Chap 19: Bóng Ma Đường Baker - Phần 1
Haru ngồi trên xe lật xem các bản thông tin mà Diana đã tìm được, vết thương cô chỉ mới khép chưa được bao lâu thì Diana đã tới xách cô đi làm nhiệm vụ. Nhưng trước hết cô phải về căn cứ đã.
Haru bước xuống xe, Diana dẫn đầu đi xuống tầng hầm. Haru đeo vào bao tay, mùi máu tanh xộc vào mũi cô, thật cô chẳng thích chỗ này tý nào. Bốn bể đều là tường, sát vách tường có một cái lồng sắt to đủ để một con người chui vào, phía bên tay trái Haru là cái bàn để đồ dùng tra khảo. Haru bước lại lồng sắt, cô nhìn người thân đầy máu bên trong cái lồng, người trong lồng lên tiếng.
"Tới đây làm gì? Có đem thêm người tôi cũng không khai!" Haru cười lạnh.
"Có khai hay không thì cũng không còn quan trọng nữa." Người trong lồng nghe thấy giọng cô liền ngẩng mặt lên nhìn rồi lại cúi xuống cười.
"Tưởng ai lạ lẫm, ra là bạn thân. Làm sao tới đây nhìn tao thảm hại ra sao à?" Haru lắc đầu. "Tao tới giết mày." Egret cười lớn. "Người như mày sẽ không làm được đâu." Haru nhíu mày.
"Việc gì mà tao lại không làm được?" Egret khinh bỉ nhìn cô, Haru lắc đầu không nói nhiều nữa, một viên đạn ngay đầu quyết định, cô càng đứng đây nói thì càng khiến cô do dự.
Lần này cô lái xe cho Diana, trên xe còn một người nữa là Yuuki, cô gái này cô chỉ mới gặp hôm qua. Là mặt than chính hiệu và luôn làm không khí trở nên căng thẳng, lớn hơn cô hai tuổi, cực kỳ ghét cô và Diana.
"Việc của em là trải nghiệm cái kén kia. Còn ở ngoài thì cứ để chị và Yuuki." Haru gật đầu.
Bọn nhóc vui vẻ nhìn xung quanh đại sảnh, xung quanh là những bức tượng có hình dáng các hiệp sĩ cầm kiếm, mỗi một bức tượng là một kiểu khác nhau, ông Mouri la lên.
"Nhiều người thật, nhiều rượu quá!" Ran đứng kế bên nói.
"Hình như những cảnh sát quan trọng cũng đến. Đừng uống nhiều rượu quá." Ông Mouri gật đầu cho có rồi tiếp tục uống. Genta nhào lại bàn đồ ăn nói.
"Nhiều đồ ăn quá. Tớ có thể ăn hết không?" Mitsuhiko nói. "Cậu có thể ăn hết." Haru Diana và Yuuki bước vào, Diana mặc một cái đầm trễ vai màu đỏ cùng với đôi cao gót màu đỏ, tóc quăng xõa dài, miệng luôn treo nụ cười phóng khoáng. Yuuki mặc chiếc đầm cúp ngực màu trắng, bên ngực còn có một bông hoa màu đen, chân mang đôi cao gót màu đen cao không kém Diana, cả người toát lên hương vị lạnh lùng khó gần, riêng mỗi Haru là mặc quần tây đen cùng áo cổ lọ xanh biển đậm cùng áo khoát vest màu đen. Vì bản thân cô không thể mang cao gót nên chỉ có thể là giày đen, tóc nâu đen xõa dài, cả ba bước vào đại sảnh, Ayumi đang ăn bánh kem la lên.
"Các cậu nhìn kìa!" Bọn nhóc, Conan, Haibara, Ran và ông bác đều quay qua nhìn, Genta nhận ra Diana, câu chỉ ngón tay về hướng Diana. "Kia là chị của Haru!" Bọn nhóc vui vẻ vẫy tay, Haru nhìn qua, cô ngay lập tức quay đầu bỏ đi. Lần nào quay lại hình dáng cũ cũng gặp bọn nó! Diana thấy cô lạ nên hỏi.
"Sao vậy?" Haru thở dài chỉ chỉ bọn nhóc ánh mắt vui vẻ nhìn về hướng này, chỉ thiếu điều là chạy qua. Diana nhìn qua gật đầu hiểu ý, cô cầm ly rượu đi qua bên đó, Haru không còn cách nào khác đi qua theo, Diana vui vẻ nói.
"Các em cũng được mời tới đây à?" Bọn nhóc vui vẻ gật đầu, cả ba đứa kể hết chuyện trên trời dưới đất cho Diana nghe, ông Mouri thì đang cố gắng nói chuyện với Yuuki nhưng toàn bị ngó lơ. Haru cười chào với Ran, Ayumi nhìn qua mấy đứa trẻ kia.
"Các cậu ấy thật may mắn." Mitsuhiko nói.
"Tớ thấy rồi, họ đang lấy huy hiệu trò chơi." Diana nghe bọn nhỏ nhắc mới nhớ ra gì đó, Diana đứng sát Haru để nhét huy hiệu vào tay cô, Ran vô tình để ý thấy, cô gái rất tò mò nhưng không nói ra, Haru cho tay vào túi quần.
"Những đứa trẻ đó được chọn để chơi thử ngày hôm nay. Cháu trai của phó tổng sĩ quan cảnh sát. Cháu trai của ông chủ lớn về tài chính đất nước. Chúng sẽ lãnh đạo Nhật Bản trong tương lai trong hai ba thế hệ sau." Haibara ăn ý lên tiếng.
"Chúng như bộ mặt đại diện cho hệ thống chính phủ di truyền xấu xa của Nhật." Haru gật đầu đồng tình.
"Đúng vậy, đó là nhưng thứ hệ thống di truyện lặp đi lặp lại, là khuyết điểm của lịch xử nhân loại." Ayumi nhíu mày, nhìn hai người các cô.
"Em không hiểu chị và Haibara nói gì." Haru ngồi xuống xoa đầu Haibara.
"Cô bé này, em rất hiểu chuyện sau này chắc chắn rất thông minh." Trong lòng Haru cười trộm.
'Ê hê hê, thời điểm khi dễ cậu đây rồi.'
Haibara đen mặt nhìn Haru, làm gì được cô nào, cô đang trong hình hài người lớn đó. Haru nhe răng cười trêu chọc Haibara, cô đang cười cười trêu chọc Haibara thì giọng Sonoko từ xa vang lên.
"Ran!" Cô gái mặt một chiếc đầm xẻ ngực màu đỏ, cô cũng bị thu hút bởi cô gái nhà Suzuki. Haibara nhân cơ hội không ai để ý chỗ cô và Haru đưa tay nhéo cái tay đang bát quái trên đầu mình rồi lườm Haru, Mitsuhiko để ý cái huy hiệu.
"Chị Sonoko, cái huy hiệu đó, lẽ nào..." Sonoko chỉ vào huy hiệu.
"Ồ, cái này à." Ran lên tiếng.
"Cậu cũng được chọn à?" Yuuki từ đâu nhảy ra làm mọi người giật mình, cô gái nói chuyện với điệu bộ lạnh nhạt.
"Tập đoàn Suzuki cũng có góp vốn vào, cô ấy có là điều tất nhiên."
"Tuyệt thật." Genta than thở. "Tớ cũng muốn chơi." Nhắc tới huy hiệu Haru mới nhớ, cô lấy ra huy hiệu đeo vào, từ đâu lòi ra một đám nhóc.
"Bỏ cuộc đi. Địa vị của các người khác với chúng ta." Cậu bé mặc vest đỏ cầm trái banh nói, tiếp đó là một cậu bé khác mặc đồ xanh lá cây.
"Đâu tiên các người đã được mời chưa?" Sonoko bất mãn nói.
"Thật bất lịch sự. Những người này đều là khách mời của ta." Haru cầm ly rượu lắc lắc, cô vẫn đứng tại chỗ nói.
"Ồ, xem kìa những cậu ấm đang tự làm xấu mặt gia đình mình." Cậu nhóc mặt đồ đỏ nghe thấy liền không giữ được bình tĩnh.
"Chị nói gì! Chị là ai có tin tôi cho ba tôi tống chị khỏi đây không?" Haru cười cười lắc đầu.
"Còn nhỏ như vậy đã có thái độ kiêu căng ư? Những người có thái độ kiêu căng như các em tôi thấy nhiều rồi, các em biết họ trở thành gì không?" Mọi người đều im lặng nghe cô nói, cô quăng cho tụi nhóc kia ánh mắt khinh bỉ.
"Những tên thất bại. Đúng vậy, chính là nhưng tên thất bại. Giờ thì đi khỏi đây trước khi tôi mang các em quăng ra ngoài." Bọn nhóc ôm trái banh bỏ đi, Haibara đá vào chân cô, Haru nhìn xuống, cô gái chắp tay sau lưng giọng điệu bà cụ non.
"Không được uống rượu." Cô cười lắc đầu rồi bỏ ly rượu xuống, cũng đúng thôi, cô đang trong thời gian lành vết thương không nên uống những thứ này tránh để lại xẹo, đột nhiên lúc này Mitsuhiko nói lớn.
"Coi chừng!" Một trái banh bay tới chỗ Haibara, Haru nhanh chóng ngồi xuống, một tay ôm Haibara vào lòng, tay còn lại giơ lên đỡ trái banh. Trái banh văng trúng một bức tượng, thanh đoản kiếm trong tay bức tượng rơi ra, Haru muốn đứng dậy la mắng mấy đứa kia nhưng Haibara kịp ngăn lại.
"Cậu đang làm nhiệm vụ mà. Không nên gây chú ý." Haru thấy cũng có lý nên thôi, trước khi hai người tách ra thì đã có một người kịp chụp lại khoảng khắc đó. Diana mỉm cười nhìn tấm ảnh cô chụp, sắp có giao dịch mới với Haru rồi. Haru đứng dậy giả vờ nhìn sang khác để Haibara không để ý tới khuôn mặt cô, Diana phóng to máy ảnh tới chỗ Haibara rồi nhe răng cười ranh mãnh, cô sẽ hảo tâm chụp lại khoảng khắc đỏ mặt của đôi lứa.
Lúc này trên khán đài cũng lên tiếng.
"Mọi người, xin hãy nhìn lên khán đài. Xin giới thiệu người nghĩ ra ý tưởng về trò chơi cái kén, ông Yuusaku Kudo." Cửa đại sảnh mở ra, người đầu tiên đi vào là ông Kudo Yuusaku, ông là nhà văn viết truyện trinh thám, theo sau không ai khác là tiến sĩ Agasa.
Haru nhìn ông Kudo bước lên khán đài, Conan đang khoanh tay tự hào vệ cha mình thì bác tiến sĩ đi lại chỗ Conan nói gì đó. Cả hai đứng không xa cô và Haibara chỉ là người trong đại sảnh quá ồn chẳng nghe họ nói gì. Bác tiến sĩ đưa cho Conan gì đó, đèn ở đại sảnh từ từ tắt, trên khán đài đèn có đủ thứ màu chiếu qua chiếu lại làm cô nhức mắt. Sau một loạt ánh sáng đó thì đèn trong đại sảnh đều tập trung trên khán đài.
"Bây giờ hãy nhìn vào hệ thống trò chơi thế hệ mới nhất! Cái kén." Một cái máy có hình thù một cái Kén từ bục sân khấu từ từ đi lên, người MC kia tiếp tục nói.
"Thiết bị này kiểm soát năm giác quan của con người. Xúc giác, vị giác, khứu giác, thị giác, thính giác, tất cả giác quan đều được mô phỏng chính xác để khiến người chơi như đang ngoài thế giới thật. Hệ thống hoạt động bằng cách gửi các tín hiệu điện tử đến trung tâm thần kinh trung ương." Haru ngáp ngắn ngáp dài khi phải đứng đây nghe những thứ này, bác tiến sĩ giả vờ ho để gây chú ý với bọn trẻ, cô không để ý lắm nên chả biết ông ấy hỏi gì, thứ duy nhất lọt vào tai cô là.
"Cháu không mặc áo ấm hôm nay, để Conan giải thích đi." Haru ngồi xổm xuống hỏi.
"Cậu lạnh à." Haibara gật đầu, Haru nhìn Diana rồi quay qua nói với Haibara.
"Cậu đợi tôi tý." Cô bước lại chỗ Diana, Diana cảm thấy không lành muốn trốn nhưng không kịp, Haru nói với giọng ngọt sớt.
"Chị ơi, có thể xuống dưới xe lấy cho em cái áo khoát nhỏ không?" Diana lắc đầu, Yuuki bước lại.
"Để tôi lấy cho, dù sao tôi cũng quên đồ ở dưới." Haru vui vẻ gật đầu.
Cô đứng đây đợi một lúc Yuuki cũng mang áo lên, vì cô không muốn để đồ lại ở căn cứ nên đem theo nào xong nhiệm vụ thì đem về cho Haibara. Chạy lại chỗ Haibara để đưa cho cô, áo khoát len màu xanh biển nhạt, đầm đỏ với xanh biển không hợp lý lắm nhỉ? Mà thôi kệ có mặc là vui rồi, Haibara khoát vào, Haru cúi xuống hỏi.
"Đỡ hơn chưa?" Haibara gật đầu, đèn khán phòng lần nữa sáng lên. Cô có chút đói nhưng phải ăn rau kèm thịt, không nên ăn quá nhiều đồ nóng, Haibara đứng đây canh cô ăn thì bọn nhóc chạy lại.
"Tèn ten! Haibara cái này là cho cậu." Genta đưa huy hiệu trò chơi cho Haibara, Mitsuhiko đứng kế bên nhìn áo khoát trên người Haibara cậu tò mò hỏi.
"Haibara, áo khoát cậu đang mặc của ai vậy?" Haibara thản nhiên trả lời.
"Của Haru." Cậu nhóc nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ, Ayumi la lên.
"A! Alex chị ấy cũng có huy hiệu." Bọn nhóc tròn mắt ngạc nhiên, Sonoko đang nói chuyện với Ran lên tiếng.
"Uầy, bọn nhóc cũng có giống tớ." Haibara cầm lấy.
"Giống cuộc thương lượng nhỉ, nhưng không quá tệ để tham gia." Haru bước lại xoa đầu ba đứa nhóc.
"Hể, cũng biết thương lượng quá chứ, sau này lớn lên đầy triển vọng nha." Bọn nhóc ngại ngùng gãi đầu.
Đã tới giờ cho trò chơi cái kén bắt đầu, Diana đã đi từ lâu, cô chỉ việc chờ vào cái kén kia thôi. Trong nhiệm vụ dài hạn như vậy các cô cũng lâu lâu được giao cho các việc vặt vãnh như xem xét cái kén kia bên trong nó có cái gì. Đa phần là trẻ em, tất cả đều phải đứng trước cái máy quét để kiểm tra huy hiệu xem coi là thật hay giả, bên trong có các nhân viên hướng dẫn sử dụng cái kén. Cô lên ngồi cạnh máy của Haibara, các nhân viên đeo vào cho cô một cái máy sóng não, giọng nói ở loa vang lên, các nắp của cái kén từ từ đóng lại.
Haru mở mắt ra chính là một không gian ảo, cô nhìn xung quanh, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Conan!" Conan quay qua nói. "Chị Ran, sao chị lại ở đây?" Ran cúi xuống nói.
"Bởi vì chị lo lắng cho em." Bọn nhóc chạy qua, Haibara cũng bước tới chỗ Conan. Haibara ở đây thì cô chỉ việc lẽo đẽo theo, cô cần ở cạnh cô gái này để xác nhận vài thứ, bọn nhóc vẫy tay.
"Các cậu sao cũng..." Genta híp mắt cười nói.
"Quá nhiều rắc rối tớ mới vào được đấy." Mitsuhiko nói. "Bất kể cậu ấy nói gì, Conan vẫn muốn chơi mà. Nhưng mà ngay cả khi chúng ta ngủ vẫn có cảm giác y như thật vậy."
Cả đám đang nói chuyện thì trong không gian ảo vang lên tiếng nói.
"Nào, những người chơi đầu tiên, chúng ta bắt đầu thôi." Xung quanh bắt đầu xuất hiện bốn cánh cổng bằng đá, giọng nói kia tiếp tục vang lên.
"Ta là Noah, rất hân hạnh được gặp các ngươi." Bọn nhóc vui vẻ đồng thanh nói.
"Rất hân hạnh được gặp ngươi!" Giọng nói kia tiếp tục nói.
"Bắt đầu là năm hình ảnh về năm giai đoạn khác nhau. Hãy chọn một giai đoạn mà các ngươi muốn chơi. Một cảnh báo nho nhỏ. Đây không phải trò chơi đơn giản đâu. Đây là trò chơi các phải đánh đổi bằng mạng sống của mình." Haru ngạc nhiên khi nghe tới đây, xem ra mọi chuyện đã đi theo chuyển biến khác. Giọng nói vẫn thản nhiên vang lên.
"Nếu tất cả đều 'Game Over' thì không ai có thể trở về thế giới thật được. Đó là lý do các người phải chơi cẩn thận. Nếu có ai đến được đích thì người đó là kẻ chiến thắng, những người 'Game Over' sẽ tỉnh lại và các ngươi sẽ trở về thế giới thật. Đây là luật chơi của ta, các ngươi đã hiểu chưa?" Các đứa trẻ xung quanh đều sợ hãi khi nghe trò game này đánh đổi bằng tính mạng, có đứa đã bắt đầu khóc nháo lên, giọng nói vẫn đều đều vang lên.
"Các ngươi là những các đứa trẻ chờ đợi. Giờ chính là lúc bắt đầu trò chơi!" Trên một cánh cổng đá hiện lên một cái bảng, giọng nói kia vang lên.
"Giai đoạn đầu: Hải tặc. Các ngươi sẽ trở thành Hải tặc đi khắp bảy đại dương với sự quyết tâm và lòng can đảm mạnh mẽ, các người sẽ trải qua các cuộc mạo hiểm.
Giai đoạn hai: Tập hợp tại Dakar. Trở thành những tay đua lừng danh. Mục tiêu là chiến thắng trong cuộc đua khắc nghiệt này.
Giai đoạn ba: Đại lý trường thành. Với các trang bị vũ khí tuyệt vời trong tay, các ngươi phải vượt qua thử thách sức mạnh ở đấu trường La Mã. Tiến lên và đánh bại những tên đấu sĩ hung hãn.
Giai đoạn bốn: Kho báu của những người khôn ngoan. Các ngươi sẽ là nhưng tên săn tìm kho báu, truy tìm kho báu của nhưng người khôn ngoan chôn giấu khắp thế giới.
Giai đoạn năm: London thời cổ. Hãy cảm nhận sự sợ hãi và căng thẳng tại đây. London năm một nghìn tám trăm tám mươi tám. Một vụ án giết người có thật mà không tìm ra hung thủ. Các ngươi phải bắt Jack với đôi tay của chính mình." Haru lúc này cảm thấy có phải mình nên tự tử trước không? Bọn nhóc bắt đầu tản ra tìm giai đoạn mà chúng nghĩ chúng có thể vượt qua. Conan đi về phía giai đoạn thứ năm, bọn nhóc tất nhiên là đi theo, ngoài đám cô ra còn đám nhóc lúc nãy đã đá trái banh.
Cả bọn đi ra, có vẻ điểm bắt đầu chính là ở trên một con đường không biết tên, cô nhìn xung quanh tự nói thầm.
"Phố London âm u hơn mình nghĩ nhỉ?" Ayumi nhìn quanh.
"Cảm giác như không khí cũng bị ô nhiễm." Conan cười xoay qua nói.
"London sương mù không phải tươi đẹp đâu. Nó được hình thành bởi sự ngưng tụ của hơi nước. Khói được tích tụ khi sinh ra việc đốt than và dầu tạo nên lớp sương mù này. Gọi tắc là sương khói." Ở đâu đó vang lên tiếng la thất thanh, cô chạy theo tiếng la đó, theo sau là Conan. Quẹo vào một con hẻm nhỏ phía sau vẫn là Conan nhưng cô gần như bỏ xa cậu bé, ra khỏi con hẻm chính là đường lớn, một người đàn ông mặc áo choàng đen cùng với nón ảo thuật gia màu đen, không ai khác là Jack đồ tể, cô la lên.
"Dừng lại!" Móc dao găm màu đen ở ngay hông mình ra, lao về phía Jack, hắn xoay người đá nhưng cô đã nhanh chóng lùi lại, tên kia cũng lùi lại rồi xoay người chạy hướng bên phải. Conan lúc này chạy tới cùng với bọn trẻ, cậu ngồi xuống mở giày tăng sức mạnh rồi đá vào cái nồi ở bãi rác gần đó, nhưng tiếc thay là trong đây đôi giày không hoạt động, cô muốn phóng dao nhưng nghĩ lại thôi, phóng chỉ tổ tốn dao, cô chỉ có một cây. Haru quay lại nhìn, Conan đang ôm lấy chân mình, Ran lên tiếng.
"Em không chứ Conan?" Haru đi tới nói.
"Có vẻ các phát minh của tiến sĩ không có tác dụng rồi." Bọn nhóc nghe cô nói liền đồng loạt xoay qua nhìn, Haru có chút giật mình, cô ho vài tiếng nhìn về phía cô gái bị Jack hại. Một người con trai trông thấy liền nói nhưng là tiếng Anh cổ nên cô chẳng thể hiểu, Ayumi lên tiếng nói hộ lòng cô.
"Họ đang nói gì vậy?" Mitsuhiko nói tiếp.
"Nghe có vẻ là tiếng Anh." Genta kế bên nói.
"Nghe chẳng hiểu gì." Cả bọn đã di truyển tới một cây cầu đứng, một trong số bốn cậu nhóc kia lên tiếng.
"Chúng ta đi đâu bắt tên hung thủ đây?" Mitsuhiko quay sang nhìn Conan nói.
"Chúng ta chỉ có thể đợi tới sáng sao?" Ayumi đứng kế bên tự ôm lấy mình.
"Lạnh quá!" Mitsuhiko cởi ra áo khoát muốn đưa cho Ayumi nhưng chậm hơn Conan, cậu nhóc lườm Conan đổi hướng sang Haibara.
"Haibara, cậu mặc áo mỏng như vậy có lạnh không? Có thì mặc của tớ này." Nhưng tiếc là cậu nhóc bị từ chối, Haru cởi ra áo khoát đưa cho Ran nói.
"Đây." Ran muốn lắc đầu từ chối nhưng Haru nhét vào lòng cô.
"Không sao, tôi mặc áo len mà." Ran đành cười cảm ơn, Mitsuhiko nghĩ ra gì đó nói.
"Chị Alex, em có thể hỏi chị một câu không?" Haru gật đầu, cậu bé nói.
"Em nhớ là trước khi vào đại sảnh có một cái máy quét, tại sao chị lại đem được dao vào?" Haru ngồi xuống xoa đầu cậu nhóc.
"Hỏi hay lắm, là Diana đưa cho chị. Lúc này có người đang truy đuổi chị nên phải đem theo vũ khí phòng thân." Mitsuhiko gật đầu hiểu ý, muốn nói gì đó thì đột nhiên bên kia cầu sập xuống.
_____________________________
Đọc truyện vui vẻ nhé. Chúc các bạn ngủ ngon❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro