Chương 24:Thương mà không ồn ào
Sau màn tặng quà cho nhau, thả thính qua lại, Chi ở lại trò chuyện với cô thêm một chút rồi cũng phải về kịp làm cơm trưa.
Cô tiễn Chi ra ngoài. Đi ngang nhà trên thì thấy cha má vừa đi công chuyện về. Chi thấy người lớn nên khoanh tay thưa:
– Dạ thưa ông bà.
Ông bà thấy Chi cũng không quá bất ngờ.
Ông gật đầu, nhẹ giọng nói:
– Con kêu là hai bác được rồi, "ông bà" nghe già dữ đa.
Hai cô nghe ông nói thì cũng cười. Chi “dạ” một tiếng. Má cô nhìn Chi, nói thêm:
– Con ở lại ăn cơm luôn nha, sẵn tới bữa rồi đa.
– Dạ thôi thưa bác, con phải về kịp lo cơm nước. Ở nhà ba má con cũng trông.
– Ờ, vậy thôi. Để dịp khác phải ở lại ăn bữa cơm nghe chưa.
– Dạ, vậy con thưa hai bác con về.
Ông bà nhìn theo hai đứa. Thấy Chi đi trước, cô Út cũng xách cái gì lẽo đẽo theo đằng sau.
Ông Hội ngồi trở lại ghế trường kỷ, tay cầm tách trà, mắt vẫn còn nhìn ra hướng hai đứa. Bà cũng lại ngồi xuống bên.
– Ông coi kìa, tôi nói tụi nó thương nhau mà ông không có tin.
Ông không đáp liền, chỉ chậm rãi đặt tách trà xuống, ánh mắt vẫn còn vương vất nơi cửa rào.
– Tôi đâu phải không tin… Tôi chỉ không dám chắc. Tụi nhỏ giờ giấu kỹ, mà con Út nó kín tiếng. Không ưng là nó lánh, chớ không có lòng vòng.
Bà Hội chép miệng, tay vẫn đều đều quạt:
– Con Chi đó, nó thương con mình… từ cái ánh mắt nhìn là thấy rõ rồi. Hôm đưa con Út về, nó lo cái mặt tái méc. Có người không thương, ai lo tới vậy?
Ông Hội ngẫm nghĩ, gật đầu nhẹ:
– Ừ. Tôi cũng để ý rồi. Lúc mới về đây con mình gặp chuyện riết, ai cũng lo. Mà từ hồi được con Chi cứu, rồi thân thiết tới giờ, nó không gặp chuyện rủi nữa.
Bà Hội hạ giọng:
– Lúc đó ông còn nhớ hông? Thầy nói nó có căn, trả kiếp… Phải có người hạp mới giữ vía nó lại được. Tôi còn nhớ thầy nói rõ ràng: người đó sinh giờ Dần, mệnh Hỏa, sinh từ Mộc… Tới hỏi rồi, giống y như con nhỏ Chi đó đa.
Ông Hội nhấp ngụm trà, giọng trầm lại:
– Tôi không mê tín, nhưng chuyện số mạng con mình, mình không dám coi thường. Giờ thấy vậy, tôi cũng nhẹ lòng. Còn chuyện khác… tính sau.
Bà Hội liếc nhìn ông:
– Tính sau là sao?
– Thì chuyện thiên hạ. Tụi nó thương nhau, chưa chắc đời dễ chịu. Chuyện này mà lọt ra ngoài, không phải ai cũng chấp nhận đâu đa.
– Ờ… tôi cũng biết chớ. Nhưng nếu đổi lại, gả con cho người mà nó không thương, suốt đời nó sống sao? Còn hơn là… để nó đơn độc hoài, không ai bên cạnh. Tôi làm má, tôi không đành.
Ông Hội im lặng một lúc lâu, rồi khẽ thở ra, giọng nhỏ đi:
– Miễn là con mình được thương, tôi chịu hết. Còn cái gì tới… thì tới.
Hai vợ chồng ngồi bên nhau, nhìn ra khoảng sân trước nhà. Ánh nắng đã nghiêng qua giàn hoa giấy, đổ bóng loang lổ lên mặt sân gạch. Xa xa, tiếng guốc cô Út lạch cạch, rồi im bặt khi cánh cửa sau khép lại.
Bà Hội khẽ nói, như tự nói với lòng mình:
– Không mong gì nhiều… chỉ mong con mình gặp người thiệt tình với nó. Mong cho tụi nó bình an. Vậy là đủ rồi.
......
Chi bước chậm rãi ra cổng, tay cầm cái khăn khi nãy. Trời đứng nắng, gió thổi lùa qua mấy tán cau trước sân nghe xào xạc. Chi đi trước, dáng thanh mảnh, tà áo trắng nghiêng theo gió.
Phía sau, cô Út xách theo cái khung tranh đã gói cẩn thận trong vải điều, hai tay ôm chặt trước ngực. Bức tranh còn thơm mùi màu mới, giấy tốt, khung gỗ đặt làm riêng — lần đầu tiên cô chịu bỏ tiền ra đóng tranh đàng hoàng như vậy, mà cũng là lần đầu tiên có người để cô muốn tặng cái gì đó cho ra dáng “của để dành”.
Hai người đi tên con đê đã quen thuộc qua thêm cây cầu tre nhỏ đến hàng cau, tới khoảng sân trước, rồi dừng lại nơi cổng nhà Chi. Nàng quay lại nhìn, cười mím chi:
– Cô đưa tôi tới đây thôi, bộ muốn đưa tôi vô tới nhà trong luôn hay sao? Tranh đưa đây, tôi xách vô.
Cô đã nghe được chuyện nhà của Chi lúc rày. Cũng biết được nàng sống ở đây có bao nhiêu là uất ức. Cô nghe mà xót.
Cô Út cúi đầu, lí nhí:
– Vô được… tôi cũng muốn vô với Chi.
Chi nghe nhưng không đáp lời, đưa tay ra đỡ lấy cái khung tranh.
Tay chạm tay, khẽ thôi, mà lòng thì rộn lên như trống nhỏ đánh thình thịch dưới da.
Cô nhận tranh, nhìn cái gói vải điều, rồi ngước lên nhìn cô Út, nói nhỏ:
– Về tôi treo liền. Để ngay chỗ dễ thấy nhất.
– Treo rồi… nhớ coi kỹ nghen. Có một chỗ tôi giấu tên Chi trong đó.
Chi bật cười, nhìn cô:
– Vậy hả? Để tôi về… kiếm thử coi có tìm ra không.
Cô Út gật nhẹ, rồi đứng im. Không nói gì thêm. Mắt thì cứ dõi theo bước chân Chi đi vào nhà.
Chi đi tới cửa nhà trước, ngoái lại thấy cô Út vẫn còn đứng đó – tay buông thõng hai bên, tà áo khẽ bay, mặt mày đỏ hồng. Nắng xiên xiên rọi qua mái tóc cô, làm sợi tóc nào cũng như óng ánh.
Chi phất tay, ý muốn nói “Cô về nhà đi. Trời nắng gần chết, đứng đó hoài.”
Cô Út cười, tay khẽ vẫy vẫy.
Chi vừa nói vừa quay đi vô trong, lòng nhẹ tênh mà ấm. Tay vẫn ôm cái khung tranh sát vô ngực, như ôm luôn cả cái cảm giác có người đợi mình, tiễn mình, và thương mình — không cần nói gì cả.
HẾT CHƯƠNG 24
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro