Chương 13: Không trễ, nếu đó là người

Gió chiều rón rén thổi qua những vạt cỏ lau ven sông. Nắng cuối ngày buông xiên xuống mặt nước, tạo thành muôn ngàn mảnh sáng vàng vỡ vụn.

Cô Út lặng lẽ lần theo con đường đất đỏ nhỏ, con đường dẫn ra bờ sông — nơi mà ít lâu trước, cô từng gặp một người. Gặp trong thoáng chốc, ngỡ chỉ là chuyện tình cờ, nhưng hình ảnh ấy cứ lặp lại trong đầu cô suốt những ngày nằm dưỡng thương.

Cô nhớ dáng người ấy ngồi dưới tán cây rộng gần bờ sông, yên lặng mà dường như mang theo một nỗi gì rất sâu sắc. Nhớ ánh mắt đó, vừa lạ vừa quen. Và quan trọng hơn hết — chính từ sau buổi gặp ấy, cô gặp nạn.

Giờ cô đã khỏe hơn, những vết thương nhỏ trên người đã lành lặn. Nhưng trong lòng lại có một vết khác — mơ hồ, ngứa ngáy, như thể bị ai đó gọi tên trong giấc mơ mà không tỉnh dậy được. Cô muốn gặp lại người ấy không chỉ để cảm ơn mà còn để hỏi. Hỏi rõ vì sao lại quen mắt đến vậy. Vì sao lại cứu cô. Vì sao từ khi người đó xuất hiện, mọi thứ trong đời cô bỗng đổi hướng.

Đến bờ sông nơi hôm đó họ đã gặp, cô đứng lại. Không có ai.

Gió sông vẫn thổi. Bờ bên kia là những ruộng cỏ xanh lặng. Chim bay ngang, gọi nhau bằng những âm thanh lanh lót.

Cô bước tới ngồi xuống bậc đất. Im lặng. Tai lắng nghe, tim chờ đợi.

Vài phút sau, có tiếng bước chân khe khẽ phía sau. Cô quay đầu.

Là Chi.

Chi mặc áo bà ba màu nâu nhạt, tay cầm chiếc nón lá, dường như không ngờ sẽ gặp cô ở đây. Cả hai đứng khựng trong tích tắc, như thể ông trời vừa sắp đặt lại một lần nữa.

– Cô Út…

– Tôi đang định tìm Chi. Bữa giờ chưa kịp gửi một lời cảm ơn.

Chi chớp mắt. Gió thổi nhẹ qua, làm mái tóc nàng khẽ bay.

– Việc nên làm mà. Lúc đó là ai thì cũng ra tay giúp đỡ thôi.

Nhìn nàng một hồi,
Cô Út đứng lên, nhìn thẳng Chi, ánh mắt không còn mơ hồ.

– Tôi cũng muốn hỏi. Bữa đó, sao Chi lại có mặt?

Chi im lặng, không né tránh.

– Tôi đi ngang qua. Nhìn thấy… nên nhảy xuống cứu.

– Chỉ vậy thôi?

Chi hơi cúi đầu, giọng nhỏ hơn:

– Có lẽ… không chỉ vậy.

– Hồi trước, tôi từng gặp Chi ở đây phải không?

Chi ngạc nhiên, rồi gật đầu.

– Tôi nhớ. Hôm đó, cô đi một mình. Tôi cũng vậy.

– Nhưng sao tôi lại thấy quen... từ trước đó nữa?

Chi ngẩng lên. Mắt nhìn vào cô Út như muốn thăm dò sâu hơn trong ký ức cô:

– Cô… từng té sông lúc nhỏ?

Cô Út gật đầu, nhàn nhạt nói:

– Phải… Tôi đâu có nói cho Chi biết.

Chi khẽ thở ra, như thể nén giữ một điều quá lâu:

– Vì… tôi là người cứu cô hồi đó.

Không gian như lặng đi trong vài giây. Cô Út đứng yên, tim đập mạnh trong lồng ngực. Gió thổi qua giữa hai người, mang theo những mảnh ký ức cũ.

– Là Chi?

Nàng đáp lời cô:

– Tôi còn nhỏ, nhưng nhớ rõ mặt cô. Tới giờ chưa từng quên.

Cô Út không nói. Trong mắt cô có điều gì đó rung lên, nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh:

– Vậy… có phải chỉ là trùng hợp, mà Chi lại xuất hiện đúng lúc mỗi khi tôi gặp nạn?

Chi nhìn cô một lúc. Rồi nhẹ nhàng nói, như thể chính mình cũng không hoàn toàn hiểu hết:

– Tôi không biết. Có thể là duyên. Có thể là số. Cũng có thể… là vì tôi luôn ở đâu đó gần cô. Chắc cô cũng không còn nhớ hồi đó tụi mình học chung một lớp.

Cô ngớ người. Không lẽ mình té rồi tới mức mất ký ức, đến nỗi không thể nhớ ra người bạn học chung lớp với mình luôn hả sao?

Nàng thấy cô hơi ngạc nhiên thì cất giọng nói tiếp:

– Cô không nhớ cũng đúng. Hồi đó tuy là tụi mình học chung nhưng cũng ít khi đụng mặt nhau lắm. Cô ngồi đầu còn tui ngồi bàn cuối lớp, về thì cũng đi sau cùng mà đi học thì đi sớm nhất. Trong lớp cũng có ai chơi với tui đâu... Chắc cô không nhớ cái hôm mà cô vỗ về một cô bé rồi còn đưa nó về tới cổng nhà đâu ha?

Nói tới đây, trong đầu cô như lóe lên đoạn ký ức mơ hồ đó. Đúng là hồi 9, 10 gì đó cô đi chơi về, thấy đứa con gái ngồi khóc gần cổng đình, nên mới đi tới hỏi thăm rồi đưa cô bé về nhà. Đúng là đó chỉ là khoảnh khắc vô tình, nên đối với cô không ấn tượng nhiều cho lắm, bởi vậy mới quên bẵng đi luôn. Nghe nàng nhắc lại, cô mới nhớ.

– Vậy ra lúc đó mới là lần đầu tiên mình gặp nhau... Xin lỗi Chi thiệt sự, nếu không nhắc lại tôi cũng không nhớ nổi chuyện này.

Nhìn Chi đầy áy náy, cô lại nói:

– Nhưng mà tui hỏi thiệt nha… lúc đó Chi biết tụi mình học chung lớp, sao Chi không lại bắt chuyện? Không chào hỏi, không làm quen, cũng không làm bạn. Lúc đó tui đâu có dữ gì đâu mà chị sợ?

Chi khẽ cười, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang đặt trên gối. Cô Út không nhớ – hay chắc là những chuyện nhỏ nhặt lúc đó cô không bận tâm, kể cả không biết hai người từng học chung lớp học. Chắc là do lúc đó cô có một lý tưởng khác đáng theo đuổi hơn, nên không để ý những thứ phía sau mình.

Nghĩ rồi nàng khẽ thở dài, trả lời cô:

– Tui không sợ cô… Chỉ là… không dám.

Cô tròn mắt:

– Ủa, sao kỳ vậy?

– Cô Út lúc nào cũng có bạn bè vây quanh, cười nói vui vẻ. Còn tui thì… cứ ngồi ở góc lớp, lỡ tới gần rồi bị cô thấy phiền thì sao? Lúc đó tui đâu biết cách nào để lại gần người mình thích đâu…

Câu nói làm cô Út hơi khựng lại. Cô lặng người nhìn Chi, thấy trên gương mặt ấy không có gì là đùa giỡn. Cái cách Chi nói "người mình thích" khiến cô thấy vừa nhẹ lòng, vừa có gì đó gợn lên trong tim.

– Thì… ai mà biết được, nếu Chi lại hỏi thăm, có khi giờ mình thân nhau từ lâu rồi đó.

Cô Út nói, nửa đùa nửa thật.

Chi nhìn cô, ánh mắt ánh lên chút bất ngờ:

– Vậy… nếu giờ Chi nói Chi vẫn muốn làm bạn, có trễ không?

Cô Út không trả lời ngay. Gió chiều thoảng qua làm mấy lọn tóc cô bay nhẹ sang má Chi. Cô đưa tay vuốt gọn lại, ngón tay chạm nhẹ vào sợi tóc mềm.

– Không trễ đâu.

Cô nói khẽ, mắt không rời Chi:

– Chỉ cần Chi còn muốn, thì tui cũng muốn.

Chi mỉm cười sau câu trả lời của cô Út, ánh mắt ánh lên một chút hy vọng, như người vừa được sưởi ấm sau bao năm đứng dưới mưa.
Cô Út thì quay đi, mắt nhìn ra khúc sông lặng như tờ, để giấu đi những gợn sóng đang lăn tăn trong ngực.

Nói ra lời ấy – "chỉ cần Chi muốn thì tôi cũng muốn" – không phải cô không thật lòng. Chỉ là… ngay lúc thốt lên, một phần trong tim cô lại chùng xuống. Như thể mình vừa phản bội một ký ức chưa kịp úa tàn.

Cô không trách Chi – ngược lại, cô quý sự kiên nhẫn và chân thành ấy. Biết ơn những lần Chi xuất hiện mỗi khi cô gặp nguy hiểm nhất. Nhưng sự dịu dàng kia cũng khiến cô sợ. Bởi càng gần Chi bao nhiêu, cô lại càng thấy rõ khoảng trống Hân để lại bấy nhiêu.

Gió sông bỗng nổi lên một chút. Mùi nước phả vào mặt làm cô giật mình. Trong chớp mắt, cô lại nhớ đến buổi chiều năm nào — cái lần đứng bên Hân, nghe giọng Hân khàn khàn kể chuyện nhà, kể những giấc mơ mà Hân biết mình chẳng bao giờ chạm tới. Cái cảm giác xốn xang ấy, sâu như vết cứa.

Chi đưa tay cài lại chiếc kẹp trên tóc cô bị lệch do gió.

– Cô Út nghĩ gì mà im vậy?

Cô giật mình, lắc đầu cười gượng:

– Không có gì… tui chỉ đang nhớ một vài chuyện cũ thôi.

Chi nhìn cô, như hiểu. Nhưng nàng không hỏi thêm. Có lẽ nàng biết – hoặc có lẽ đã quen – với việc chờ đợi nơi một người mang trái tim chưa lành.

Một con thuyền nhỏ lướt ngang khúc sông, tiếng chèo khua nhè nhẹ. Trời đã bắt đầu ngả sang nhạt. Cô Út nhìn theo bóng thuyền khuất dần sau lùm cây, lòng cũng mờ mịt như làn nước. Dù Chi đang ngồi cạnh bên, sự dịu dàng của nàng như một tấm khăn ấm phủ lên vai… nhưng sâu trong tim cô, vẫn còn cái gì đó đao đáo chưa nguôi.

HẾT CHƯƠNG 13

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro