tôi gần như không còn khoảng cách.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro