Chương 5
Sáng hôm sau
Tề Tử Thiên ngồi bật người dậy, tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. Lưng áo bị mồ hôi của hắn làm cho ướt đẫm, màu bạc sợi tóc bị mồ hôi làm ướt, dán sát trên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn lại chút non nớt tái nhợt, bị che đi hai mắt làm người nhìn không rõ thần sắc, hai phiến môi mỏng mím chặt lại, toàn thân cơ bắp căng chặt đầy cảnh giác.
Phải mất một lúc lâu sau đó hắn mới xác định được tình huống hiện tại của bản thân. Tề Tử Thiên đưa tay lên trên mặt, cảm nhận được cả mái tóc và khuôn mặt đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, hơi mang tự giễu cười khổ, thầm nghĩ bản thân quá nhát gan, chỉ một cơn ác mộng nhỏ nhoi mà đã bị dọa đến như vậy, quả thật quá mất mặt mà.
Tề Tử Thiên kéo chăn ra, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở ra bức màn. Ngoài trời vẫn còn đang đen kịt, chỉ có chút ít ánh sáng mờ nhạt từ mặt trăng rọi xuống. Một lát sau, Tề Tử Thiên bắt đầu bước vào buồng tắm đánh răng, rửa mặt và rửa sạch một thân mồ hôi của mình.
Sau một hồi, Tề Tử Thiên mặc một bộ đồ thể thao gồm áo thun và quần dài bước ra từ trong phòng tắm, mái tóc bạc vẫn còn đang tích nước. Bộ đồ có hơi rộng hơn so với dáng người của Tề Tử Thiên lúc này, hắn đành bất đắc dĩ xắn ống quần lên vài tiết để khỏi vướng chân khí rèn luyện.
Tề Tử Thiên mở cửa phòng, bước xuống dưới nhà, mượn tạm một đôi giày thể thao của Ichika mang vào rồi mở cửa bước ra ngoài bắt đầu việc rèn luyện của mình. Hắn bắt đầu bằng việc khởi động để làm nóng thân thể và tránh bị rút gân, sau đó bắt đầu chạy chậm vòng quanh khu phố. Cũng may ngày hôm qua lúc trên đường về nhà cùng với nàng, hắn có cố ý quan sát và ghi nhớ đường xá quanh khu vực này, bây giờ đã thấy được tác dụng rồi đấy thôi.
Chạy được khoảng chừng 10 vòng, Tề Tử Thiên đã bắt đầu cảm thấy hơi mệt, hô hấp bắt đầu hơi dồn dập hơn, hắn thầm nghĩ quả nhiên thân thể này vẫn còn quá yếu, cần phải tiếp tục rèn luyện nhiều hơn mới được.
Chạy được thêm khoảng chừng 5 vòng nữa, Tề Tử Thiên đã hơi cảm thấy cố hết sức, cơ bắp ở hai chân đã bắt đầu đau nhức. Hắn cắn chặt răng vẫn cố gắng chạy tiếp, được khoảng chừng 4 vòng sau, hai chân của hắn đã cảm thấy nặng nề như đeo chì vậy, phổi bộ nóng rát, hô hấp hết sức khó khăn.
Thấy chỉ còn lại vòng cuối cùng là đạt đến mục tiêu của hôm nay, lúc này, Tề Tử Thiên cũng đã kiệt sức, hai chân đã không còn cảm giác, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại ướt hết cả bộ đồ, mái tóc màu bạc bám sát vào khuôn mặt non nớt nhưng đầy vẻ cương nghị của hắn, đôi mắt hắn chứa đầy vẻ kiên cường, rắn rỏi không phù hợp với lứa tuổi này.
Hắn tập tễnh đi từng bước chậm chạp về phía trước, khoảng cách 100 mét cuối cùng lại trở nên gần như vô hạn, Tề Tử Thiên chưa bao giờ cảm thấy 100 lại xa đến như vậy, mỗi bước đi của hắn đều rất gian nan, mọi thứ xung quanh đều giống như đều trở nên mơ hồ.
Rốt cuộc tới rồi, chỉ nghe thịch một tiếng, Tề Tử Thiên khụy một chân xuống đất, đầu gối dán mặt đường, một tay đỡ tường, tay còn lại chống lên bên chân còn lại của mình, hắn tham lam hô hấp một lúc lâu sau mới từ từ đứng dậy. Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng đứng đó, cảm nhận lấy cơn gió nhẹ lướt qua mặt và mái tóc màu bạc của mình. Sau một hồi hoãn lại, Tề Tử Thiên khẽ mở mắt, lúc này có thể nhìn thấy ở phía chân trời dần nổi lên những tia sáng nhẹ nhàng báo hiệu cho một ngày mới đã bắt đầu.
Kéo kéo cái áo thun ướt đẫm đang mặc trên người, Tề Tử Thiên cười khổ, lại phải thay một bộ đồ mới rồi, chỉ hy vọng rằng Ichika đã tỉnh. Tề Tử Thiên mở cửa bước vào nhà thì nhìn thấy Chifuyu đang đi từ trên lầu xuống. Nàng chỉ mặc một bộ đồ ở nhà, mái tóc đen nhánh được buộc hờ ở sau đầu, thay bộ đồ vest thường ngày ra nhìn nàng có vẻ tươi tắn hơn không ít.
"Tiểu Thiên, buổi sáng tốt lành, đệ vừa đi đâu à?" Nàng vừa bước về phía ghế sofa vừa quay đầu sang hỏi hắn.
"Buổi sáng tốt lành. Đệ vừa chạy bộ xong." Hắn trả lời nàng. "Hôm qua đệ thấy trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi, tỷ có muốn ăn gì không để đệ đi mua."
"Ân... ta cảm thấy ăn gì cũng được cả, đệ quyết định đi~". Nàng lười nhác ngồi dựa vào trên ghế sofa, ngước mắt lên nhìn hắn. Lúc này ở nàng toát lên một chút gì đó rất quyến rũ, khác hẳn với vẻ mạnh mẽ và quyết đoán mà nàng đã tạo ấn tượng cho hắn lúc vừa gặp làm cho hắn có chút thất thần.
"Nhaaa~ đệ làm gì nhìn ta dữ thế, mặc ta có dính gì à?" Nàng nhướng mày, trêu ghẹo nhìn hắn.
"Khô... không có gì!" Hiếm thấy, Tề Tử Thiên nói lắp, hắn đưa đầu sang một bên, không nhìn nàng, lỗ tai trắng nõn nhuộm thành màu phấn hồng. Hắn thanh thanh giọng nói "Nếu tỷ không có gì đặc biệt muốn ăn thì ta mua đại vậy. Ta đi đây." Nói rồi mở cửa bước nhanh ra ngoài hòng che dấu vẻ mặt ngượng ngùng của mình nhưng có vẻ không hiệu quả, Chifuyu đã thấy được lỗ tai đỏ hồng của hắn.
"A~" Tiếng cười khẽ của nàng xuyên qua khe hở của cánh cửa lọt vào trong tai làm hắn càng thêm ngượng ngùng, màu hồng từ lỗ tai tràn lan cả ra cổ và cả khuôn mặt của hắn. Tề Tử Thiên ngượng ngùng gắt khẽ bản thân đáng chết. Tự nhiên lại nhìn chằm chằm người khác, chẳng lẽ do kiếp trước đóng giả nam lâu quá nên bắt đầu thích nữ nhân hay gì. Không lẽ do kiếp trước độc thân lâu lắm nên kiếp này mới thiếu tự chủ như vậy ư? Tề Tử Thiên vừa đi vừa nghĩ thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro