Chương 1: Đổi mệnh

Bắt đầu từ khoảnh khắc định mệnh…

Diệp Kỳ là sinh viên năm ba cùa Đại Học Kinh Tế Sài Gòn, chỉ vọn vẹn cái tuổi đôi mươi chớm nở. Cái tên Diệp Kỳ mang ý nghĩa là chiếc lá ngọc quý cũng hiểu được rằng con gái cưng của cưng của cả nhà chính là nàng.

Diệp Kỳ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày của mình có thể kết thúc chỉ trong vòng vài giây khi cái nắng Sài Gòn tháng Sáu rát trên da, dòng xe nườm nượp như mọi buổi trưa tan học khác. Nàng lái con chiến mã năm mươi phân khối của ba, vừa rời giảng đường Đại học Kinh tế, đi tới đường quen thuộc về nhà phải đi qua cái gã tư. Chỉ mới ngó lên xem đèn đỏ còn mấy giây rồi ngó xuống thì....

Một tiếng rít vang lên.
Rồi ánh đèn trắng loá quét ngang.
Rồi lực va chạm mạnh đến mức mọi âm thanh như bị bóp nghẹt.

Chiếc BMW đen đẹp, sang, bóng loáng, ngổ ngáo như tính khí cậu ấm sau tay lái—lao thẳng tới từ hướng ngược chiều, vượt đèn đỏ như thể cả thế giới này sinh ra để nhường đường cho nó. Diệp Kỳ chỉ kịp nhìn thấy logo trước nắp capo… rồi cơ thể bị hất tung khỏi yên xe.

Nàng bay trên mặt đường, theo đúng nghĩa đen. Cơn đau nhói ập đến, cảm nhận được dòng máu ấm nóng lan khắp lưng như bao bọc Diệp Kỳ. Cơ thể rơi xuống mé con lươn giữa đường. Bầu trời xanh nàng có thể ngắm kia dần mờ với âm thanh hô hào của người dân

“ Trời đất ơi máu nhiều quá lấy xe đưa cấp cứu đi ”

“ Ê ê.. ”

Nàng chẳng còn nghe thấy gì nữa, chỉ biết ánh mặt trời chói lóa khiến nàng nhắm mắt lại.

___________

Một sự lạnh buốt bao quanh cơ thể lẫn với cảm giác khó thở khiến Diệp Kỳ nhíu mày mà theo bản năng mở mắt.
Khi nàng hé mắt, thứ đầu tiên cảm nhận được không phải bệnh viện, không phải mùi thuốc sát trùng—mà là nước. Nước lạnh buốt đang xiết lấy toàn thân. Nàng muốn vùng lên, nhưng cơ thể lại bé nhỏ, yếu ớt, tay chân chẳng nghe lời.

Khoan đã… bé nhỏ?

Diệp Kỳ thở dốc—hay đúng hơn là cố thở, trong cái thân hình chỉ tầm năm tuổi. Ánh sáng nhập nhoạng hiện lên trước mắt nàng: dòng sông rộng, nước đục chảy ào ào, bầu trời xám tro như sắp mưa. Nước tràn vào miệng khiến nàng sặc mạnh.
Tiếng ầm ào của dòng sông như muốn nuốt cả bầu trời.

“Cứu… cứu…” – nàng cố mở miệng, nhưng giọng phát ra yếu ớt như tiếng mèo con, lạc lõng giữa sóng nước.

Trong cơn hỗn loạn, ý thức của nàng thoáng hiện những đoạn rời rạc không phải của mình—
Một người đàn bà nằm bệt trên giường, mặt trắng như tờ giấy.
Một ông quan tri huyện quắc mắt nhìn đứa trẻ đỏ hỏn trong nôi.
Một câu nói lạnh lẽo như kim châm:

“Con gái. Vô dụng.”

Rồi… tiếng quát:
“Đồ gà mái không biết đẻ, đem nó khuất mắt tôi!”

Tiếng gào khóc của người con gái trạc tuổi sinh viên của nàng, vang vọng đâu đó trong tâm trí
“Con ơi..con ơi, tôi xin các người mà. Đừng, đừng mà....”

Nước cuộn mạnh.
Nàng sặc.
Cơ thể nhỏ bé trôi xoay vòng giữa dòng.

Theo bản năng còn sót lại của một người đã từng bơi ở thời hiện đại, Diệp Kỳ chụp được một bụi lục bình đang trôi lềnh bềnh. Những chiếc lá dày, thân mềm giúp nàng nổi được phần nào. Nhưng nước quá lạnh, tay quá yếu…

Không lẽ mình chết lần hai?

Đúng lúc nàng bắt đầu chìm xuống, một tiếng gọi vang lên từ bờ:

“Có… có đứa nhỏ! Trên lục bình kìa!”

Nàng đưa mắt mơ hồ vì cái rét thấu xương của trời mờ mờ sáng, vừa mừng rỡ vừa mệt sức khiến cơ thể buông lỏng mà chìm dần xuống. May thay, chiếc xuồng ba lá nhỏ lao tới. Người đàn ông chài cá nhảy xuống nước, đôi tay tưởng thô ráp nhưng lại rất chắc chắn, vớt nàng lên khỏi dòng xiết. Những người trên ghe xuồng gần đó cũng lần lượt chèo ra mà xem.

“ Trời ơi, có chút éc sao ở giữa sông dậy nè? ”

“ Anh Mười, đem đứa nhỏ lên bờ lẹ lẹ đi, tui thấy nó tái xanh hơn đống lục bình kia rồi ” – Vừa nói người ông vừa lấy mái chéo mà đẩy đẩy bụi lục bình cứu mạng nàng để trống chỗ chèo.

“ Mặt nhìn thấy cưng he anh hai? Có điều xanh lè như tàu chuối thôi ”

Mọi người chèo ra rồi chèo vô lại để xem đứa bé kia con cái nhà ai sẵn hỏi sự tình.

“ Nó xỉu bà rồi ”

“ Ôi trời bụng căng nước luôn không xỉu mới lạ à đa ”

Người được gọi là anh Mười liền bế xốc ngược cơ thể nhỏ bé của Diệp Kỳ lên lưng mà chạy vòng vòng.

“ Cố lên con, tỉnh lại chú đưa về ”

Phụt

Nàng ho sặc sụa, biết nàng tỉnh lại thì bốn năm người đàn ông quay quanh lại đỡ nàng ngồi xuống xạp quầy nước gần đó. Chú Hai đi lại bắt gió giữa nhân trung rồi vỗ vỗ lưng cho nàng ra hết nước.

Đầu óc quay cuồng rồi đau như bua gõ, phải mất vài phút nàng mới lấy lại vẻ mặt hồng hồng, may có người xung quanh che gió cho nàng và chú Mười nên cả hai đỡ lạnh.

“ Con tỉnh chưa con gái ? ” – Chú Hai lên tiếng mà hỏi trước.

“ Dạ, con ổn rồi ”

Giọng nàng khàn đặc, yếu ớt làm người nghe muốn che chở cho nàng, một cái áo xám sần được phủ trọn trên người nàng.

“ Ướt lạnh, lấy mà quấn ” – Người đàn ông mập Tuân quăng lên người nàng.

“ Mấy tuổi rồi hả con ? – Chú Hai ôn tồn hỏi

Chú có lòng hỏi thì con có dạ đáp luôn

“ Dạ con năm tuổi, con gái quan tri huyện ở làng bên nhưng ông ấy....ông ấy ghét con vì con là con gái nên ổng kêu người quăng con từ trên cầu xuống sông á. ”

Ánh mắt kiên định chẳng chút sợ sệt gì làm ai nhìn vào cũng thoáng sửng người. Ai cũng biết người mà nàng nói nhưng không ngờ người mang tiếng làm quan kia lại tàn độc  tới mức đem con ruột của mình mà quăng sông giữa mùa đông giá rét đến vậy.

Lời xì tiếng xào bao quanh, chú Mười nhìn nàng. Cái anh mắt kiêng định ấy đã làm chú thấy thích thú, cái sự điềm tĩnh và đôi mắt của Diệp Kỳ. Ông thầm đoán đứa con gái này có tướng làm chức cao.

“ Chà.. Hắn ta bỏ con ruột của mình. Mặt nhìn y đúc khỏi cuối luôn ”

“ Hổ dữ còn không ăn thịt con mình. Còn hắn là súc sinh, đàn áp bà con còn bỏ đứa nhỏ năm tuổi thả trôi sông... ”

Nàng ngồi yên, mắt cứ điềm tĩnh đến lạ. Chẳng ai biết trong đầu nàng giờ đây nghĩ gì.

........

Bật mí cho biết nè bé nhà nghĩ gì nè

Diệp Kỳ: Đồ thứ bỏ con giữa chợ, người ta còn biết chu cấp cho con còn đằng này là gì chứ không phải người...

Còn vô vàn câu nói mà tui hong tiện nói ra, Diệp Kỳ bé bỏng của tui là hổ báo cáo chồn ó nho.

........

Chú Hai thấy chú Mười cứ nhìn chầm chầm Diệp Kỳ thì mới ngờ ngợ.

“ Thằng Mười, mày là người cứu con nhỏ..với lại mày cũng sắp gần bốn chục rồi hay mày..... ”

“ Anh Hai nói vậy tui thấy đúng à nha anh Mười ” – Người đàn ông khác ngồi dưới xuồng ba la mà nói vọng lên nhìn trẻ hơn người khác nhưng chắc cũng tầm hơn ba mươi.

“ Chị nhà và anh khó lắm mà chẳng có con, coi như ông trời nay cho anh cô con gái đi ”

“ Con không phản đối, nhà nghèo nhưng giàu tình là được ” – Nàng nuốt cái ực cho đỡ khô họng rồi nói tiếp.

“ Cha má bỏ con rồi, giờ con chẳng còn biết mình nên đi đâu nữa. Nếu mấy chú hong cứu con là con cũng toi đời dưới sông kia rồi ”

Nàng nắm lấy cái áo quấn quanh mình mà đứng dậy

“ Con chưa lớn, còn nhỏ ăn ít nên dễ nuôi lắm với lại con năm tuổi có thể nấu cơm với làm việc nhà nữa..nên là.....”

Cánh mũi cao nho nhỏ ửng hồng lên, đôi mắt trong veo chứa lớp nước mỏng mà vững chắc nhìn thẳng vào đôi mắt mở to ngạc nhiên của chú Mười.

“ Chú đem con về với chú được hong? Con....muốn đền ơn cưu mang của chú ”

“ Trời ơi, đúng là con nhà quan. Ăn nói hay quá đa ” – Giọng người phụ nữ trong trẻo vang lên, hàng người đàn ông quay quanh liền né ra chừa đường đi. Là vợ của chú Mười, thoạt đầu lướt mắt sang nàng ngớ người.

Người phụ nữ mặc áo bà ba xám bước tới. Chỉ một thoáng nhìn thôi, Diệp Kỳ khựng lại—khuôn mặt thím Mười giống mẹ nàng ở thế giới cũ đến bàng hoàng. Chú Mười đứng cạnh cũng có nét giống cha dượng từng thương nàng như con ruột.

Một nỗi gì đó vừa thân quen vừa đau ê ẩm dội lên trong ngực bé nhỏ.

“ Năm nay là năm bao nhiêu vậy chú? ” – Nàng hỏi mà giọng run nhẹ.

“ Sắp sang năm Tân Dậu rồi, triều vua Tự Đức đó con. ” – Chú Mười đáp.

1879…? Mình thật sự xuyên về thời này rồi sao…

Nước mắt chực dâng. Nàng cắn môi, siết chặt mảnh áo quấn trên người.

“ Cha mẹ ruột bỏ con một lần rồi… ” – giọng nàng vỡ ra, nhỏ xíu mà đầy uất nghẹn.

Thím Mười bước tới, không nói lời nào, chỉ dang tay ôm trọn lấy nàng. Cơ thể người phụ nữ gầy yếu nhưng cái ôm lại ấm đến mức nàng gần như tan chảy trong đó.

“ Cha má nhận nuôi con mà. Khóc cái gì nữa? ” – thím dịu giọng, vuốt gọn mấy sợi tóc ướt dính trên trán nàng.

Nàng không chịu nổi nữa. Nước mắt rơi xuống như đổ, nghẹn ngào gọi hai tiếng mà trái tim như bật tung:

“ Cha… má…”

Những người xung quanh nhìn cảnh đó mà xót xa. Chú Mười và thím Mười cưới nhau bao năm không có nổi một đứa con, bị g đình đuổi đi vì hiếm muộn, lang bạt khắp nơi. Ấy vậy mà hôm nay, ông trời lại thả một đứa bé vào tay họ – đứa bé vừa mạnh mẽ, vừa đáng thương đến nao lòng.

Nhưng niềm vui chưa trọn thì Diệp Kỳ bỗng run lên. Cái lạnh, nỗi sợ, vết thương tâm lý từ tai nạn và cả dòng nước xiết vừa rồi… tất cả ập về cùng lúc. Mắt nàng tối lại, cơ thể mềm oặt, ngã vào vai thím Mười.

“ Con xỉu rồi! Mau đưa đến thầy lang! ”

Chú Mười bồng nàng lên, những người còn lại chạy theo. Năm sáu người đàn ông, người dìu thím, người bồng đứa bé nhỏ xíu, hối hả lao đến nhà thầy lang—đến mức thầy vừa hé cửa đã suýt la làng tưởng mình sắp bị đánh hội đồng.
Ông mở cửa, thấy năm sáu người khiêng theo một đứa nhỏ ướt sũng với một người đàn bà mặt xanh như tàu lá, liền nép hẳn sang bên:

“Vô, vô hết đi! Trời đất ơi, bộ xóm cháy hả mà kéo nhau dữ vậy?”

Ông khám cho Diệp Kỳ trước.
Thấy nàng chỉ ngất vì lạnh, vì kiệt sức. Hơi thở yếu nhưng đều. Da tái bợt lại được xoa ấm dần bằng khăn nóng. Thầy lang cho uống chút nước gừng, xoa tay chân cho thông khí huyết rồi gật gù:

“Đứa nhỏ này tỉnh lại là không sao.”

Rồi ông quay sang thím Mười.
Thím thì không ngất—chỉ chạy gấp quá, lạnh quá, lo mà mặt mày xanh lét. Ông cho thím nằm nghỉ một lúc rồi lắc đầu cười:

“Lo cho con quá nên vậy. Tối đừng cho ra gió nữa là ổn.”

Khi đó trời đã ngả về chiều, sắc tím sẫm phủ lấy mái ngói rêu và bờ tre trước nhà thầy. Gió lạnh rít qua khe cửa, thổi vào mùi thuốc Bắc đang sắc trên bếp đất.

Rồi, chẳng biết từ lúc nào, cả xóm nhỏ đứng chen ngoài hiên. Người hỏi thăm, người nhìn đứa bé mới được cứu, kẻ lại nhìn dáng thím Mười gầy yếu mà thương.

Khi Diệp Kỳ thở đều và mặt hồng lại, mấy người đàn ông nhìn nhau, gật một cái là biết cần làm gì.Hai ba người có vợ con đợi ở nhà thì chào trước về lo bữa cơm chiều, còn lại theo chú Mười đưa “hai mẹ con” mới này về tận căn nhà lá cuối xóm.

Đường đất nhão nước, dép lẹp xẹp vang theo từng bước.
Gió se se, trời lạnh cắt.
Giữa tất cả ấy là thân hình nhỏ bé của Diệp Kỳ, nằm gọn trong tay chú Mười—một đứa trẻ vừa trôi giữa sinh tử, giờ lại được che chở như thể đã làm con họ từ lâu.

Một mái nhà đèn dầu thấp thoáng phía cuối đường.
Một gia đình mới sắp được bắt đầu từ chính khoảnh khắc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro