Chương 51: Chuyện ghen tuông

Phòng làm việc trên lầu nhà băng trưa nay vắng hoe, chỉ nghe tiếng quạt trần lạch tạch và cây bút sột soạt trên giấy. Cậu Huy ngồi kế bên bàn của cô Út, hai người chúi đầu vô tấm bản vẽ sơ đồ mở rộng chi nhánh.

- Bên đây... dịch qua chỗ này chút, bữa sau ghe tàu cập bến khỏi quành nhiều.
Cậu nghiêng mình chỉ, vai gần như chạm vai cô Út.

- Ờ... để coi...
Cô Út cũng rướn người qua tờ giấy, thành ra hai cái đầu gần sát như đang rù rì chuyện riêng.

Cái cửa phòng bỗng kêu "cót két" mở ra.

- Cô Út! Em...
Giọng Chi dừng lại.

Chi gật đầu, mắt quét từ mặt Huy xuống hai cái ghế ngồi sát rịt, rồi ngừng lại ở chỗ hai người gần như ngồi dính một cục.

- Ủa... Chi xong rồi hả em?
Cô Út vẫn chưa thấy có gì lạ.
- Em ngồi đợi chút nha, tui với cậu Huy đang coi bản vẽ...

- Ờ. Coi bản vẽ... mà phải kề sát dzậy hả?
Chi nói rề rề, giọng ngọt mà bén như lưỡi dao.

Huy thấy vậy đứng phắt dậy, gật đầu:
- Thôi... tôi xin phép, chuyện này vậy đi hen. Vài bữa tôi gửi bản vẽ gốc cho cô Út sau. Giờ tôi về đây, hai người... nói gì nói đi ha...
Nói xong bước ra cửa, đi mất hút.

Vừa nghe tiếng cửa khép lại, Chi khoanh tay, bước lại gần:
- Cô giải bày ra coi.

- Giải bày chi? Tui đang làm việc chớ có mần chi đâu.

- Làm việc sao không để ghế ra? Giấy thì bự chảng, không lẽ phải dí dô mới thấy chữ?

- Thì cậu ấy chỉ vô chỗ này, tui cũng phải rướn coi mới biết.

- Rướn coi... hay rướn nhìn nhau?

- Gì vậy em!
Cô Út nhíu mày, mà mặt cũng đỏ lựng vì nghĩ lại đúng là... ngồi gần thiệt.
- Tui thề hổng có bậy bạ gì hết.

- Thề thì ra đây thề.
Chi nắm tay cô Út lôi ra góc phòng, chỉ ngay bàn ông Địa:
- Thề trước ổng coi!

- Trời ơi, làm như tui tư tình vậy!
Cô Út vừa cười gượng vừa thấy... lạnh gáy.

- Tư tình thì chưa. Mà "tập dợt" thì thấy rồi đó!
Chi bậm môi, quay đi, giọng có chút nghèn nghẹn.

Cô Út bước lại, ôm ngang hông nàng từ phía sau:
- Thôi mà... đừng có hờn. Tui biết em ghen là thương. Mai mốt tui kéo ghế ra xa ba gang.

Chi không nói gì, đi thẳng xuống lầu, mặt hầm hầm như trời sắp đổ mưa. Cô Út lật đật chạy theo, gọi:
- Ê, đợi tui với coi!

Chi không quay lại, cứ vậy đi trước.

Ra tới bậc tam cấp trước cửa nhà băng, cô Út phải bước dài mới kịp.

- Trời ơi, hồi nãy nói rồi mà... chuyện làm ăn, đâu có gì đâu.

- Ờ, chuyện làm ăn... mà cười nói rù rì. Coi bộ vui hen.

- Em thiệt tình... ghen dữ vậy.

- Ừ, ghen đó. Không được hả?
Chi quay qua liếc một cái rồi đi tiếp, guốc gõ lóc cóc trên lối gạch.

....

Về tới nhà, nàng cũng không nói chuyện với cô luôn.

Tối Chi vô phòng trước, cô Út vô sau, đứng ngó một hồi rồi hỏi:
- Em định ngủ sớm vậy hả?

- Ngủ sớm khỏi thấy ai ngồi gần ai.
Chi nói mà mắt vẫn dán vô cái gối.

- Trời đất... bộ giận hoài luôn hả?

- Ờ. Giận tới mai.

- Giận tới mai thì tối nay ai ôm tui ngủ?

- Ôm cái gối đi.
Chi kéo gối sát vô người, ôm khư khư như giữ vàng.

Cô Út thở dài, bước lại ngồi mép giường:
- Thôi mà... giận hoài mệt chết. Để mốt tui kéo ghế ra xa bảy gang luôn cho em vừa lòng.

Chi không nói, chỉ "hứ" một tiếng. Nhưng khi cô Út giả bộ đứng lên đi, cái tay lại lén níu vạt áo, nhỏ xíu thôi, như sợ người kia không để ý.

Cô Út mỉm cười, ngồi lại. Ngoài hiên, tiếng dế kêu rỉ rả, trong mùng, không khí lạnh lẽo... bắt đầu ấm dần.

......

Hôm khác...

Hân nghe tiếng xe biết cô út đi công chuyện về nên từ dưới bếp lật đật ra đón cô, vừa vô tới sân đã thấy cô Út đứng cạnh Hân ngoài hàng ba. Hai người nói cười rôm rả, ánh nắng xế chiều hắt vô làm tóc cô Út óng lên từng sợi. Chi đứng chựng lại, mắt hơi tối đi, bàn tay vô thức siết chặt .

Nàng cố nén tức giận, quay đi không muốn quan tâm. Tới khi trong buồng chỉ còn hai người, nàng mới mở miệng, giọng khàn khàn:
- Vui dữ ha... thấy người ta là quên hết trơn ai đang chờ mình.

Cô Út ngạc nhiên:
- Hả, chuyện gì nữa đây? Chỉ nói vài câu với chị Ba thôi mà...

Chi quay lại, mắt đỏ hoe:
- Chỉ vài câu thôi mà cười tươi dữ vậy... Với tui thì bữa nay nói được mấy câu? Hay là... gặp lại người xưa, tự nhiên thấy vui hơn ở bên tui?

- Em... đừng nói vậy...
Cô Út bước lại, định chạm tay nhưng Chi lùi một bước.

- Tui biết tui hổng bằng người ta. Hổng có cái tình xưa để mà ôn, hổng có cái gì để làm cô nhớ... Nhưng mà, cô có cần... làm tui thấy mình dư thừa vậy hông?

Giọng Chi nghẹn lại, nước mắt trào ra. Cô Út luống cuống:
- Tui đâu có... tui chỉ...

- Thôi khỏi giải thích.
Chi quệt nước mắt, quay đi:
- Để bữa khác nói. Giờ tui hổng muốn nghe gì hết.

Cánh cửa buồng khép lại nhẹ hều, nhưng nghe nặng như trăm ký đè vô lòng.
......
Đến sáng hôm sau, Chi cũng không thèm nói chuyện tiếng nào với cô hết. Cô đi mần cũng không ra xe tiễn, không hỏi đi đâu luôn. Tới chiều cô về nhà, thì mới vô tắm rửa, nước nóng vẫn có chuẩn bị sẵn mà người ta đâu mất tiêu, hồi về tới giờ không thấy.

Tắm rửa xong, cô định đi ra ngoài kiếm nàng. Vừa mở cửa đã thấy nàng đứng đó, mắt không nhìn mà nói:
- Cô xuống ăn cơm đi, để tối quá ăn trễ không tốt.
Nói rồi lách người muốn bước vô phòng.

Cô Út đứng chặn ngay cửa, nhẹ giọng:
- Chi... em tính giận tui tới chừng nào nữa?

Chi ngước lên cô:
- Khi nào trong bụng em hết thấy khó chịu thì em hết giận.

- Trời đất... chuyện bữa qua, tui nói thiệt hổng có gì hết, sao em cứ đào bới hoài?
Giọng cô Út bắt đầu cao hơn.

- "Hổng có gì"?
Chi xoay phắt lại, mắt long lanh nước:
- Vậy sao cô cười vui vậy? Vui kiểu đó... là vui của người thương, chớ không phải chị dâu em chồng.

- Em nói năng hồ đồ quá!
Cô Út đập nhẹ tay vô khung cửa:
- Hân giờ là chị dâu, quá khứ đã chôn rồi! Nói bao nhiêu lần em không tin tui sao?

- Tin?
Chi bật cười khan:
- Tin để rồi đứng nhìn cô với người ta rôm rả như chưa từng xa nhau? Cô nghĩ cái cảnh đó nó hổng cắt ruột tui hả?

- Em ghen mù quáng quá rồi!
Cô Út gằn giọng:
- Em làm như tui đứng nói chuyện với chị Ba là có tội lớn lắm vậy!

- Ừ, với em thì vậy đó!
Chi gạt tay cô ra, vô phòng ngồi sụp xuống ghế, tay ôm mặt:
- Em thương cô... thương tới nỗi thấy cô nhìn ai như vậy là tim em đau muốn chết.

Cô Út lặng đi, ngực phập phồng, nhưng cái nóng trong người chưa nguôi:
- Vậy rồi em muốn tui làm sao? Lánh mặt chị dâu, coi như kẻ xa lạ? Sống vậy được hả?

Chi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe mà cương quyết:
- Được! Vậy mới giữ được mình...

Không khí trong phòng đặc quánh, chỉ còn tiếng tim đập và tiếng gió ngoài hàng cau thổi xào xạc.

Cô Út đứng đơ người, chưa kịp nói thêm lời nào thì - rầm! - cánh cửa đóng lại, tiếng then cửa kéo cạch như chặn ngang hết mọi lời giải thích.

HẾT CHƯƠNG 51

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro