CHƯƠNG 8


Cả bức tường đá nặng nề bắt đầu dịch chuyển, phát ra một tiếng rít ghê rợn, từ từ trượt sang một bên, để lộ ra một khoảng tối hun hút và một cầu thang xoắn ốc bằng đá đen cổ kính.

Một luồng không khí cũ kỹ, lạnh buốt và ẩm ướt ập vào mặt chúng tôi. Lần này, nó không chỉ là mùi mốc, mà là mùi hương của đất, kim loại cũ và một chút gì đó ngọt ngào, hư thối.

Vô Ưu nhìn vào bóng tối, khuôn mặt cô ấy trắng bệch dưới ánh đèn pin. Cô ấy quay sang tôi, ánh mắt cô ấy là sự kết hợp của sợ hãi và quyết tâm.

Tôi siết chặt tay cô ấy. "Cùng đi."

Chúng tôi cùng nhau bước vào bóng tối, cánh cửa đá nặng nề từ từ đóng lại phía sau chúng tôi, cắt đứt hoàn toàn mọi liên kết với thế giới bên ngoài. Tầng M đã mở ra.

Ánh đèn pin của chúng tôi chỉ soi rọi được một phần nhỏ của cầu thang đá xoắn ốc. Không khí ở Tầng M lạnh buốt và nặng mùi khoáng chất cùng đất sét cũ.

"Tầng này... không được thông gió," tôi thì thầm, siết chặt tay Vô Ưu đang nắm tay tôi.

"Đó là lý do các tài liệu không bị mục nát hoàn toàn. Môi trường yếm khí tự nhiên." Vô Ưu đáp lại, giọng cô ấy cũng nhỏ đi, nhưng vẫn có sự kiểm soát.

Chúng tôi đi xuống, đếm từng bậc thang. Sau khoảng năm mươi bước, cầu thang kết thúc tại một hành lang hẹp, trần thấp, được xây bằng những khối đá granite đen. Bụi bặm dày đặc phủ kín mọi thứ.

Vô Ưu đi trước. Cô ấy là người duy nhất quen thuộc với kiến trúc cũ của gia tộc. Tôi đi ngay sau lưng cô ấy, đèn pin của tôi chiếu sáng từng bước chân của cô ấy. Lần này, sự gần gũi của chúng tôi không hề bị gượng ép; nó là sự cần thiết để sống sót.

"Theo bản đồ phác thảo của cô, chúng ta nên đi về hướng tay phải. 104 Xích Cầm." Tôi nhắc nhở.

Vô Ưu gật đầu. Cô ấy đi sát vào bức tường bên phải, đôi tay được bọc da của cô ấy lướt nhẹ trên mặt đá.

"Cẩn thận. Có thể có cơ chế kích hoạt được giấu trong sàn hoặc tường."

Sau khi đi được khoảng ba mươi Xích Cầm, chúng tôi đến một ngã rẽ. Ngay lúc Vô Ưu chuẩn bị rẽ, cô ấy đột ngột dừng lại.

"Đừng nhúc nhích." Cô ấy ra lệnh, giọng cô ấy trở nên căng thẳng.

Tôi đứng yên. Ánh đèn pin của Vô Ưu chiếu vào góc khuất. Có một sợi dây kim loại mảnh như tơ, gần như vô hình, giăng ngang ngay ngực cô ấy, nối từ góc tường này sang góc tường kia.

"Đó là một cơ chế bẫy nỏ cổ điển. Nếu chạm vào, nó sẽ kích hoạt vật nặng từ trên trần rơi xuống, hoặc một mũi tên độc." Vô Ưu giải thích, hơi thở cô ấy dồn dập.

"Cô có thể vượt qua không?" Tôi hỏi, giọng tôi cũng trở nên căng thẳng.

"Tôi không chắc. Sợi dây này rất thấp, tôi không thể cúi xuống an toàn. Nếu tôi cố nhảy qua, áp lực từ sàn nhà có thể làm rung chuyển cơ chế." Vô Ưu trả lời. Cô ấy đã hoàn toàn mất đi sự kiểm soát lạnh lùng thường thấy, thay vào đó là sự tập trung sắc bén của một người đang đứng trước tử thần.

Tôi lùi lại một chút, quan sát cấu trúc trần nhà. "Sợi dây được buộc vào một chiếc móc kim loại ở bên trái. Chúng ta cần cắt đứt sợi dây đó."

"Không có dao." Vô Ưu lắc đầu.

Tôi nhanh chóng rút chiếc kẹp gắp bằng thép y tế cực bén từ túi dụng cụ của mình. "Dụng cụ phục chế của tôi. Nó không phải là dao, nhưng có thể đủ sắc bén để cắt đứt sợi kim loại này."

Vô Ưu nhìn tôi. Lòng tin được gửi gắm trong ánh mắt cô ấy thật đáng kinh ngạc.

"Cắt đứt nó. Nhanh và chính xác, An Vi."

Tôi từ từ tiến lên. Không gian giữa chúng tôi và sợi dây hẹp đến nghẹt thở. Tôi phải bò về phía trước. Khi tôi đến gần, cơ thể tôi áp sát vào chân Vô Ưu. Tôi ngửi thấy mùi da thịt ấm áp dưới chiếc quần áo dày của cô ấy.

Tôi giơ tay lên, cẩn thận luồn chiếc kẹp gắp dưới sợi dây. Chiếc kẹp chạm vào sợi dây, và tôi cảm nhận được một lực căng kinh khủng.

Cạch...

Sợi dây đứt, phát ra một âm thanh nhỏ dường như không thể nghe thấy. Cả hai chúng tôi nín thở chờ đợi. Không có gì xảy ra.

Cơ chế bẫy đã bị vô hiệu hóa. Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm, cô ấy quay người lại ngay lập tức. Cú xoay người bất ngờ khiến cô ấy mất thăng bằng và ngã vào vòng tay tôi.

Lần này, không còn sự ngượng nghịu. Tôi ôm lấy cô ấy, cánh tay tôi quàng qua eo cô ấy để giữ cô ấy đứng vững. Thân hình Vô Ưu, dù luôn thẳng tắp và mạnh mẽ, giờ đây lại hoàn toàn dựa vào tôi, run rẩy một cách rõ rệt.

"Cô ổn chứ?" Tôi thì thầm, hơi thở tôi phả vào tóc cô ấy.

Vô Ưu không trả lời ngay. Cô ấy chỉ dựa vào tôi, đầu cô ấy tựa vào vai tôi. Tôi cảm nhận được độ ẩm từ hơi thở của cô ấy qua lớp vải áo. Khoảnh khắc này, cô ấy là người được bảo vệ.

"Nó... nó quá gần." Vô Ưu nói, giọng cô ấy nghẹn lại. "Tôi cảm thấy nó... như thể nó đang chạm vào cổ họng tôi."

Tôi siết chặt vòng tay ôm cô ấy hơn. "Nó đã qua rồi, Vô Ưu. Chúng ta an toàn."

Sau khoảng mười giây, Vô Ưu từ từ tách ra. Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt cô ấy long lanh trong ánh đèn pin, đầy sự biết ơn và một cảm xúc khó hiểu.

"Cảm ơn cô, An Vi. Tôi nợ cô." Vô Ưu nói. Cô ấy không còn cố gắng che giấu sự yếu đuối của mình nữa.

"Chúng ta đã nói rồi, chúng ta đang làm việc cùng nhau." Tôi mỉm cười trấn an. "Bây giờ, chúng ta phải đi tiếp. Nếu có một bẫy ở đây, chắc chắn còn nhiều cái khác đang chờ đợi."

Vô Ưu gật đầu. Cô ấy đưa tay ra, nhưng không phải để bắt tay, mà là để đan ngón tay cô ấy vào ngón tay tôi. Cái nắm tay lần này chặt chẽ và ấm áp, giống như lời hứa về sự đồng hành và bảo vệ lẫn nhau.

Cùng nhau, chúng tôi tiếp tục bước vào bóng tối lạnh lẽo, theo dấu vết của tọa độ 104 Xích Cầm.

Với cái nắm tay chắc chắn, chúng tôi tiếp tục đi qua hành lang hẹp, lạnh lẽo. Vô Ưu, được tiếp thêm sức mạnh từ sự tin tưởng, đã lấy lại sự kiên quyết, nhưng vẫn giữ cái nắm tay tôi, như một điểm tựa cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro