CHƯƠNG 12 [END]

Cô ấy là người chủ động. Vô Ưu nhẹ nhàng đẩy tôi ngả lưng xuống nền gỗ sồi. Tiếng quần áo sột soạt, hơi thở gấp gáp. Ánh đèn phòng thí nghiệm phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ lên khuôn mặt cô ấy, nơi sự lạnh lùng đã được thay thế bằng niềm đam mê mãnh liệt.

Tôi nhẹ nhàng luồn tay vào dưới chiếc áo sơ mi lụa của cô ấy. Làn da cô ấy mềm mại và lạnh, tạo nên một sự đối lập kích thích với nhiệt độ cơ thể tôi. Vô Ưu rên khẽ, một âm thanh nhỏ nhưng đầy giải thoát, như thể đây là khoảnh khắc cô ấy đã chờ đợi bấy lâu để được từ bỏ sự kiểm soát hoàn toàn.

Vô Ưu ngước nhìn tôi, đôi mắt hổ phách lấp lánh sự ẩm ướt. "Tôi chưa bao giờ... cho phép ai làm điều này."

"Tôi biết," Tôi thì thầm, hôn nhẹ lên xương quai xanh tinh tế của cô ấy, nơi tôi cảm nhận được nhịp đập nhanh chóng của trái tim cô ấy. "Và cô không cần phải cho phép. Cô chỉ cần cảm nhận."

Cô ấy nhắm mắt lại. Tôi nhẹ nhàng vén những lọn tóc đen nhánh sang một bên, để lộ vết sẹo góc cạnh phía sau gáy. Tôi hôn lên vết sẹo đó, nụ hôn tượng trưng cho tôi chấp nhận mọi tổn thương và quá khứ của cô ấy.

Đáp lại, Vô Ưu đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, kéo khuôn mặt tôi lại gần hơn. Hành động của cô ấy trở nên vội vã hơn, như thể thời gian đang cạn kiệt.

"An Vi," Vô Ưu nói, giọng cô ấy đầy sự hứa hẹn và sự cầu xin. "Giữ tôi lại."

Trong sự yên tĩnh của căn phòng làm việc, giữa những cuộn giấy cũ và công thức hóa học mới, chúng tôi tìm thấy sự thân mật chân thật nhất. Sự kết nối này không chỉ là cảm xúc, mà là sự giải phóng thể xác cho một tâm hồn đã bị giam cầm quá lâu.

Một tuần trôi qua kể từ cuộc họp Hội đồng. Chúng tôi đã làm việc không ngừng nghỉ để chuẩn bị lô hóa chất phục chế đầu tiên. Công thức làm giấy vĩnh cửu giờ đây là niềm hy vọng duy nhất của gia tộc Hạ Cẩm.

Vào cuối tuần, một buổi kiểm tra chất lượng được tổ chức dưới sự giám sát của người chú ruột, một thành viên đầy quyền lực và đa nghi nhất trong Hội đồng.

Ông ta bước vào phòng thí nghiệm, ánh mắt dò xét. Vô Ưu đứng ngay bên cạnh tôi, tiếng lên trước một bước, che tôi lại phía sau.

"Cô An Vi, tôi nghe nói cô đã pha chế thành công dung dịch trung hòa axit," Ông chú nói với giọng mỉa mai. "Nhưng tôi không tin vào một công thức 'đánh cắp' nào đó. Cô phải chứng minh. Sử dụng nó lên một vật phẩm quan trọng."

Ông ta đặt lên bàn một cuộn giấy da cũ kỹ, đã úa màu và giòn tan. "Đây là Gia Phả cổ nhất của gia tộc. Nếu cô hủy hoại nó, cháu Vô Ưu sẽ phải chịu trách nhiệm."

Vô Ưu ngay lập tức nắm chặt tay tôi. Tôi nhìn vào mắt cô ấy, và tôi thấy sự căng thẳng tột độ.

"Tôi sẽ không hủy hoại nó, thưa chú. Tôi sẽ phục chế nó." Tôi nói một cách bình tĩnh.

Tôi bắt đầu quy trình làm sạch và trung hòa axit. Tôi đặt cuộn giấy da vào dung dịch của mình.

Năm phút trôi qua trong sự im lặng căng thẳng.

Sau đó, tôi nhẹ nhàng lấy cuộn giấy ra. Lớp da không những không bị hư hại, mà còn trở nên mềm mại và dẻo dai hơn. Mực viết trở nên rõ ràng hơn, và quan trọng nhất, mùi axit đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một mùi hương trung tính, dễ chịu.

Ông chú sững sờ. "Không thể nào..."

"Đó là công thức của Thanh Lam Thư Quán," Vô Ưu nói, giọng cô ấy đầy tự hào. Cô ấy đặt tay lên vai tôi, công khai khẳng định sự tin tưởng và ủng hộ.

Sau sự kiện này, vị trí của Vô Ưu và tôi được củng cố. Ông chú phải chấp nhận sự thật, và tôi trở thành người giữ chìa khóa cho tương lai của Hạ Cẩm.

Tối hôm đó, Vô Ưu và tôi cùng nhau đi bộ trong vườn sau khi dùng bữa tối. Ánh trăng rọi xuống những lùm cây bách hương, tạo nên một không gian riêng tư, thân mật.

Vô Ưu dừng lại dưới một tán cây lớn. Cô ấy lấy từ túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, được chạm khắc tinh xảo.

"Năm tôi bị tai nạn, chiếc vòng tay tôi đeo đã cứu mạng tôi, vì nó là kim loại duy nhất không phản ứng với axit." Vô Ưu nói, giọng cô ấy dịu dàng. "Chiếc vòng đó đã bị phá hủy. Nhưng tôi đã giữ lại một mảnh nhỏ của nó."

Vô Ưu mở hộp. Bên trong là một chiếc vòng tay bạch kim mới, được chế tác từ kim loại quý hiếm. Ở trung tâm vòng tay, có một chi tiết nhỏ được làm từ mảnh kim loại của chiếc vòng cũ: một hình tròn bị gạch chéo bằng ba đường mảnh, chính là ký hiệu Mật Mã Gia Tộc mà tôi đã phục chế.

"Ký hiệu đó, An Vi. Nó không chỉ là mã vạch. Nó tượng trưng Lời hứa của tôi với cô." Vô Ưu nói. "Tôi muốn cô đeo nó. Cô là người duy nhất tôi tin tưởng để cùng tôi gánh vác lời hứa này và là người duy nhất tôi không cần phải phòng bị."

Tôi nhìn chiếc vòng. Đó không chỉ là một món quà. Đó là sự chấp nhận vào sâu thẳm trái tim của cô ấy.

Tôi để Vô Ưu đeo chiếc vòng vào tay tôi. Cái chạm tay cô ấy nhẹ nhàng và chậm rãi, kéo dài. Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cô ấy truyền sang da tôi.

"Lời hứa đó là gì, Vô Ưu?" Tôi hỏi.

"Là tình yêu, sự chân thành, và chung sống mãi mãi bên nhau." Cô ấy thì thầm, sau đó cúi người xuống, hôn lên chiếc vòng tay trên cổ tay tôi.

Tôi vừa nghe lặp tức cảm động muốn khóc.

Trở về phòng ngủ của Vô Ưu, không khí ấm áp và thân mật ngay lập tức bao trùm. Vô Ưu khóa cửa lại, quay người về phía tôi. Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi, ánh mắt đầy sự khao khát.

Tôi tiến đến, ôm lấy cô ấy. Lần này, chúng tôi không cần phải vội vã. Nụ hôn bắt đầu chậm rãi, sâu lắng, phản ánh sự đồng điệu hoàn toàn về cảm xúc và thể xác.

Vô Ưu nhẹ nhàng dẫn tôi đến giường. Cô ấy không còn là người bị động nữa. Cô ấy chủ động cởi bỏ những rào cản cuối cùng.

Khi chúng tôi nằm xuống, Vô Ưu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi. "Đêm nay, không có công thức, không có bí mật. Chỉ có An Vi và Vô Ưu."

Cô ấy hôn tôi, một nụ hôn nồng cháy, kéo dài. Tôi cảm nhận được hơi thở dồn dập của cô ấy, và mùi hương gỗ đàn hương đặc trưng trộn lẫn với sự ẩm ướt của đam mê. Vòng tay cô ấy ôm chặt tôi.

Vô Ưu ngả người ra sau một chút, nhìn tôi với ánh mắt ngập tràn sự yêu thương và biết ơn. "Cô là người duy nhất có thể đi vào thế giới của tôi, An Vi. Và tôi muốn cô ở lại đó mãi mãi."

Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của cô ấy, kéo cô ấy lại gần hơn. "Tôi đã tìm được nơi tôi thuộc về, Vô Ưu. Ngay đây, ngay bên cạnh cô."

Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, chúng tôi trao nhau những cái chạm, những cái hôn sâu và những lời hứa hẹn thầm kín, củng cố công thức tình yêu mới được tạo ra giữa đống đổ nát của bí mật gia tộc Hạ Cẩm và Thanh Lam Thư Quán.

Bóng đêm thư viện cổ, nơi từng chứa đựng những bí mật lạnh lẽo và nỗi sợ hãi, giờ đây đã trở thành nơi trú ngụ ấm áp nhất của chúng tôi.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro