Chương 6:Lo lắng
Cô được đưa đi nhà thương. Bà Hội hay tin thì muốn ngất xỉu tới nơi, tức tốc ông bà được anh cả đưa lên trên đó với cô. Anh hai cô hay tin cũng chạy lên nhà thương.
Lúc mọi người đến thì cô đã được đẩy vô phòng mổ, không biết tình hình ra sao. Nhưng lúc nãy nghe con Muội với thằng Tèo kể lại, cô bị tông xe nặng lắm. Hai chiếc xe móp nhừ phần đầu, người lái xe kia thì cũng bị nặng, chưa biết sống chết ra sao, còn cô thì lúc đưa vô đây mình mẩy máu me nhiều lắm, tới mức không rõ nơi nào bị thương để mà cầm máu.
Trước cửa phòng bệnh, cả nhà ông Hội đồng đứng ngồi không yên. Ông Hội đồng mặc áo dài đen, tay run run, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín. Bà Hội đồng ngồi bên, cạnh mặt hốc hác, mồ hôi rịn đầy trán, tay bóp chặt chiếc khăn tay ướt đẫm (điều bà lo sợ… nó đến rồi, đúng không? Đây có phải là điềm gở như lời ông thầy bói nói năm xưa?). Các cậu thì im lặng, nét mặt lo âu.
Bên trong, không biết tình hình cô ra sao. Mỗi khi có tiếng bước chân bác sĩ Tây vang lên nơi hành lang, cả nhà lại giật mình ngoảnh nhìn. Không khí nặng trĩu, như thể từng hơi thở cũng khó nhọc.
Tiếng quạt giấy phẩy nhè nhẹ không xua được cái nóng, cũng chẳng làm dịu được nỗi lo lắng đang đè nặng lên tim mọi người. Chỉ còn biết chờ. Mong tin lành.
Một hồi lâu sau, khi bóng nắng đã ngả qua bên kia mái hiên, cánh cửa phòng bệnh khẽ mở. Một bác sĩ người Tây, cao lớn, áo choàng trắng còn vương chút máu, bước ra. Theo sau là cô y tá người Việt, tay ôm sổ y bạ.
Cả nhà ông Hội đồng cùng đứng bật dậy.
– Thưa ông bà, ca mổ đã xong. Cô út qua cơn nguy rồi.
Cô y tá nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
Bà Hội đồng thở phào, rồi bỗng òa khóc. Ông Hội đồng siết chặt tay, mắt đỏ hoe nhưng vẫn gật đầu, miệng lẩm nhẩm: “Ơn trời, ơn tổ tiên phù hộ.” Hai cậu đứng đằng sau cũng thầm mừng, khẽ vỗ lưng bà.
Cô y tá nói thêm:
– Bệnh nhân còn yếu, cần nghỉ ngơi vài bữa. Chưa nên vào thăm vội. Nếu vô thì xin người nhà nhỏ nhẹ, tránh ảnh hưởng.
Y nói rồi rời đi.
Mọi người tuy còn lo, nhưng nét mặt ai cũng đã dịu đi.
...
Hai ngày trôi qua. Hôm nay nữa là được ba ngày cô bị như vậy rồi. Cả nhà thay phiên nhau vô đây chăm sóc. Mấy cô cậu thì thay phiên nhau vô lo cho cô, còn ông bà Hội thì túc trực bên cạnh, không rời nửa bước. Không biết tình trạng của cô như thế nào. Rõ ràng bác sĩ nói cô đã qua cơn nguy hiểm rồi mà sao tới giờ vẫn chưa tỉnh lại. Ông bà lo lắng mất ăn mất ngủ.
Chiều muộn, mặt trời đã khuất dạng, để lại bầu trời một màu cam phai nhạt. Trên hành lang, cô y tá sau khi vô kiểm tra cho cô xong thì quay trở lại báo tin: cô út đã tỉnh, yếu lắm nhưng nhận ra được tiếng của người nhà.
Bà Hội đồng vội đứng lên, dáng loạng choạng nhưng ánh mắt sáng lên một tia mừng. Ông Hội đồng vẫn điềm đạm, nhưng nét cứng rắn trên mặt đã mềm lại, bàn tay đặt lên vai vợ như ngầm trấn an.
Cả nhà vô trong với cô, thấy cô đã tỉnh, còn cử động nhẹ được, thì mừng lắm. Nhưng cô cũng không nói được gì nhiều, chỉ gật gật đầu – một phần vì vết thương ở đầu và bụng còn rất đau. Tỉnh một chút rồi lại ngủ thiếp đi. Cả nhà thấy vậy cũng để cho cô ngủ, nghỉ ngơi cho mau lại sức.
...
Ông Hội nói với vợ mình:
– Nó tỉnh dậy là mừng rồi. Mình về nghỉ chút đi. Để tụi nhỏ nó thay phiên canh. Con út nó qua được rồi, là phước lớn.
Cậu Hai nghe vậy mới lên tiếng:
– Thôi, con đưa cha má về. Bữa giờ cha má lo cho út, chắc cũng đuối lắm rồi. Về nhà nghỉ đêm nay đi, rồi sáng mai con đưa cha má lên dí nó.
Bà Hội đồng lặng lẽ gật đầu, đưa khăn chấm nước mắt đã khô cong. Cậu Hai đưa má về, còn lại cô Lam, mợ Cả với con Muội ở lại thay nhau lo cho cô.
HẾT CHƯƠNG 6
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro