Người bảo hộ
"Hãy tin tưởng, Hazel, " Mordo nhấn mạnh sau một hành động tạo khiên của Hazel. "Nếu cô không học cách tin tưởng tôi, cô sẽ không bao giờ vượt qua được lớp học này."
"Hãy cho tôi một lý do để tin tưởng anh," Hazel khinh bỉ. "Hoặc học sinh của anh. Tôi không thể chỉ chuyển sang số và tin tưởng tất cả mọi người, bởi vì đó không phải là cách làm việc của một cô gái Mỹ."
"Tôi đã đào tạo rất nhiều cô gái từ Mỹ và những nơi còn tồi tệ hơn Mỹ," Mordo nói với cô ấy. "Không phải nguồn gốc của cô đã khiến cô trở nên như vậy. Ancient One và tôi không thể cứu cô khỏi Khách của cô, không phải hoàn toàn, nhưng chúng tôi đã cố gắng bảo vệ cô bằng hết khả năng của mình, phải không? "
Hazel thở dài và dời mắt đi. Anh ấy tiếp tục.
"Chúng tôi không có lý do gì để làm hại cô, Hazel. "
Một tiếng thở dài khác của cô gái người Mỹ. Anh không nghe tôi nói. Như thể cô ấy không thể bị nghe thấy.
"Bây giờ, hãy thử lại. Lần này, cô không cần phải tấn công. Chỉ có thể phòng thủ.Hazel đã cố gắng hết sức. Cô né tránh các đòn tấn công của anh ta và đỡ đòn như đã được dạy, nhưng khi bị dồn vào đường cùng, cô thu mình lại và khoanh tay trên đầu để phòng thủ.
Với một tia chớp bất ngờ, bất ngờ, một bóng ma có kích thước tương đối xuất hiện trong không khí. Hình dáng giống như một bóng ma có khía cạnh của một con sói, và năng lượng của một hậu duệ của sự hỗn loạn. Nó nhảy đến trước mặt Hazel để bảo vệ cô ấy, nhưng cô gái lại không có nó.
"Fen!" Tiếng hét của cô ấy cắt ngang sân, thu hút sự chú ý của bất cứ ai không bị phân tâm bởi con sói lạ mặt. Bóng ma liếc qua vai cô. Hazel nói một cách chắc chắn; những người khác trong quảng trường có thể nói rằng cô ấy bị kích thích và sỉ nhục. " Chúng ta đã có một thỏa thuận, Fenrir."
Con sói quay lại và nói điều gì đó mà không ai trong sân hiểu được. Nó giống như một cái cớ.
"Điều này không được tính! Đây là huấn luyện, không phải chiến đấu, " Hazel lập luận. Cô quan sát con thú một lúc trước khi thở dài thường. "Về nhà đi Fen."
Con quái vật đứng yên một lúc trước khi biến mất trở lại trong không khí. Hazel thở dài và nhìn về phía Mordo, người mà cô biết muốn đối đầu với cô.
"Cô đã thỏa thuận với Fenrir?" Đó không phải là một câu hỏi.
"Tôi đã làm," Hazel gật đầu. Cô ấy không cảm thấy cô ấy có điều gì phải xấu hổ. "Fenrir là người bảo hộ chính của tôi-tôi tỏ lòng biết ơn đối với anh ấy, và anh ấy phục vụ tôi một cách tử tế. "
Mordo đã rất nghi ngờ. "Cô không thực sự tin rằng một đứa trẻ của Thần Hỗn độn sẽ cúi đầu trước mình chứ. Việc tôn vinh những thứ như vậy chỉ khiến chúng trở nên mạnh mẽ hơn. Bóng ma mà cô vừa triệu hồi chỉ bằng một phần nhỏ của Fenrir, nhưng một khi đủ mạnh, anh ta sẽ chế ngự cô hoàn toàn và mang lại sự hỗn loạn cho thực tế của chúng ta- cô không hiểu điều đó sao?"
"Và tôi đoán anh đã đọc nó trong một cuốn sách ở đâu đó?" Hazel cáu kỉnh. Cô ấy đã mạnh anh một cách khác thường trong khoảnh khắc đó, bỏ qua sự thất vọng thường ngày của cô ấy bây giờ khi Vị khách yêu thích của cô tham gia. "Anh không biết anh ta. Anh ta là một đứa trẻ của sự hỗn độn, nhưng anh ấy vẫn có thật. Anh ta không giống như một con quái vật. Anh ta cảm thấy sợ hãi, khao khát và mất mát, giống như bất kì ai. Và anh đã thấy tôi đuổi anh ta đi, vì vậy nó không giống như Tôi không đủ sức mạnh để kiểm soát anh ta."
"Cô không đủ sức mạnh để kiểm soát anh ta," Mordo khẳng định một cách chắc chắn. "Cô thậm chí còn không thể kiểm soát bản thân. Và với tốc độ này, tôi e rằng cô sẽ không bao giờ làm được."
Hazel nhìn anh chằm chằm, chân cô run lên. Cô ấy đã kiệt sức và đau đớn từ những ngày này, nhưng cô ấy vẫn đứng vững. Cô ấy sẽ cảm thấy hư hỏng hoặc yếu đuối nếu cô ấy để cho vết thương của mình ngày càng tốt hơn. Mordo bỏ mặc cô ở đó, quay sang những học sinh khác đang trố mắt nhìn cô gái như thể con sói vẫn đứng trước mặt cô. Hoặc có lẽ cô ấy là con sói đối với họ.
"Lớp học đã tan học," Mordo thông báo.
Vai của Hazel chùng xuống vì thất bại. Cô ấy đã định làm gì vậy?
Hazel ngồi trong sân dưới gốc cây có hoa màu xanh, dùng một cây gậy gạch những bức tranh vẽ trên mặt đất của mình một cách thô bạo.
Một sự hiện diện choáng ngợp quen thuộc làm xáo trộn sự bình yên thiêng liêng, khiến Hazel ngẩng đầu lên. Ancient One đứng ở rìa sân, nói chuyện nhẹ nhàng với Mordo, anh đang liên túc liếc về phía Hazel.
"Cô ấy chỉ sử dụng phép thuật. " Mordo báo cáo. "Cô ấy đã đi quá xa. Tôi đề nghị chúng ta sẽ phong ấn ma thuật của cô ấy trong một hoặc hai ngày, để cô ấy không có chiếc 'nạng' đó--"
"Không," Ancient One kiên quyết lắc đầu. "Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta bị Khách của cô ấy tấn công? Cô ấy sẽ bất lực."
"Cô ấy vốn dĩ đã bất lực rồi," Mordo khẽ cãi, liếc nhìn Hazel. "Bên cạnh đó, nếu có vi phạm, các bậc thầy khác sẽ cảm nhận được điều đó và bảo vệ Kamar Taj. Không cần phép thuật của Hazel để giữ an toàn cho học viện."
"Nhưng nếu Hazel mù quáng với Khách của cô ấy, cô ấy mù quáng trước lòng thương xót của chúng ta. Cô ấy sử dụng ma thuật vì không tin tưởng chúng ta, và nếu chúng ta lấy đi một phương pháp phòng vệ của cô ấy, chúng ta sẽ mất cô ấy."
Ánh mắt của Ancient One lướt qua, đáp xuống Hazel ngay lập tức. Hazel lại nhìn xuống đất và thu mình lại. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc. Cô ấy không thể ở đây.
Cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần rồi dừng lại cách cô vài bước.
"Muốn đi dạo với tôi không?"
Hazel đứng dậy, nhìn chằm chằm xuống đất, đặt nhạc cụ của mình sang một bên, khi cô đi theo Ancient One vào trong và qua một số hành lang. Giữa lúc lo lắng, Hazel thấy mình như bị vấp ngã khi phân tâm vào những việc nhỏ. Con nhện trong góc tường. Những thớ gỗ giống như đang nhìn chằm chằm vào cô kho hai người đi qua. Ancient One không mắng Hazel ; cô chỉ đợi Hazel đuổi kịp, sau đó lại bắt đầu đi bộ. Cô ấy đang nghĩ gì mà lại đưa Hazel đến một cuộc họp riêng như thế này? Tôi không hỏi về sự bất an của em - điều đó có khắc nghiệt không? Vào thời điểm đó, Ancient One chỉ coi đó là một cách để an ủi cô gái, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy sự tiến bộ của Hazel, hoặc thiếu nó, trong lớp chiến đấu, Ancient One bị cám dỗ để nghi ngờ phương pháp riêng của cô ấy.
Cô không biết tại sao mình lại bị cô gái chụp choẹt như vậy. Hoàn cảnh của Hazel và nhận thức của cô ấy đối với nghệ thuật thần bí khiến cô ấy không giống bất kỳ học sinh nào khác mà Ancient One đã từng dạy, và điều đó khiến Hazel chở nên quý giá và hiếm có. Thay đổi thật mới mẻ, và Hazel đã có một ...lời hứa với cô ấy khiến Ancient One cảm thấy, cùng với một ghi chú của sự thất bại, một mực của sự chiếm hữu.
Ancient One đã phải tính toán, cân nhắc, soạn ra bất cứ văn bản ngôn từ nào để có thể thuyết phục Hazel rằng cô ấy có một vị trí trong nghệ thuật thần bí, ngay cả khi nó không có ở đây. Họ đến một ban công nhỏ. Hazel nán lại bên lối vào khi Ancient One ngồi xuống một bên.
"Tôi nên làm gì với em đây?"
"Xin đừng đuổi em ra ngoài!" Hazel cầu xin. "Em chỉ hoảng sợ. Em xin lỗi."
"Sao?" Ancient One quay lại và nhìn cô một cách buồn cười. The Ancient One đang ôm con mèo mai rùa tự gọi mình là "Ancient One ". Hazel chớp mắt. Con quái vật chết tiệt đó. Bàn chân nó dính đầy bùn đất. "Em có mong bị mắng vì cái gì không?"
"Cô định mắng em vì điều gì?" Hazel hơi khựng lại, không biết phải nói gì khác trong tình huống này.
"Đương nhiên là không," Ancient One dùng một miếng vải hình vuông thêu vàng và kim tuyến lau vết bẩn cho con mèo một cách lơ đễnh. "Tôi chỉ muốn thấy sự tiến bộ của em cho đến nay."
"Oh."
"Tôi đã nói chuyện với giáo viên của em. Mordo nói với tôi rằng em đã gặp khó khăn trong các lớp học của mình."
"Không," vai Hazel chùng xuống. Đôi mắt của cô ấy không rời khỏi con mèo. "Vâng, em đoán là em."
Ancient One thả con mèo ra và quỳ bên mép ban công, vẫy Hazel về phía trước. Hazel ngồi gần đó khi được hỏi, và Ancient One đưa một bàn tay mong đợi.
"Hãy để tôi xem vết thương của em," cô mệt mỏi ra lệnh. Hazel đưa tay ra. Những vết xước nhỏ và vết bầm tím trang trí trên bàn tay và cánh tay của cô. Ancient One sử dụng một chút ma thuật, nhưng chủ yếu là những phương pháp chữa trị bình thường nhất- hy vọng rằng Hazel sẽ chữa lành. Cô di chuyển nhanh chóng, tay coo run rẩy một cách khó hiểu. Ancient One hiếm khi chạm vào bất cứ ai. Thực sự là chưa từng xảy ra cho đến bây giờ. "Khả năng tái tạo của em rất tốt, nhưng việc che giấu vết thương sẽ chẳng giúp ích gì được cho bất cứ ai. Em có biết tại sao mình đang gặp khó khăn không?"
"Em chỉ là lười biếng, em đoán vậy."
Ancient One thở dài.
"Em sẽ không bao giờ tiến bộ nếu em không nhận ra vấn đề của mình, Hazel Grace. "
Tay Hazel giật giật. Tên thật của cô ấy lần nữa...được gọi. The Ancient One nhìn cô đầy mong đợi.
Em sợ. "Em vừa mới thoát khỏi nó gần đây. Em sẽ làm tốt hơn."
"Nếu đó là những gì em nghĩ, em đã thoát khỏi nó trong 19 năm," Ancient One nói. "Đây không chỉ là một câu thần chú trôi qua, Hazel. Em cần học cách kiểm soát. "
Hazel nhìn chằm chằm xuống đất và không dám nói. Cô không biết phải nói gì, hoặc có lẽ cô không đủ cam đảm để nói bất cứ điều gì trong đầu mình. The Ancient One cảm thấy nỗi sợ hãi của Hazel. Ancient One sẽ bỏ mình chết ở một nơi nào đó? Mình có bao giờ quay lại nếu cô ấy làm thế không?.( chữ nghiêng là suy nghĩ của nv). Vì Hazel đã nghe nói về cuộc phiêu lưu nhỏ Của Mr. Strange trên đỉnh Everest khi Ancient One bỏ anh ta lại để dạy anh ta cách dùng nhẫn kép. Ý nghĩ đó khiến cô sợ hãi, và cô sợ nếu chuyện như vậy xảy ra với mình lúc này, coi sẽ không bao giờ trở lại Kamar Taj. Cô sẽ về nhà. Cô ấy sẽ phải chịu đựng dưới ngón tay cái của Vị khách chính của mình. Và cô ấy sẽ tự hủy hoại chính mình.
The Ancient One không muốn mất Hazel. Đó là lý do tại sao cô đưa Hazel đến đây để dạy bài học chô cô ấy.
"Nhìn ra ngoài kia, " Ancient One quay người chỉ ra quang cảnh bên ngoài ban công. Hazel ngập ngừng làm như vậy, sau đó cô thở gấp. Cô nhìn thấy một số tòa tháp, hội trường, sâm của Kamar Taj. Thực ra, cô cảm thấy như mình đã nhìn thấy hầu hết mọi thứ từ đây. Ngoài ra, các đường phố của Kathmandu. Ngoài kia, những ngọn núi và bầu trời tím.
The Ancient One xem xét kỹ lưỡng cô gái. "Em thấy gì?"
"Mọi thứ" Hazel thở phào. "Những sân và hành lang, những tòa tháp và con người. Đường phố. Khu ổ chuột. Co một con chó ở ngoài đó, đang tìm kiếm thức ăn. Sau đó là những ngọn núi. Em nghĩ em biết chúng, ít nhất là một phần nhỏ của chúng."
Môi Ancient One giật giật. "Nhắm mắt lại."
Hazel do dự, tiếp nhận thế giới lần cuối như thể đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy bất cứ thứ gì một lần nữa. Sau đó cô ấy đã làm theo lệnh.
"Bây giờ hãy nằm yên và lắng nghe," giọng của Ancient One ra lệnh. "Hãy tiếp cận với tất cả các giác quan của em và cho tôi biết những gì em tìm thấy."
Hazel từ từ thở ra, để lòng bàn tay úp vào nền đá. Cô cảm thấy gió và không khí xung quanh họ. Cô cảm thấy tòa tháp bên dưới mình, những khoảng sân và hành lang. Cô biết việc này; trở về nhà, cô có thể nằm dài bên ngoài và cảm nhận Trái Đất bên dưới mình rộng lớn như thế nào. Rồi cô cảm thấy bầu trời rộng lớn biết bao. Sau đó, đôi khi, cô cảm thấy như thể cô cảm thấy toàn bộ vũ trụ. Nhưng sau đó, như mọi khi, cô ấy bị gián đoạn.
Một khối đen quằn quại, giống như một con rắn hoặc con lươn, quằn quại trong rãnh nước vừa qua khu vực Kamar Taj. Đôi mắt của Hazel mở to và cô ấy lảo đảo lùi lại một vài bước. Cô nhìn lại Ancient One, người đang nhìn cô với vẻ mặt vô cảm. Hazel không biết mình phải làm gì. Cô ấy phải làm gì?
"Tại sao cô lại làm điều này với em?" cuối cùng Hazel đã hỏi.
"Hãy thử lại. Em có thể kiểm soát nhận thức của mình về chúng hoặc em có thể kiểm soát cách em nhận thức chúng."
"Ý cô là yêu cầu em bất chấp nguy hiểm bản thân để biết bọn chúng?" Hazel hỏi.
"Tôi yêu cầu em bỏ qua nỗi sợ hãi của em để ứng phó với những nguy hiểm bọn họ gây ra."
Sống lưng của Hazel chùng xuống. Cô trở lại vị trí cũ là làm theo lời Ancient One. Toàn thân cô run lên vì sợ hãi; cô cố gắng để thở. Cô đã bị mắc bẫy. Cô bị mắc kẹt giữa hai thứ nguy hiểm nhất - Ancient One hoặc Khách.
Giọng của Ancient One nhẹ nhàng trở lại. "Không sao cả khi sợ Khách của em họ tấn công em. Chúng tôi không thiền định khi Kamar Taj bị tấn công, chúng tôi chiến đấu. Nhưng ở đây, bây giờ- kết giới vẫn còn nguyên, và Khách của em không thể làm hại em. Hãy lấy lợi thế của nó."
Hazel hơi ngẩng đầu lên, cô tắt thở khi gặp lại Người Khách của mình. Nó trượt dài và khạc nhổ một cách kinh khủng và tởm lợm, nhưng nó không thể làm hại cô ấy. Chỉ là lúc khách đi ngang qua cô ấy. Cô nhận thức rõ, nhưng cô không thể quan tâm đến mình. Cô cảm thấy vô cảm. Khi cô mở mắt ra lần nữa, Ancient One đã đứng sau lưng cô.
"Em đã hiểu chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro