Chương 7: Cấm thuật (3)

Để tìm kiếm, để ăn cắp
Sáu học sinh hướng đến sông Bagmati ở rìa Kathmandu. Hazel vô tình tiếp nhận cuộc trò chuyện, nói ngày càng nhiều hơn về Tangashii mà không bao giờ giải thích chính xác nó là gì. Những người bạn mới của cô ấy không ngăn cản cô ấy; trên thực tế, bằng cách nào đấy, họ đã bị mê hoặc bởi chính ý tưởng và khao khát được biết thêm về quá trình thực hành của Hazel. Ngay cả khi cô ấy làm những điều khác với mọi người ở Kamar Taj, cô ấy vẫn thực hành một phép thuật hiệu quả và hấp dẫn của riêng mình.
"Tôi luôn muốn quan sát Tangashii ở sông Bagmati,"Hazel thở dài. "Những người theo đạo Hindu ở địa phương nhúng người chết trong nước trước khi hỏa táng, đúng không?"
"Một số thì có," Lucas gật đầu.
"Đó là một phần lý do tại sao nó lại là một vấn đề lớn ở đây,"Hazel tiếp tục. "Xin lỗi. Tôi đoán tôi không hiểu gì cả. Con sông mà tôi thường sử dụng ở quê nhà chỉ là sông vịt, vì vậy nó không thực sự thỏa mãn. Nhưng tôi nói chuyện với rất nhiều người nghĩ rằng họ may mắn đến được trôi đi ở Bagmati. "
Stephen nheo mắt và ghi nhớ. Anh muốn kiểm tra thư viện để biết thêm chi tiết về buổi lễ "Tangashii " mà cô ấy vẫn nhắc đến. Anh ấy chưa bao giờ nghe nói về nó, và nhìn từ đây, anh thấy cũng không có bất cứ học sinh nào trong trường biết nó.
"Chừng nào chúng ta có thể tìm thấy nó,"Liam lầm bầm, nhìn quanh con phố cụt vắng vẻ lạ lùng. "Bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn ở đó."
"Ý của bạn là gì nếu chúng ta tìm thấy nó?"
"Tôi biết nó ở đâu,"Lucas tình nguyện. "Tôi chỉ không biết chúng ta đang ở đâu."
Hazel liếc nhìn đồng hồ, rồi nhìn lên bị trí của Mặt Trời. "Bạn có biết nó ở phía nào của thị trấn không?"
Cô ấy đang cố tỏ ra bình thường, nhưng sự thật thì cô ấy hơi lo lắng. Cô cần đến sông trước khi mặt trời lặn.
Tara nhìn quanh. "Nếu chúng ta quay trở lại chợ, đường phố sẽ thông thoáng hơn một chút. Vậy thì chúng ta sẽ chỉ....Reiko."
Học viên cao hơn nhìn theo ánh mắt của Tara và nhìn quanh con phố hẹp khi cả nhóm bị bao vây bởi những người lạ mặt mặc áo choàng đỏ.
"Không ổn," Liam chuyển hướng, cố gắng chặn tầm nhìn của Hazel và Stephen. "Những người nhiệt thành."
"Họ là ai?" Stephen khẽ hỏi. "Họ đi cùng Kaecilius? "
"Ừ," Lucas trả lời bằng một giọng trầm lắng. "Thật kỳ lạ, ngay khi có thể, bạn và Hazel cần quay trở lại Kamar Taj. Hãy nói cho các bậc thầy biết chuyện gì đang xảy ra."
"Đúng,"
Trước khi Stephen hoặc Hazel có thể di chuyển, những người nhiệt thành đã tiến lên. Các sinh viên chuẩn bị cho trận chiến.
Hazel tạo ra hai chiếc khiên chắn ngay lập tức, và Stephen cũng vậy. Tổng cộng có 9 người nhiệt thành, nhiều hơn số học sinh, vừa đủ để bọn chúng chiếm thế thượng phong. Họ đang làm gì ở đây để tấn công học sinh? Họ đã đạt được những gì? Nếu bất kỳ bậc thầy nào nhận thức được rằng có khả năng những người nhiệt thành tấn công bất lực như thế này, thì các học sinh sẽ không được phổ biến rời khỏi Kamar Taj đi một mình. Điều gì đã khiến những người nhiệt thành chuyển hướng tấn công và bắt đầu cuộc chiến với những học sinh yếu đuối vào giữa ban ngày?
Khi Hazel tạo ra một chiếc khiên để ngăn chặn các cuộc tấn công, cô ấy nghĩ rằng cô ấy có thể giữ đủ lâu để chạy trốn. Tuy nhiên, ngay khi cô ấy chuẩn bị sơ hở để nhóm chạy trốn, cô ấy cảm thấy như thể mặt đất bên dưới cô ấy biến mất. Phép thuật của cô ấy tan biến, và cô ấy không thể kết nối lại bất cứ điều gì cho dù cô ấy cố gắng thế nào đi chăng nữa. Vừa nãy là cái gì vậy? Thế giới xung quanh cô trở nên bất ổn - tối tăm và lạnh lẽo và xa lạ, giống như nơi mà hình dạng linh hồn cô đã bị biến mất vào những đêm tồi tệ.
Mất phương hướng, nhưng không bị đánh bại, Hazel quên việc niệm chú. Cô ấy biết những điều về chiến đấu tay đôi trên lý thuyết, nhưng cô ấy biết tốt hơn là nên thử nó trong thực tế ngay bây giờ. Vì vậy, cô ấy lao vào, và khi cô ấy bị bắt, cô ấy đã chiến đấu như bất kì cô gái bất lực nào -bẩn thỉu. Cô ấy đá vào ống chân, cắn vào cánh tay, làm bất cứ thứ gì có thể để giải thoát mình khỏi tình huống này. Tuy nhiên, giống như một con ngựa vằn bị một con sư tử truy đuổi ở sa mạc Sahara, cô trở thành nạn nhân của khả năng phản kháng yếu đuối kém cỏi của mình. Và đó sẽ là sự chấm hết cho cô ấy.
Vòng tay của ai đó từ phía sau túm lấy cô để khống chế cô. Hazel ném đá và chửi thề. Nỗi sợ hãi nhanh chóng lắng đọng trong lòng cô như một khối băng lớn khi cô tuyệt vọng nhận ra rằng không có cách nào để thoát khỏi tình huống này.
"Bỏ tôi ra!" cô ấy gầm gừ.
"Hazel!!!" Lucas hét lên, cố gắng vượt qua hai người nhiệt thành để cứu cô. Tuy nhiên, anh ấy không thể nào tới kịp.
Khi bắt được Hazel, quân nhiệt thành rút lui, một kẻ tạo ra một cánh cổng và những kẻ khác giữ chân các học sinh lại cho đến khi Hazel bị đưa qua cánh cổng. Bị đánh bại như cũ, các sinh viên không thể làm gì hơn để ngăn chặn đối thủ của họ khi bọn chúng rút lui qua cánh cổng. Trước khi cánh cổng đóng lại hoàn toàn , một tiếng hét cuối cùng, dữ dội cắt ngang đường phố.
"Thả tôi ra, đồ khốn nạn!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro