Nói rồi Vi bước ra khỏi nhà, để lại cặp găng của mình trong phòng. Caitlyn đứng yên tại đó, cô chẳng biết phải làm gì lúc này.
Cô bước vào phòng của Vi, nó bừa bộn hơn cô nghĩ, nhưng những thứ quan trọng, Vi vẫn để chúng trên đầu giường của mình. Những tấm ảnh mà cô với Vi chụp khi đi nọi nơi, khi hoàn thành một phi vụ, hay những lần dã ngoại với nhau, Vi dán ở đầu giường của mình trong một góc riêng biệt. Và còn có một tấm ảnh chụp riêng Caitlyn nữa. Mặc dù ở chung một nhà với nhau, nhưng bản thân cô không xem trọng những cảm xúc của Vi chút nào cả. Nhìn sang cặp găng tay để lại, Vi đã dùng nó với cô trải qua bao sóng gió. Chính Vi là người luôn bảo vệ cô trong nhận trận giao tranh ác liệt. Caitlyn nghĩ giờ này chắc Vi đang ở công sở, nên mang theo cặp găng đến cho Vi. Nhưng thế nào, nó nặng khó mà tưởng tượng được. Vậy mà Vi có thể cầm nó lên một cách dễ dàng. Cô mày mò vài nút bấm, âm thanh từ cặp găng phát ra khiến Caitlyn giật bắn người :
"Xác nhận lệnh khởi động, kiểm tra vân tay và giọng nói"
- À...Giọng nói trùng khớp, yêu cầu kiểm tra vân tay"
Caitlyn bình tĩnh đưa từ từ hai tay vào. Đôi găng tự động mã hóa, lấy lại hình dạng cánh tay của Caitlyn, khiến cho cô có cảm giác vừa khít. Một luồng điện cực nhỏ đi ngang cơ thể để đồng hóa các cử động tiếp theo với kĩ năng của thứ vũ khí mạnh mẽ này.
"Chắc Vi đã cài đặt giọng nói của mình vào, để khi nào cần thiết, sẽ cho mình dùng thử, chứ ngoài cô ấy ra chẳng ai có thể chạm vào nó cả."
Cứ như vậy, Caitlyn mang cặp găng đến đồn cảnh sát môt cách nhẹ nhàng. Khi cô bước vào, mọi người cứ nghĩ Caitlyn chính là Vi vì cái thứ đang đeo. Cô hỏi một đồng nghiệp gần đó:
- Anh có thấy Vi ở đây không ?
- Chưa đâu Caitlyn, Vi không có ở đây nãy giờ rồi. Cơ mà không phải cô ấy đi cùng với cô sao ? Và... cả hai đang nghỉ phép thì phải ?
- Chắc là... cô ấy đi dạo đâu thôi, tôi mang cặp găng đến cho cô ấy. Nếu không có gì, cứ thay tôi hủy cái lệnh nghỉ phép của tôi thôi nhé. Còn Vi thì cứ để cô ấy bên ngoài đi.
Rồi Caitlyn vào phòng làm việc của mình, cô cần xử lý đống giấy tờ nên phải tháo cặp găng của Vi ra. Nhưng cô không biết mang nó ra bằng cách nào. Sau một hồi suy nghĩ, Caitlyn thử bằng giọng nói :
- Mở ra nào.
"Yêu cầu được nhận, dừng chương trình."
Cặp găng rơi khỏi tay Caitlyn, bất ngờ rơi xuống sàn, làm nên một tiếng khá to. Một nữ đồng nghiệp khác gõ cửa :
- Có sao không chị Caitlyn?
Cô hơi bất ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại :
- À không, không sao, chỉ là có chút bất cẩn, cô ra ngoài làm việc tiếp đi.
Đến khi người này rời đi, Caitlyn ráng kéo lê gặp găng đấy vào một góc phòng. Cô bắt đầu công việc của mình.
Còn nhắc về Vi, sau khi rời khỏi nhà, cô chạy đến ngay bờ biển của Piltover và ngồi ngắm cảnh sóng vỗ cả buổi trời, đến tận khi hoàng hôn về. Cô bồi hồi nhớ lại những ngày mà mình với Caitlyn ở đây, cái khoảnh khắc mà chỉ có hai người ở dưới bóng chiều tà, đó đều là những kỷ niệm khó quên. Thế mà giờ đây, cô cứ suy ngẫm về những khúc mắc khó mà giải thích trong lòng. Lại không biết khi gặp được Caitlyn, cô sẽ nói gì nữa đây ? Rồi ngắm hoàng hồn ùa về, lòng cô lại cảm thấy thật trống trải, như thiếu mất một điều gì đó.
Vi tự lẩm nhẩm những điều gì đó , rồi cô cười một mình, vừa đủ để mình nghe, cô chẳng muốn làm gì vào lúc này. Ngồi đã rất lâu, Vi đứng dậy về nhà, và đập vào mắt mình gần đó không xa là một cảnh tượng không hề hay ho tý nào cả, cả một đám du thủ du thực đi trêu ghẹo một đứa con gái yếu đuối hay sao ? Là một cảnh binh, Vi không để việc này xảy ra trước mắt mình mà không ngăn cản. Cô bước lại nhìn bọn chúng, và cô nhận ra có một tên tội phạm thuộc đẳng cấp E trong số đó, chẳng đáng là gì :
- Dừng lại nào lũ nhóc. Và cút đi trước khi có tên nào về mách mẹ của chúng bay !
Cả bọn nhìn Vi, và tên kia đã phát hiện ra thân phận của cô :
- Đây chẳng phải là cảnh binh của Piltover sao ? Chẳng phải ngày nghỉ sao cô ra đây dạo, hay là cần tìm chút vui vẻ tối nay nào - hắn nói với cái giọng châm chọc.
Vi chẳng cần quan tâm, cô thò tay vào trong túi, rồi hướng nhìn lên bầu trời chờ điều gì đó xảy ra, cả bọn nói tiếp :
- Hay là... em với cô gái này, chơi với bọn ta đi...
Hẳn vẫn dùng miệng lưỡi châm chọc cô, nhưng vừa dứt lời, một vật từ trên trời lao xuống, gây chấn động mạnh, là cặp găng tay của Vi. Cô đeo nó vào đôi tay nhỏ nhắn của mình rồi mỉm cười :
- Bây giờ, để tao chơi với bọn mày đêm nay...
Cả bọn toan chạy, nhưng chẳng tên nào được thoát. Sau vài phút, Vi đã dần cho cả bọn này thở không ra hơi.
Thế nhưng tại sao cặp găng của Vi lại có mặt đây ? Khi Vi bấm cái công tắc bên người, cũng là lúc cô đánh tính hiệu triệu gọi vũ khí của mình. Caitlyn lại để nó ở trong phòng làm việc, và cặp găng tay của Vi phát ra âm thanh cảnh báo :
"Nhận lệnh, khai hỏa"
Chưa kịp phản ứng, nó như một quả tên lửa, phá tường bay ra ngoài trời, chấn động làm cho ai cũng ngạc nhiên :
- Có chuyện gì vậy Caitlyn ? Cô không sao chứ ?
- Tôi không biết, dọn lại văn phòng hộ tôi, tôi có việc phải đi.
Rồi Caitlyn mang theo khẩu súng của mình, lái chiếc xe cảnh binh chạy thật nhanh theo hướng cặp găng đang bay. Cô lo cho Vi đang gặp chuyện không hay, cô đã mất dấu của nó, nhưng cô biết nó bay về phía bờ biển Piltover. Caitlyn tăng tốc chạy theo nơi cặp găng đáp xuống. Cô nhìn thấy Vi đã ở đó, cùng với một nhóm người khác, hình như đã bị Vi đánh trọng thương :
- Vi, là em đây, xin chị dừng tay lại !
Nói rồi Caitlyn xuống xe chạy thật nhanh về phía Vi, cô sợ Vi gây chuyện, nhưng rồi lần này, cô nhận ra trong đám kia có một tên tội phạm, sự lo lắng giảm đi :
- Vi, chị đi đâu thế, sao không đến sở cảnh sát ?
Vi nhìn Caitlyn, rồi quay lưng đi, lạng lùng đáp :
- Không liên quan đến cô.
Vi cứ vậy bước đi, cô nghĩ đó là cách mà khiến cho Caitlyn đỡ phải khó xử nhất. Cô dự định cô sẽ về nhà, dọn hành lý và tìm một công việc khác. Cô không muốn Caitlyn phải khó xử khi gặp mình về chuyện khi sáng nữa.
- Thôi nào, chỉ vài lời nói thì có gì đâu chứ ? Cố gắng tìm câu trả lời cho riêng mình không phải gì xấu cả. Nhưng thay vì tìm đến, sao không chấp nhận những câu trả lời trước mắt đi ?
Vi bỏ đi, Caitlyn biết rằng cô ấy đang cần một không gian riêng của mình, nên đã không đuổi theo. Sau khi trả xe lại trụ sở, Caitlyn đã về đến nhà và phát hiện Vi đang ở trước cửa chờ cô :
- Cô về trễ đấy.
Vi giơ cái túi đựng đầy ắp bia trên tay và nhe răng cười. Caitlyn cũng bật cười ngay sau đó. Họ có vẻ như sau một giấc ngủ, sẽ chẳng ai nhớ về chuyện đã xảy ra đâu nhỉ ? Chỉ có điều rằng, cũng chẳng ai để ý phía bên kia đường, một bóng người đã theo dõi họ từ đầu chí cuối. Hắn bật cười, rồi khuất sau các con hẻm.
Sáng hôm sau, như mọi ngày, Caitlyn luôn là người dậy sớm hơn Vi để chuẩn bị thức ăn cho cả hai người. Đồng hồ đã reo lên liên tục, cũng đã sáng rồi, Vi giơ tay đấm chiếc đồng hồ vào góc tường, nhưng vô tình lại khiến nó reo liên tục. Chẳng thể nào ngủ tiếp được, Vi bực mình hét lên :
- Tay trái khởi động...
Cặp găng tay của Vi chuyển động, tự lắp vào cánh tay trái của cô. Vi dùng lực từ trường, hút cái đồng hồ vào tay và bóp nát nó. Xong việc lại tháo găng ra, cô ngáp một hơi rồi nằm tiếp. Nhưng chưa xong đâu, Vi vẫn bị làm phiền, và lần này là Caitlyn khi cô ấy đẩy cửa và lao vào :
- Trời sáng rồi...
- Sáng cái đầu của cô ấy. Cô với cái đồng hồ có quan hệ mật thiết với nhau đấy sao ? - Vi nhăn mặt.
- Em chỉ muốn... gọi chị dậy ăn sáng thôi mà...hic hic. - Caitlyn sụt sùi.
Thấy vậy Vi luống cuống, chả biết làm gì để dỗ Caitlyn:
- Tôi... tôi đùa thôi, cô giận đấy à?
Rồi bất ngờ Caitlyn ngẩng mặt lên cười nói:
- Hi hi hi, em đùa chị đấy, sao em dễ giận thế được, mau ra ăn sáng đi còn phải đi làm nữa.
Lần này Vi tối mặt, cô lại bị Caitlyn đùa giỡn lần nữa. Tính Caitlyn giống như con mèo vậy, thực sự cô ấy rất thích mèo nhưng vì một Vi dũng mãnh lại đi sợ con mèo vậy nên cô muốn nuôi cũng không được.
Vi bật dậy rồi lao vào nhà tắm. Dòng nước mát từ vòi sen phun ra, rửa trôi bao mệt mỏi của cô. Xõa mái tóc của mình xuống, rồi soi vào gương. Vi lắc đầu, có lẽ là hơi dài rồi, cô nghĩ nên cắt ngắn lại một tý, nhưng nên là vào ngày mai. Vi vừa gội mái tóc, rồi ra lệnh cho cái máy hát mở một ca khúc quen thuộc của mình. Từ những vật dụng đơn giản này cho đến mọi máy móc trong nhà đều do Vi lắp đặt cả, chính vì thế mọi thứ ở trước mắt của cô luôn phải thật đại, bởi chủ của chúng là thợ máy hextech thiên tài cơ mà. Vi đang tắm bỗng nhiên nhớ lại lần trước hôm Caitlyn khiến mặt cô bỗng chốc đỏ bừng rồi cười ngây ngô một mình đến khi có tiếng bước chân đến gần.
- Caitlyn hả, có chuyện gì không?
Vẫn không có tiếng trả lời, bước chân càng lúc càng đi lại gần Vi :
- Chị gọi em hả, Vi?
Vi quay lưng lại :
- Thế có chuyện gì, sao vào không gõ cửa ?
- À, có một lá thư gửi cho chị đây.
- Là thư gì vậy ? Của ai gửi ?
- Nó không đề tên người gửi, hình như là được gửi tận tay.
- Vậy sao ? Cơ mà... Ta có quen ai đâu nhỉ. Cô thử đọc to nghe xem nào - Vi nói Caitlyn.
Caitlyn đọc lá thư, rất ngắn :
"Chị Vi à, em tìm thấy chị rồi nhé..."
- Chỉ vậy thôi sao ? Thế có ký tên hay ghi dấu hiệu gì không ?
- Hình như có đấy, một trái tim và một con mèo - Caitlyn trả lời Vi.
- Được rồi, cô xé nó đi, rồi ra ngoài, chắc là mấy tên nhóc bị chúng ta tóm thôi. Cứ vào đây ta sẽ cho chúng vừa khóc vừa bò - Vi hằn giọng.
- Sao vậy Caitlyn, tôi đang tắm mà, mau đi ra đi
Caitlyn từ từ cởi đồ ra, không gian yên tĩnh khiến Vi có thể nghe thấy tiếng tin đập nhanh của mình. Sau đó Caitlyn đi ra đằng sau Vi giúp cô ấy gội đầu. Lâu rồi 2 người không tắm chung với nhau nhưng đây là lần đầu tiên cô gội đầu cho Vi. Cảm nhận độ ấm từ tay Caitlyn, nghĩ đến thân hình trắng nõn của cô ấy khiến mặt Vi đỏ bừng lên, cô đứng dậy ngượng ngùng nói.
- Được... rồi c..cô tắm đi, t..tôi đi ra trước.
Sau khi Caitlyn tắm xong, cả 2 dọn dẹp một chút. Đi được nửa đường Caitlyn cười cười nói.
-
Nhưng, hôm qua thật may mắn đấy nhỉ ?
- Về điều gì sao ? Vô tình ta tóm được tên nhóc cấp E kia à ?
- Thật may là nhà chúng ta... chưa bị tan nát !
- Hôm qua có chuyện gì sao ? Có tên nào cả gan gây chuyện à ?
- Thì... cứ đến sở thì sẽ biết thôi.
Vi chẳng hiểu lắm, nhưng khi tới nơi, cô thấy một bên cửa đã vỡ nát, các mảnh kính còn vương ra trên đất. Vi chạy vào bên trong, mọi thứ vẫn bình thường. Vi tức giận nói to :
- Là tên nào, dám cả gan phá nơi đây, mọi người biết ai không ?
Chẳng ai dám trả lời, Caitlyn thấy vậy, dẫn Vi vào văn phòng mình, đóng kín lại :
- Chẳng là... hôm qua em tưởng rằng chị đến đây... nên em đã...
- Này, được rồi, đừng nói rằng em mang cặp găng của ta đến đây nhé ! - Vi ngắt lời.
Caitlyn chẳng nói, cười gật đầu. Vi nghe vậy, đến giờ mới biết rằng cái may mắn của mình là đây, theo đó cũng là lý do chẳng ai dám lên tiếng vừa nãy cả. Chẳng nói nổi, cô lắc đầu, nhưng rồi lại hỏi Caitlyn :
- Thế, em đã dùng thử nó rồi sao ?
- Vâng, rất vừa đấy chị Vi.
Vì cười nhẹ bởi khoảng thời gian bỏ ra của cô không hẳn là vô ích. Cô quay lưng bước ra ngoài, nhưng vừa mở cửa, một chấn động khá mạnh, một ngọn lửa ào tới, Vi không kịp phản ứng, cô có thể né nhưng Caitlyn sẽ bị ngọn lửa nuốt trọn. Không chần chừ, Vi nhào tới ôm lấy Caitlyn. Caitlyn không phản ứng kịp, chỉ kịp nhận ra một thứ ánh sáng rất mạnh cùng tiếng nổ to khiếng cô choáng váng phải nhắm cả hai mắt lại. Caitlyn nghe rõ tiếng tim đập của Vi, nhưng hai tai vẫn ù lên với những hình ảnh mờ nhạt trước mắt. Phải một hồi sau, cô mới nhận ra Vi đang nằm lên trên mình. Vi ngất đi ngay khi chấn động xảy đến cùng với ngọn lửa kia. Caitlyn phải cô sức để trườn người lên trước mới có thể đỡ cô ấy dậy. Chính lúc này, Caitlyn đã hoảng sợ ôm chầm lấy Vi bởi toàn bộ phần lưng phía sau của Vi đã bị phỏng hoàn toàn. Dù cố sức đến đâu thì Caitlyn cũng không thể dìu Vi đi tiếp, bởi cặp găng trên tay của cô ấy chỉ có thể tự nhận lấy cử chỉ của Vi mà thôi. Caitlyn một hồi sau mới có thể bình tĩnh mà ra lệnh :
- Dừng chương trình.
Cánh tay kia mới rời ra khỏi Vi. Caitlyn đỡ Vi dậy, nhưng Vi đã bất tỉnh, phía sau Vi đã phỏng gần hết, máu không ngừng rỉ ra vô cùng kinh khủng.
- Vi, đừng có mệnh hệ gì cả... Chị Vi, tỉnh lại đi nào... Vi...
Caitlyn run lên vì đau đớn, cái đau ở bên trong tim còn hơn cả con dao xé da thịt. Khóe mắt đỏ hoe, gần như cô đã rơi lệ vào lúc này...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro