Chương 18


Diệp Trừng Tinh không chú ý đến động tác của Lê Già.

Bữa tối nhanh chóng được chuẩn bị xong. Cô cười tủm tỉm gọi Lê Già đến ăn cơm. Sau khi ăn xong, Diệp Trừng Tinh định kiểm tra vết thương trên lòng bàn tay của Omega.

Vết thương đã hồi phục nhiều, Diệp Trừng Tinh lấy hòm thuốc ra và bôi thuốc cho Lê Già. Cô nghiêm túc dặn dò: "Nhất định phải nhớ không được để vết thương dính nước trong hai ngày này."

Dưới ánh đèn, gương mặt cô vừa dịu dàng vừa nghiêm túc.

Dù không phải lần đầu tiên Lê Già được Diệp Trừng Tinh bôi thuốc, nhưng khoảnh khắc này vẫn khiến nàng cảm thấy khác lạ.

Nàng bất giác nhớ đến mùi hương trên tay mình, mùi thơm ấy như một dấu ấn, nhưng giờ đây chỉ còn lại chút ít, nhanh chóng phai nhạt. Phát hiện này khiến Lê Già cảm thấy thất vọng.

Mùi hương lưu lại quá ngắn ngủi, tựa như hoa phù dung nở sớm rồi tàn nhanh.

Liệu Diệp Trừng Tinh có thực sự quan tâm đến nàng? Có thể nào tình cảm này cũng sẽ nở rồi tàn như hoa quỳnh trong một đêm?

Lê Già nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, hàng mi dài khẽ rũ xuống.

Trong cả hai kiếp sống, những người xuất hiện trong cuộc đời nàng đều giống nhau mà cũng không hoàn toàn giống nhau. Họ đẹp đẽ như một giấc mơ, và trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy như mình đang lạc vào một giấc mộng.

Làm gì mà có người chân thành lại có cảm giác tốt đẹp đối với nàng chứ?

Diệp Trừng Tinh vừa thu dọn xong hòm y tế thì thấy Lê Già vẫn còn nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, vẻ mặt kinh ngạc. Cô nghĩ có lẽ Lê Già đang lo lắng về vết thương của mình. Cảm thấy không tiện, Diệp Trừng Tinh an ủi: "Không có gì đâu, đừng lo lắng. Hôm nay chỉ cần thay một ít thuốc thôi. Tôi vừa kiểm tra, miệng vết thương của em khôi phục rất nhanh. Ngủ một giấc, ngày mai thức dậy chắc chắn sẽ thấy nó ổn hơn nhiều."

Nói xong, cô nhìn đồng hồ treo tường và cầm lấy hòm y tế. Cô liếc mắt về phía Lê Già và nói: "Giờ cũng không còn sớm nữa. Tôi về phòng trước có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi nhé."

Thực ra, thời gian cũng không quá muộn, nhưng nghĩ đến sự phân chia giữa Alpha và Omega trong thế giới này, Diệp Trừng Tinh quyết định tránh một số tình huống ngại ngùng. Mặc dù trong mắt cô, cả hai đều là nữ tính, nhưng với Lê Già, cô lại là một Alpha. Vì vậy, sau khi đã thay thuốc, cô vẫn muốn chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.

Lê Già nghe vậy, ngước mắt nhìn về phía Diệp Trừng Tinh. Nàng dừng lại vài giây rồi mới lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: "Ngủ ngon, tỷ tỷ."

Trước đây, Diệp Trừng Tinh không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng từ khi gặp Lê Già trong thế giới này, cô nhận ra mình rất thích được gọi là "tỷ tỷ." Cảm giác ấy khiến cô thấy ấm áp, thật dễ chịu.

Lê Già buộc tóc giúp cô, cô nghĩ rằng đây là dấu hiệu cho thấy nàng bắt đầu thân thiết với cô hơn, nên cô không muốn làm hỏng đoạn tình cảm này.

"Hảo, ngủ ngon." Diệp Trừng Tinh mỉm cười đáp lại Lê Già, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Âm thanh "cùm cụp" vang lên khi cửa đóng lại sau lưng nàng, và Diệp Trừng Tinh biến mất khỏi tầm nhìn.

Khi không còn thấy bóng dáng Diệp Trừng Tinh, nụ cười trên mặt Lê Già cũng vụt tắt.

Nàng lại nhìn xuống vết thương trên tay. Vừa rồi, Diệp Trừng Tinh nói rằng nàng sẽ hồi phục nhanh chóng, và có thể ngày mai vết thương sẽ lành lại.

Nếu vết thương lành lại, có phải nàng sẽ không còn thấy Diệp Trừng Tinh ngồi trước mặt mình, nhẹ nhàng dặn dò nàng không nên để vết thương đụng vào nước?

Nghĩ đến đây, Lê Già mấp máy môi rồi đứng dậy.

Nàng đi vào phòng tắm, đưa lòng bàn tay đã băng bó vào dưới vòi nước. Dòng nước lạnh liên tục chảy, rửa sạch băng gạc, làm cho nó ướt nhẹp.

Nàng lo lắng rằng như vậy vẫn chưa đủ, nên đã dùng sức ấn nhiều lần. Cảm giác đau đớn từ vết thương lại dần dần lan tỏa, trở nên nghiêm trọng hơn.

Lê Già nhắm mắt lại, không hề biểu lộ cảm xúc trước cơn đau, chỉ hơi nhíu mày khi cảm thấy vết thương trở nên tệ hơn. Nàng lặp lại động tác này vài lần trước khi dừng lại.

Do để nước lạnh chảy quá lâu, các ngón tay của Omega đã bắt đầu run rẩy, xen lẫn với cảm giác tê dại. Vết thương mà đáng lẽ đã bắt đầu hồi phục giờ lại sưng lên, máu chảy ra, làm cho băng gạc trắng nhuộm màu hồng.

Thấy vậy, Lê Già lại cười.

Nàng lau đi những giọt nước, nhìn vào lòng bàn tay dính máu, hài lòng nghĩ rằng như vậy Diệp Trừng Tinh sẽ có lý do để tiếp tục chăm sóc nàng.

Sau khi Diệp Trừng Tinh giúp Lê Già thay băng, cô trở về phòng và xử lý một chút tin nhắn trên điện thoại.

Trong hai ngày qua, cô không quan tâm đến những tin nhắn từ bạn bè cũ, và giờ nhìn lại, phát hiện đã tích tụ một đống thông báo.

Ban đầu, Diệp Trừng Tinh nghĩ rằng nên giữ chút mối liên hệ với bạn cũ để tránh thay đổi quá đột ngột. Nhưng khi xem nội dung những tin nhắn đó, cô không còn muốn duy trì nữa.

Việc giả vờ thân thiện với những người này thật sự khiến cô cảm thấy ghê tởm, đến mức không thể chịu nổi.

Nên mặc kệ các mối quan hệ này thôi.

Với quyết định không giữ lại mối quan hệ cũ, Diệp Trừng Tinh bắt đầu soạn một bài đăng mới trên mạng xã hội. Nội dung chủ yếu nói về việc cô đang bắt đầu một cuộc sống mới, kèm theo những bức ảnh về phong cách thời trang hoàn toàn khác biệt so với trước đây.

Ngay khi đăng bài, các lượt thích và bình luận lập tức xuất hiện liên tục.

【Phong cách này... Thế nào? Có mục tiêu mới à?】

【Có ai cược rằng lần này Diệp tiểu thư sẽ kiên trì được bao lâu?】

【Cảm giác chắc không kiên trì được lâu đâu, haha, chắc chắn sẽ chán nhanh thôi.】

【Chà, sao không nhắn tin mà chỉ thấy bài đăng? Lần này có vẻ thật sự để ý đấy!】

Sau khi Diệp Trừng Tinh đăng bài lên mạng xã hội, cô không tiếp tục kiểm tra nữa và tắt điện thoại.

Thức khuya đã khiến cô mệt mỏi, và giờ đã muộn. Trước đây, cô đã từng kiệt sức vì thiếu ngủ, dẫn đến tình trạng sức khỏe xấu. Khi đó, công việc bận rộn khiến cô không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng giờ đây, cô đã có điều kiện hơn. Cô quyết định nên ngủ sớm dậy sớm để tốt cho sức khỏe.

Diệp Trừng Tinh cần một giấc ngủ thật ngon.

---

Qua một thời gian, cô nhận ra rằng cuộc sống của nguyên thân thật sự rất nhàn nhã. Mỗi ngày chỉ biết tiêu tiền và hưởng thụ. Công việc của cô chủ yếu chỉ là một cái tên trong công ty nhỏ của gia tộc Diệp, trong khi mẹ cô đã lo liệu cho một trợ lý riêng. Những người xung quanh đều không mấy thiện cảm với nguyên thân.

Các mối quan hệ xã giao trước đây cũng là từ đám bạn cũ, nhưng giờ Diệp Trừng Tinh đã cắt đứt mọi liên lạc với họ.

Tuy nhiên, khi nhìn lại, Diệp Trừng Tinh cảm thấy có nhiều điều không hợp lý. Theo cốt truyện gốc, nguyên thân là người được mọi người yêu quý, nhưng khi kiểm tra các ứng dụng liên lạc, cô không tìm thấy bất kỳ người thân nào. Ngay cả căn biệt thự này, trước khi Lê Già đến, nguyên thân cũng chỉ sống một mình với trí tuệ nhân tạo.

Không chỉ vậy, trong tủ đầu giường của cô còn có rất nhiều thuốc bổ.

Có vẻ như nguyên thân đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc được nuông chiều, nhưng tại sao cô lại cảm thấy có gì đó không ổn? Ngoài ra, phần cổ phần mà nguyên thân thừa kế cũng đã bị thua sạch trong một lần say rượu và đánh cược. Từ đó trở đi, tài sản khổng lồ đó đã được chuyển giao cho các trưởng bối trong gia tộc Diệp, với lý do là để tránh cho nguyên thân lại tiếp tục thua cược như trước.

Dù việc này có vẻ bình thường, nhưng Diệp Trừng Tinh vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. cô nghĩ đến thế giới này, nơi mà ngành công nghiệp thực phẩm đang cằn cỗi, vì vậy cô quyết định sẽ tự mình phát triển một chút, để chuẩn bị cho tương lai.

Diệp Trừng Tinh đã ghi chép lại toàn bộ ý tưởng và kế hoạch của mình. Đây là thói quen của cô: khi suy nghĩ điều gì, cô thường thích dùng bút để vẽ ra những ý tưởng đó lên giấy.

Sau khi sắp xếp xong, Diệp Trừng Tinh xuống bếp làm bữa sáng. cô chuẩn bị đủ phần cho mình và Lê Già, rồi làm thêm một chút đồ ăn khác, dự định sẽ thử bán trong ngày.

Khi nhìn thấy món ăn mình làm, cô nhờ Tiểu Bạch mang bữa sáng của hai người lên bàn. Sau đó, cô cho những món ăn vừa làm vào phòng bếp thông minh để bảo quản.

Phòng bếp thông minh này trông có vẻ giống tủ lạnh, nhưng chức năng thì phong phú hơn. Nó không chỉ có thể đông lạnh và giữ tươi mà còn có chế độ bảo quản đặc biệt, khi cho đồ ăn vào nó có thể giữ nguyên trạng thái như lúc mới làm, giúp món ăn không bị biến chất khi lấy ra.

Diệp Trừng Tinh thấy chức năng này thật tiện lợi.

Khi nàng hoàn tất việc bảo quản món ăn, Lê Già cũng vừa thu dọn xong và đi xuống lầu.

Diệp Trừng Tinh mỉm cười, gọi Lê Già đến cùng ăn.

Lê Già mặc đồ ngủ, chiếc áo mềm mại gần như trắng tinh, khiến nàng trông thật dịu dàng, như một đám mây. Nhìn vào ánh mắt của nàng, không ai có thể từ chối được yêu cầu của Lê Già.

"Chào buổi sáng, tỷ tỷ" Lê Già cười chào.

Sau khi chào hỏi, Omega ngồi xuống đối diện với Diệp Trừng Tinh. Nhìn vào bàn ăn, nàng chớp chớp mắt: "Bữa sáng hôm nay trông ngon quá."

Dù biểu cảm và giọng nói của Lê Già vẫn bình thường, nhưng Diệp Trừng Tinh để ý rằng khi nàng cầm đũa, động tác có phần vụng về và cứng nhắc, như thể nàng đang cố nén cơn đau.

Diệp Trừng Tinh không thể không chú ý đến chi tiết này. Cô đặt đũa xuống và gọi Lê Già: "Lê Già, trước khi ăn điểm tâm, có thể cho tôi xem vết thương ở lòng bàn tay của em một chút được không?"

Cô nhớ rõ, đêm qua Lê Già đã thay băng. Với tốc độ hồi phục của nàng, hôm nay vết thương chắc chắn phải khá hơn. Nhưng tại sao giờ trông có vẻ nghiêm trọng hơn, thậm chí còn tệ hơn cả trước khi thay thuốc?

Nghe vậy, Lê Già nhìn cô một cái, rồi cũng để đũa xuống, ngoan ngoãn đưa tay ra cho Diệp Trừng Tinh xem.

Cô chú ý thấy băng vải trên tay có dấu hiệu khô và dính máu, khiến Diệp Trừng Tinh hơi nhíu mày lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro