8. Mì thạch
Liễu Thư dù sao cũng là một người sống sờ sờ, không phải là yêu quái biến thành để lừa gạt nông dân ngốc nghếch, Tần Đại dẫn nàng đến căn bếp ấm áp hơn để ngồi, múc từ trong nồi ra một bát nước ấm đưa cho nàng uống, quan sát kỹ lưỡng, quả thật là cô nương tháng trước đã nhặt về, nàng thắc mắc, nhưng lại ngại không dám mở miệng.
Lúc này chắc đã qua giờ Tý, Thanh Minh đến, không đốt lửa, bánh xèo của nàng vẫn để trên bếp, dựa vào hơi ấm trong lò để giữ ấm, chỉ cho khách ăn bánh xèo hình như hơi thiếu chu đáo - thật ra nàng nghĩ, Liễu Thư trông rất đói, nếu ăn bánh xèo rau khai vị lúc bụng đói chỉ sợ sẽ hại dạ dày, cần phải ăn kèm với thứ khác.
Tần Đại bèn lấy ra một cái bát lớn, ở trong bếp hỏi nàng: "Cô nương ăn được cay không?"
Liễu Thư vội vàng nuốt nước: "Ăn được."
Tần Đại mặc kệ nàng có nhìn thấy hay không, tự mình gật đầu, từ trong hầm chứa đồ trong bếp bưng ra một cái chậu sứ có đậy vải màn và nắp gỗ. Hôm trước nàng đã làm mì thạch, chuẩn bị cho mấy ngày tới trời dần nóng lên, nếu không muốn nấu cơm, ăn kèm với bánh xèo là được, thanh mát khai vị.
Mì thạch làm rất đơn giản, trong nhà nàng còn rất nhiều bột khoai lang, một phần bột sáu phần nước để pha, làm ra sẽ mềm, đun sôi nước trong nồi, bớt lửa, từ từ đổ bột vào, từ từ khuấy, bột trở nên trong suốt, khuấy thấy nặng tay, thì có thể đổ vào chậu để nguội. Chỉ có một điều, rửa nồi rất phiền, bột khoai lang làm ra màu hơi xám, nhưng vẫn ngon. Những năm trước nhà nàng trồng ngô không nhiều, vừa đủ nhà ăn, thu hoạch ngô cũng vất vả, đến tay Tần Đại, nàng dứt khoát chỉ giữ lại một khóm nhỏ, đủ để ăn cho đỡ thèm.
Mì thạch không để được lâu, hôm qua nàng đã ăn một bát, bên cạnh trống một vòng tròn, bây giờ dùng dao đã dính dầu trượt một cái, lấy ra một miếng, phần còn lại vẫn để lại chỗ cũ.
Món trộn quan trọng nhất là nước chấm, nước chấm ngon, chấm vào bùn đất cũng ngon.
Tần Đại làm nóng chảo, tìm cái hũ nhỏ đựng ớt chưng dầu, đổ vào nửa hũ bột ớt, sau đó thêm hai thìa vừng trắng, thêm muối, thêm hạt tiêu, cứ thế thêm vào, trộn đều, phải thấy màu đỏ pha lẫn màu trắng, vậy là vừa đủ, sau đó thêm một chút đường - không có gì khác, ớt cay xộc lên cổ họng, có chút đường này, vừa hay trung hòa vị cay, càng thêm đậm đà thơm ngon.
Dầu trong chảo không được quá nóng, múc một thìa nhỏ, rưới lên, bột ớt kêu lách tách, vậy là được, thêm một chút, trộn một chút, đến khi dầu nóng vừa ngập qua ớt một chút, là ngon nhất.
Tần Đại làm xong ớt chưng dầu, cắt hành lá, đập tỏi, thái thành miếng nhỏ, ớt chỉ thiên vẫn chưa đến lúc chín, nàng chỉ thêm hai nắm rau muối, rưới một thìa nước tương, thêm một thìa dầu mè, rồi rưới đầy ớt chưng lên, trộn đều, cùng với bánh xèo rau Thanh Minh đậy trên thúng, mang ra cho Liễu Thư.
Liễu Thư đoán được nàng đang bận rộn gì trong bếp, dù sao lúc này tâm trạng rối bời, nhận lấy, nói một tiếng: "Đa tạ ân công." Rồi cúi đầu ăn.
Tần Đại cũng lấy một cái bánh xèo, ngồi đối diện nàng xé ra ăn từ từ, Liễu Thư nhìn nàng một lúc, muốn nói lại thôi, cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng lên tiếng hỏi: "Tần công tử, gần đây có xe đi lên trấn không?"
"Gặp tiết Thanh Minh, việc đồng áng cũng nhiều, nếu không có việc gì lớn, mọi người đều không lên trấn. Nếu cô muốn đợi, phải đợi đến tháng sau."
Liễu Thư nghe vậy, đũa chậm lại mấy phần, thở dài một tiếng: "Vậy, ta biết rồi."
Tần Đại chỉ thấy khó hiểu, bèn hỏi nàng: "Cô nương hôm đó không phải đã lên xe đi lên châu để gặp bạn bè sao? Sao lại đến chỗ chúng ta, có phải trên đường xảy ra chuyện gì không? Nếu là đoàn buôn ở trấn Song Hà, ta sẽ đi đòi lại công bằng cho cô."
Liễu Thư lắc đầu: "Lúc đó ta đã thuận lợi lên thuyền, đang chuẩn bị đi Tô Châu. Không ngờ giọng địa phương của người lái thuyền quá nặng, trên sông có hai bến đò, một tên là Nam Lĩnh Độ, một tên là Lan Lâm Độ. Ta nghe nhầm hai cái tên đó, lúc đó lại là ban đêm, người lái thuyền vội vàng giục người xuống thuyền, để hắn dỡ hàng chất hàng, ta hỏi mấy lần hắn đều nói đúng, không ngờ lại nhầm bến thật."
Nàng đi nhầm chỗ, bất đắc dĩ đành phải tìm một chỗ ở tạm, đợi đến ngày hôm sau lại đi hỏi thăm. Đáng tiếc trên đời này không phải ai cũng thật thà chất phác như Tần Đại, Liễu Thư bị người ta lừa gạt, của đi thay người, tức giận mua lương khô, muốn tự mình đi theo đường lớn - nhưng nàng dù sao cũng không rành đường, đi lòng vòng, không biết đã đi nhầm bao nhiêu đường, cuối cùng lại quay về đây.
Tần Đại có ý muốn hỏi nàng sao không về nhà, nhưng nhân sinh tại thế, nhà ai mà không có chuyện khó nói? Nàng im lặng lắng nghe, vừa hay ăn xong một cái bánh xèo, lúc này cơn buồn ngủ ập đến, đứng dậy, nói với Liễu Thư: "Cô nương đi đường vất vả rồi. Tối nay vẫn ở căn phòng trước đây nhé, ta đi dọn dẹp cho cô, nếu có chuyện gì cần đốt giấy cho người thân đã khuất, ngày mai cô có thể nói với ta."
Liễu Thư đứng dậy cảm ơn nàng, Tần Đại khoát tay, nói với nàng trong bếp vẫn còn nước nóng, cầm khăn mặt và chổi, đi vào phòng dành cho khách.
Nàng dù sao cũng là người sạch sẽ, căn phòng này một tháng không có người ở, cũng không có sâu bọ hay mạng nhện, chỉ là hai ngày nay mở cửa thông gió, có chút bụi bay vào, chăn đệm thường dùng vải cũ che lại, giũ ra là có thể dùng được, Tần Đại quét dọn qua loa, thêm dầu đèn, thắp đèn, tự mình quay về phòng ngủ.
Liễu cô nương vì sao mà đến, nàng thật sự nghĩ không ra, nếu đối phương không muốn nói, nàng cũng không có tư cách gì để hỏi, chỉ là thời tiết dần nóng lên, rắn rết trong ruộng cũng dần nhiều lên, không thể ngày nào cũng ra bờ ruộng ngủ được nữa, Tần Đại tuy là con nhà nông, nhưng trong xương tủy vẫn là con gái, ngủ một đêm thức dậy, bên cạnh nằm một con rắn hoa to béo, thật sự là làm hỏng tâm trạng.
Tần Đại trằn trọc, cảm thấy Liễu Thư không giống mấy bà thím ở nhà ngoài của nàng, chắc là người từng trải, nàng muốn ngủ ngon ở nhà, không thể không nói rõ sự thật với Liễu Thư. Nàng tất nhiên là không sao cả, Liễu Thư nếu không đáng tin, thật sự để lộ ra ngoài, nàng chỉ cần đổi chỗ ở, nhưng trong mắt người đời nàng dù sao cũng là nam tử, Liễu Thư nếu ở đây, khó tránh khỏi sẽ sinh ra lời ra tiếng vào.
Nàng trằn trọc khó ngủ, không biết có cách nào vẹn cả đôi đường, mơ màng ngủ thiếp đi nghĩ: Thôi thì cứ sống tạm qua ngày rồi tính.
Trời dần sáng, Tần Đại thức dậy.
Trong thôn đã bắt đầu nhộn nhịp, hai năm trước vẫn còn lão nhân trong tộc trông coi từ đường, lễ tết đều gọi người cùng họ đến từ đường cúng bái, bài vị nhà ai về nhà nấy, người có tên trong gia phả, trong từ đường cũng phải có một vị trí.
Đáng tiếc con trai của tộc trưởng không nên thân, làm chuyện loạn luân không hay ho, dẫn vợ bỏ đi tha hương, tộc trưởng đổ bệnh, tức chết, từ đường không ai quản, ai cũng không phục ai, hai ba năm trôi qua, từ đường to lớn suýt sụp đổ một nửa, miễn cưỡng sửa chữa xong, bây giờ cũng không ai đứng ra làm chủ tế, mọi người gặp dịp, tự đi đốt giấy là được.
Tần Đại dùng gùi mang theo giấy tiền vàng hương, mang theo một miếng thịt ba chỉ đã luộc sẵn, bánh rán, hoa quả, rượu nếp mà cha nàng thích uống, một cục đường phèn.
Mộ phần của cha mẹ nàng chôn cùng một chỗ, Tần Đại thường xuyên đến xem. Đến mùa xuân, trên những tảng đá xanh dùng để xây mộ mọc rất nhiều cỏ dại, nàng đặt gùi xuống, nhổ từng cây một, cùng với những đám cỏ khô có thể bắt lửa, ném xuống hố nước.
Ba nén hương, hai cây nến, cha mẹ mỗi người một bó giấy, trên đĩa bày thịt lợn, bánh rán, hoa quả, mở nắp vò rượu, để sang một bên.
Mộ phần của vợ chồng Tần Chính có địa thế tốt, thường có người thân đi qua, Tần Đại không nói gì với cha mẹ, im lặng ngồi xổm dưới đất xé giấy tiền, làm xong hai bó lớn, dùng que diêm đốt nến, rồi thắp hương, bốc một nắm giấy mồi lửa, đốt một đoạn pháo, nàng đổ ra một nửa rượu, rải lên mộ đá của cha mẹ, đợi lửa cháy hết, gió xuân thổi tro giấy bay khắp trời, rơi lả tả đầy người, mới từ từ thu dọn đồ cúng, đeo gùi đựng giấy tiền vàng hương còn lại, men theo đường núi đi vào rừng.
Mộ của anh trai nàng ở dưới chân núi, có mấy tảng đá lớn chồng lên nhau, nếu không phải Tần Chính đặc biệt chỉ cho nàng xem, thì dù có người dừng chân nghỉ ngơi ở đây, cũng không nhận ra.
Bên cạnh mộ của Tần Đại mất sớm mọc mấy cây hoa dại. Tần Đại đào chúng lên cả rễ, trồng lại ở chỗ lửa không cháy tới, sau đó mới bày đồ cúng, thắp hương nến.
Tần Đại chưa từng gặp người anh trai này, chắc là do sống dưới danh nghĩa của anh trai, nên vô thức cảm thấy thân thiết, ở đây không có ai đến, những đứa trẻ thả diều đạp thanh đều cảm thấy cành lá quá rậm rạp.
Nàng đốt một bó giấy tiền nhỏ, ném cục đường phèn vào, ngồi dưới đất, vừa xé, vừa đốt, lẩm bẩm với anh trai.
"Năm nay tuy nói là cũng đến thắp hương cho anh rồi, sang năm không biết còn ở đây không - sắp hết tang mẹ rồi, nếu họ biết em là con gái, không biết còn định làm gì. Nếu anh ở suối vàng có linh thiêng..."
Tần Đại đếm.
"Bấy nhiêu năm, chắc anh cũng đã đầu thai. Em dùng tên anh mà sống, cha mẹ cũng ở bên em nhiều năm, mong anh đừng trách, nếu không phải như vậy, lúc cha bị triều đình bắt đi lính, em và mẹ đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi."
Nàng im lặng đốt một lúc, đứng dậy, vái lạy ba cái trước đống đá nhỏ.
"Tuy em dùng tên anh không lấy được vợ, nhưng dù sao cũng là em gái của anh, anh xem năm nào em cũng mang đường cho anh, mong anh phù hộ cho em giữ được gia nghiệp của cha mẹ. Nếu may mắn sống lâu hơn, cha mẹ dưới suối vàng ở bên anh lâu hơn em, anh đừng trẻ con tính khí, giận dỗi với em."
Nàng lải nhải một hồi, thấy lửa đã cháy hết, vẫn thu dọn đồ cúng, men theo đường núi đi về.
Ngoài đồng đã có mấy đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, đang kéo diều chạy khắp nơi, Tần Phúc dẫn mấy đứa em họ bắt tôm mò cá dưới sông, nhìn thấy nàng, gọi với từ xa, Tần Đại lắc đầu, tự mình đi về.
Về đến nhà, Đại Hoàng từ xa chạy ra đón. Liễu Thư nhớ hôm nay là Thanh Minh, nhưng nàng không có người thân nào để cúng bái, dậy sớm, cũng không ra ngoài, mượn ghế đẩu của Tần Đại, ngồi trong sân trông chừng đàn gà con đã vỗ cánh bay lên được.
Tần Đại gật đầu chào nàng, lấy từng món đồ cúng trong gùi ra để lại vào bếp, để dành ngày mai nấu cơm.
Liễu Thư theo nàng ra ngoài cửa, có chút rụt rè đứng đó, muốn xin nàng việc gì đó để làm, Tần Đại nhìn sắc trời bên ngoài như sắp mưa, đứng nguyên tại chỗ do dự một lúc, cuối cùng đóng cửa sổ bếp lại, vẫy tay gọi Liễu Thư.
"Cô nương, cô vào đây nói chuyện một chút, ta có chuyện muốn nói với cô."
°° vote đi bé °°
Thấy ở VN có bạn biến tấu làm mì từ thạch rau câu cũng khá thú vị, mn có thể thử xem 💁💁💁.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro