CHƯƠNG 9
Sau khi vượt qua một vài đoạn hành lang đá, chúng tôi đã đi được khoảng 104 Xích Cầm. Chúng tôi dừng lại trước một căn phòng nhỏ, được chạm khắc hoa văn cổ đại và phủ đầy rêu phong. Ở trung tâm căn phòng là một khối đá hình trụ, cao đến ngực, không có bất kỳ ký hiệu hay khe hở nào.
"Đây là điểm cuối của tọa độ." Tôi thì thầm. "Khối đá trụ này... chính là Hòm Khóa."
Vô Ưu buông tay tôi ra, tiến đến gần khối đá. Cô ấy dùng đèn pin soi kỹ từng centimet. "Không có lỗ khóa. Không có dấu hiệu của cơ chế vật lý. Đó là Cơ Quan Ẩn mà tôi đã nói."
"Và chìa khóa là một chuỗi âm thanh hoặc nhịp điệu." Tôi nhắc lại. "Nhật ký chỉ đề cập đến 'Tầng M'."
Tôi dùng đèn pin chiếu lên mặt trên của khối đá trụ. Bề mặt nhẵn bóng, nhưng khi tôi gõ nhẹ lên, âm thanh phát ra không phải là tiếng 'bộp' đặc của đá nguyên khối, mà là tiếng 'boong' nhẹ, vang vọng.
"Nó rỗng bên trong." Tôi kết luận. "Có lẽ nó phản ứng với sự rung động âm thanh ở một tần số nhất định."
Vô Ưu bắt đầu lẩm nhẩm những câu thần chú và những bài ca cổ của gia tộc Hạ Cẩm. Không có phản ứng.
"Không phải lời nguyền hay câu thần chú, Vô Ưu." Tôi nói. "Phải là thứ gì đó gần gũi hơn. Thứ gì đó đã được người viết nhật ký ghi nhớ và trân trọng."
Tôi nhớ lại những gì tôi đã thấy trong cuốn sổ cái. Thanh\ Lam\ Thư\ Quán đã bị thâu tóm. Điều gì đã bị giấu đi? Phải là một thứ gì đó gắn liền với thủ công hoặc nghệ thuật mà Thư Quán của gia đình tôi nắm giữ.
"Nhịp điệu phục chế!" Tôi đột nhiên thốt lên.
Khi làm giấy và phục chế sách thủ công, có một chuỗi thao tác đặc trưng: gõ nhẹ, miết, và dán. Cụ thể, khi làm sạch lớp keo cũ trên giấy, thợ phục chế thường dùng một cái chạm nhẹ để kiểm tra độ đàn hồi, sau đó dùng đầu dụng cụ miết ba lần, rồi lại chạm hai lần để xác nhận.
Tôi đưa tay lên khối đá trụ.
Chạm nhẹ: Ting (kiểm tra độ đàn hồi).
Miết: ...
Chạm 3 lần: Ting, Ting, Ting (vô hiệu hóa keo cũ).
Chạm 2 lần: Ting, Ting (xác nhận độ bám dính).
Tôi thực hiện chuỗi nhịp điệu.
Ting... Ting, Ting, Ting... Ting, Ting.
Ngay lập tức, khối đá trụ bắt đầu rung động. Không phải rung động dữ dội, mà là sự rung động nhẹ nhàng, như thể có một trái tim đang đập bên trong nó.
Một tiếng cạch vang lên. Mặt trên của khối đá trượt sang một bên, để lộ một không gian nhỏ, được lót bằng lụa và chứa đựng một vật phẩm duy nhất.
Đó không phải là tiền bạc, không phải là kim cương. Đó là một cuốn sổ tay nhỏ được bọc da, cùng loại da với sổ cái của gia tộc Hạ Cẩm, nhưng lại được làm bằng loại giấy thủ công đặc trưng của Thanh Lam Thư Quán.
Vô Ưu và tôi cùng lúc cúi xuống nhìn cuốn sổ.
"Đây là Tài Sản." Vô Ưu thì thầm, giọng cô ấy đầy sự kinh ngạc. "Không phải là vàng bạc, mà là một phương pháp hoặc một bí quyết cổ nào đó."
Tôi run rẩy lấy cuốn sổ lên. Cuốn sổ không phải là của gia tộc Hạ Cẩm. Đó là một sổ ghi chép công thức của Thanh Lam Thư Quán, ghi lại bí quyết làm loại giấy bền vĩnh cửu và phương pháp phục chế mà thế giới chưa từng biết đến. Đây là lý do Hạ Cẩm thâu tóm tiệm của gia đình tôi, để độc quyền bí mật công nghệ này, và dùng nó để bảo quản các tài liệu quan trọng của họ!
Sự giận dữ dâng lên trong tôi. "Bí mật làm nên sự giàu có và quyền lực của gia tộc cô... là thứ đã bị cướp từ gia đình tôi."
"Tôi... tôi xin lỗi." Vô Ưu nói, giọng cô ấy chân thành và đau đớn. Cô ấy đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên tay tôi. "Tôi xin lỗi cho những gì thế hệ trước đã làm. Đây là sự thật mà tôi đã sợ hãi phải tìm thấy."
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy sự hối lỗi nhưng cũng đầy sự chấp nhận. "Bây giờ cô đã có nó. Cô có thể công bố nó. Cô có thể hủy hoại gia tộc tôi."
Tôi nhìn vào cuốn sổ, rồi nhìn vào Vô Ưu. Cô ấy đang phơi bày tất cả sự yếu đuối và nỗi sợ hãi của mình trước tôi. Cô ấy đã cứu tôi, cô ấy đã tin tưởng tôi, cô ấy đã cùng tôi tìm kiếm sự thật này, ngay cả khi nó có thể hủy hoại cô ấy.
Tôi nhẹ nhàng đặt cuốn sổ xuống. Tôi không còn giận Vô Ưu nữa. Tôi chỉ còn thấy một người phụ nữ bị mắc kẹt trong những tội lỗi của tổ tiên.
Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má cô ấy, nơi vẫn còn vương những hạt bụi cũ kỹ.
"Tôi không muốn hủy hoại ai. Tôi chỉ muốn sự thật đằng sau. Và cô... cô đã trao sự thật đó cho tôi."
Khoảng cách vật lý giữa chúng tôi tan biến. Vô Ưu nhắm mắt lại. Hơi thở của cô ấy dồn dập.
"An Vi..." Cô ấy thì thầm tên tôi.
Tôi nghiêng người, nhẹ nhàng, chậm rãi, chạm môi tôi vào môi cô ấy.
Nụ hôn không phải là sự chiếm hữu, mà là thấu hiểu, tha thứ và chấp nhận những vết sẹo của nhau, cả bên ngoài và bên trong. Môi cô ấy lạnh, nhưng lập tức trở nên ấm áp, mang theo mùi gỗ đàn hương và bạc hà dịu nhẹ. Vòng tay Vô Ưu, vốn luôn kiểm soát, giờ đây buông lỏng, nhẹ nhàng quàng qua eo tôi, kéo tôi lại gần hơn.
Sự lạnh lẽo của Tầng M bị xua tan bởi ngọn lửa cảm xúc bùng lên giữa hai người. Đó là nụ hôn của hai con người bị định mệnh ràng buộc bởi bí mật và sự phản bội, nhưng cuối cùng lại tìm thấy nhau trong bóng tối.
Chúng tôi tách ra, trán tựa vào nhau. Vô Ưu thở dốc, ánh mắt hổ phách của cô ấy nhìn tôi đầy sự choáng váng và đam mê bị kìm nén.
"Chúng ta... phải làm gì bây giờ?" Vô Ưu thì thầm.
Tôi mỉm cười, cầm lấy cuốn sổ. "Chúng ta sẽ phục chế lại, Vô Ưu. Bằng công thức của gia đình tôi, và bằng sự can đảm của cô."
Chúng tôi rời khỏi Tầng M. Vô Ưu đã đặt lại khối đá trụ và cơ chế khóa bằng chiếc vòng tay của cô ấy. Toàn bộ quá trình diễn ra trong sự im lặng, nhưng cái nắm tay của chúng tôi thì không hề lỏng ra.
Khi cánh cửa đá đóng lại, và chúng tôi trở lại Khu Lưu Trữ Tối Mật lạnh lẽo quen thuộc, tôi cảm thấy như mình vừa trở về từ một thế giới khác.
Trở lại căn phòng làm việc, chúng tôi mệt mỏi và dính đầy bụi, nhưng cảm xúc lại đang dâng trào.
Vô Ưu buông tay tôi ra. Cô ấy quay mặt đi, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài màn đêm. Sự bối rối và những cảm xúc mãnh liệt vừa rồi đã khiến cô ấy quay trở lại trạng thái co rút quen thuộc.
"Cuốn sổ đó..." Vô Ưu bắt đầu, giọng cô ấy khàn đặc. "Nó là 'Tài Sản' mà gia tộc tôi đã gây ra tội lỗi để có được. Nó là bằng chứng. Chúng ta phải làm gì?"
Tôi tiến đến gần cô ấy, nhẹ nhàng đặt cuốn sổ công thức của gia đình tôi lên bàn.
"Chúng ta sẽ công bố nó, Vô Ưu." Tôi nói. "Không phải để hủy hoại, mà để phục chế danh dự của cả hai gia tộc. Sự thật là cách duy nhất để cô có thể thực sự thoát khỏi sự kiểm soát của quá khứ."
Vô Ưu từ từ quay lại. Ánh mắt cô ấy chứa đựng sự kinh ngạc, nhưng cũng đầy hy vọng.
"Cô chấp nhận mạo hiểm mọi thứ vì... vì sự thật ư?"
"Và vì cô." Tôi đáp lại, không hề ngần ngại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro