Chương 19: "Má biết"

Trời đổ mưa ngay khi cô Út về gần tới nhà. Cơn mưa đầu mùa không lớn, nhưng dai dẳng và bất chợt, như kiểu chẳng thèm báo trước điều gì.

Cô không tránh kịp. Nón lá chỉ che được chút ít, tà áo ướt sũng dính vào da, lạnh buốt. Nhưng cô không dừng lại. Chỉ bước thẳng, qua khỏi hàng rào hoa giấy trước ngõ, rồi ngồi phịch xuống bậc thềm nhà sau khi tháo dép ra.

Má nghe tiếng động, chạy ra, thấy con gái người ướt mem, mặt tái xanh mà không nói không rằng thì hốt hoảng:

– Trời đất, đi đâu mà ướt như chuột lột vậy con!

Cô lắc đầu:

– Dạ, con không sao.

Má kéo cô vô nhà, kêu người làm nấu nước gừng, lấy khăn lau tóc. Mà lau tới đâu, bà càng lo tới đó. Đứa con gái của bà hay cười, lúc này cười cũng thưa dần, lời nói thì ít, mắt lúc nào cũng có vẻ xa xăm. Bà không biết do đâu, chỉ lặng lẽ nắm tay con, nói nhỏ:

– Có gì trong lòng thì nói với má nghe. Đừng để trong bụng mà sinh bệnh nghe con.

Cô Út gật nhẹ. Nhưng cũng chỉ vậy thôi.

Má cô nhìn cô, nhẹ giọng nói tiếp:

– Con với con Chi sao lúc rày má không thấy đi chung nữa? Hai bây gây nhau hay sao?

Cô vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu rồi gục mặt. Lúc này mắt cô đỏ đỏ, cất giọng khàn khàn:

– Má…

Má quay qua nhìn cô, không hỏi, chỉ “Ừm?” một tiếng rất khẽ.

– Hồi đó... con chưa chắc chắn lòng mình. Mà con nghĩ… do con sợ. Sợ nếu con thương… một người cùng phận, má sẽ buồn. Con không dám nói, cũng không dám giữ.

Má vẫn ngồi im, ánh mắt không đổi, chỉ gật nhẹ.

Cô Út ngẩng lên, mắt đỏ hoe:

– Giờ con hối hận. Hôm đó, Chi hẹn con ra bờ sông. Cổ hỏi… mà con không trả lời. Con lặng thinh. Con thấy ánh mắt đó hụt hẫng, thấy cô ấy quay đi. Rồi không gặp nữa.

– Ừ.

– Rồi con thấy Chi đi với người khác. Lúc đó tim con như có ai bóp chặt.

Cô cúi đầu, tay xoắn lấy mép áo. Giọng lạc đi:

– Con biết, người ta là con gái. Con cũng vậy. Nhưng mà… má, con không thương ai khác nữa. Bây giờ con biết lòng con chỉ có cô ấy thôi. Con thương Chi, má ơi!

Má nhìn cô hồi lâu, rồi thở ra một tiếng thật nhẹ, rồi mỉm cười:

– Má biết.

Cô ngẩng lên, sững sờ:

– Má… biết?

Cô Út tròn mắt. Nước mắt bắt đầu lăn xuống má.

– Má không giận hả?

Má xoa xoa bàn tay gầy của cô Út, rồi ngẩng lên nhìn ra hiên. Mưa đã ngớt, chỉ còn vài giọt nhỏ tí tách rơi từ tàu chuối, nghe mỏng manh như tiếng thở dài của trời đất.

Giọng má đều đều, nhẹ như ru:

– Lúc trước… đợt con bị xe tông nằm nhà thương, má với bà ngoại con có đi coi lại thầy Tám ở chợ Tân Quy. Ổng nói, số con là căn trả nghiệp, không nên gần người thân, dễ kéo họa. Muốn hóa giải… thì phải có người hợp mệnh kề bên, giữ vía, giữ số.

Cô Út ngẩng đầu, ngơ ngác:

– Rồi… má có nhớ ông thầy nói người đó sao không?

– Nhớ chớ. Ổng nói: "Mệnh Mộc, sinh giờ Dần, hỏa dưỡng. Phải là người đủ cứng để che, đủ mềm để giữ. Phải thiệt lòng thì mới trụ được với nó."

Má quay sang nhìn cô, ánh mắt đằm thắm:

– Lúc nó cứu con má đã nghĩ tới người đó là con nhỏ Chi rồi.

Cô Út mở lớn mắt. Trái tim như vừa bị bóp nhẹ một cái.

– Má… biết từ khi nào?

– Từ cái bữa nó cứu con lần hai đó. Không có ai mà hai lần gặp nạn thì đều được cứu bởi cùng một người hết – Chỉ có duyên trời định sẵn thôi. Ánh mắt nó nhìn con, má thấy còn hơn cả ruột thịt. Con thì không nói gì, nhưng má nhìn cũng biết… tim con lúc nhìn nó cũng để đâu rồi.

Cô Út cắn môi, mắt đỏ hoe.

Má nói tiếp, giọng chậm rãi mà chắc nịch:

– Má không cấm đâu. Bởi má thấy rõ ràng là giữa hai đứa có duyên. Không chỉ duyên người, mà còn là cái duyên số. Trời sắp đặt rồi. Nếu không, sao mỗi lần con gặp nạn, cũng là nó xuất hiện? Lần nào cũng vậy. Người khác tới trễ một chút, nó thì luôn tới kịp.

Cô Út cúi đầu, hai bàn tay siết chặt vào nhau.

– Nhưng con đã để cổ đi rồi… Má, con không biết… con còn cơ hội nữa không.

Má đặt tay lên vai cô, siết nhẹ:

– Duyên tới, con bỏ qua thì còn tiếc. Nhưng nếu nó còn đó… thì con phải nắm lấy. Đừng chần chừ nữa. Lòng con rõ rồi, thì đừng sợ.

HẾT CHƯƠNG 19

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro