Chương23 :Một món quà không mua được

Từ buổi đó, không ai hỏi lại nữa.

Chi không cần hỏi “Cô có chắc không?”
Cô Út cũng không hỏi “Chi có sợ không?”
Vì rõ rồi. Cái tay đã nắm, cái nhìn đã chẳng trốn nhau nữa – còn gì để nghĩ ngợi?

Nhưng tình cảm đó… không ồn ào, không vội vã.
Nó chậm rãi mà sâu, như kiểu hai người biết rõ: có nhau rồi, thì nhất định phải giữ lấy thiệt kỹ. Không phải ngày nào cũng gặp, nhưng mỗi lần gặp là chân thật.

.....

Hôm nay, Chi vẫn đi ngang nhà cô như cũ, nhưng thay vì đứng ngoài rào, lần này cô vô thẳng nhà.

Cô Út đang cho cá ăn ngoài hồ cá trước nhà, quay lại thấy, chỉ mỉm cười:

– Chi qua hồi nào vậy?

Chi không đáp, chỉ tới gần, nhón chân đưa tay xoa đầu cô một cái rồi gỡ xuống một cái lá mắc cỡ dính trên tóc.

– Sáng đi đâu mà lội vô bụi vậy?

– Có đi đâu đâu, nãy giờ tôi ngồi vẽ tranh ngoài vườn.

– Chừng nào vẽ xong, nhớ cho tôi coi nghen.

– Vẽ xong rồi. Chi muốn coi hông?

Chi không trả lời liền, chỉ cười mím chi rồi gật đầu.
Cô nắm tay nàng rồi hai người vào trong phòng cô. Cô chỉ về phía chiếc ghế nhỏ cạnh bàn:

– Ngồi đó đi, tôi lấy cho Chi coi.

Chi nhìn xung quanh phòng cô. Đây là lần đầu mình vào phòng của cô Út, và cũng là lần đầu thấy cả phòng sang trọng, đẹp mắt như vậy.

Phòng rộng, sàn lát gạch bông Pháp, bóng loáng, mát lạnh dưới chân. Trên vách treo một bức chân dung vẽ bằng than chì, khung cửa sổ gỗ chạm trổ tỉ mỉ. Rèm cửa bằng vải gấm màu kem buông hờ, gió thổi làm vạt rèm lay lay, ánh nắng chiều xuyên qua tạo thành những dải sáng mềm như lụa vắt ngang nền nhà.

Giường cao, trải drap trắng tinh, đầu giường có gối thêu chỉ vàng. Cạnh đó là chiếc bàn phấn kiểu Tây, trên để lọ thủy tinh đựng nước hoa, hộp nữ trang nạm xà cừ và cây lược cán bạc. Một chiếc đồng hồ quả lắc nhỏ xíu nằm im lìm giữa mấy cuốn sách tiếng Pháp sắp ngay ngắn.

Không gian sang trọng, nền nã, nhưng không lạnh lẽo. Ở đâu cũng thấp thoáng dấu tay của cô Út – vài tấm bưu thiếp ép khô giữa sách, một chiếc khăn tay thêu vụng về xếp gọn để nơi đầu giường.

Chi đứng khựng lại một chút. Nó có phải chiếc khăn tay của mình không?
Chiếc khăn nàng tự thêu lúc mới chập chững học từ má.

Chi bước vô gần hơn, ánh mắt vẫn dán vào cô Út như muốn dò xem có chuyện gì.
Cô Út đưa tay mở tấm vải trắng phủ trên khung tranh gần góc phòng, nhẹ nhàng xoay nó về phía Chi.

Ánh sáng chiều nghiêng rọi lên bức tranh – một góc bờ sông quen thuộc, nước lặng như gương, cây bần nghiêng bóng, và dáng một người đứng quay lưng, tóc dài buông lơi. Không có khuôn mặt, nhưng Chi nhận ra ngay.

Chi khẽ thở ra, giọng nhỏ như tiếng gió lùa qua lá chuối:

– Là chỗ hôm bữa mình ngồi.

Cô Út gật đầu, rồi chống tay lên bàn, ngước nhìn Chi một thoáng:

– Tôi vẽ lúc nhớ Chi. Lúc đó vẽ trong cuốn tập vẽ nhỏ. Nhưng thấy đẹp nên muốn vẽ trên giấy lớn, lắp khung cho đàng hoàng để tặng Chi.

Chi ngẩng lên, ánh mắt sững lại vài giây.

– Rồi… bức này... cô tính để đâu?

Cô Út mím môi, cười khẽ:

– Tôi đâu có tính để. Tôi muốn tặng Chi.

Chi im bặt. Mắt khẽ chớp, nhưng không nói gì. Một lúc sau, Chi đưa tay chạm nhẹ vào mép khung tranh, cẩn thận như sợ làm trầy vết màu còn chưa khô hẳn.

– Vậy… Chi nhận nha?

Cô Út gật, giọng nhỏ xíu như sợ ai ngoài kia nghe được:

– Ừ, tôi tặng. Mà chỉ mình Chi có thôi á.

Chi cười, nụ cười nhẹ mà ấm như nắng chiều vương trên tóc:

– Ừ, tôi biết. Nhưng cô tặng tui hoài mà tui không có gì cho cô hết.

Cô Út nghe vậy thì ngước lên nhìn Chi, đôi mắt lấp lánh như có gì loé qua:

– Chi nói kỳ quá hà. Tui đâu có cần gì.

– Không cần, nhưng tui cũng muốn có cái gì đó để cho.

– Ủa, rồi Chi định cho gì?

Chi suy nghĩ một chút, rồi gãi nhẹ đầu, cười cười:

– Chưa biết. Nhưng chắc là phải tự làm... chớ mua ngoài chợ về đưa, kỳ lắm.

Cô Út cười khúc khích, rồi đứng dậy, đi tới chỗ đầu giường. Cô lấy một tấm khăn tay:

– Cái này... của Chi. Tôi giữ nè, từ hồi lâu rồi.

Chi bước lại gần hơn, nhận ra ngay.

– Trời, cái khăn đó tui thêu hồi còn học lóm má. Lúc đầu định đem cho má, mà má nói xấu quá không nhận, tui giận, đem bỏ đâu mất tiêu...

– Tui lụm ngoài bờ sông á. Hồi đó Chi đi gấp quá nên chắc không để ý nó rớt. Tôi tính kêu mà ngại... thôi giữ luôn.

Chi nhìn cô Út, ánh mắt dịu xuống.

– Rồi... cô giữ hoài luôn hả?

Cô Út gật, tay siết nhẹ mép khăn:

– Tui thấy cái khăn đó... giống như Chi vậy. Không có khéo lắm, không màu mè, nhưng thiệt tình. Nên tui quý.

Chi im lặng một hồi, rồi đưa tay ra:

– Đưa tui mượn lại vài bữa.

– Mượn chi?

– Mượn... để tui thêu thêm.

Cô Út tròn mắt nhìn, rồi đỏ mặt:

– Trời đất... thêu thêm chi vậy?

– Cho có chút gì đó của tui... đủ để cô giữ tiếp.

Cô Út mím môi, rồi khẽ cười.
Nụ cười vừa bối rối, vừa hạnh phúc.

– Đừng thêu gì xấu quắc nghen.

– Không đâu. Tui sẽ thêu kỹ, giống như... mình thương ai, thì cũng phải cẩn thận từng mũi kim vậy đó.

Cô Út nhìn Chi chăm chú, tự nhiên thốt ra một câu:

– Tự nhiên thương Chi quá trời.

Nói xong đỏ mặt, không dám nhìn người ta nữa.

Chi khựng tay, mặt cũng phiếm hồng, rồi chỉ nói khẽ:

– Em cũng thương cô lắm!


HẾT CHƯƠNG 23

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro