Chương 42: Đối Diện Tác Giả
Không khí trong đại sảnh nặng nề đến mức mỗi nhịp thở cũng như bị bóp nghẹt. "Tác Giả" đứng bất động, nhưng áp lực từ hắn khiến Khuê và Duyên cảm giác như bị đè nặng cả ngọn núi lên vai. Mắt hắn ẩn sau chiếc mặt nạ trắng vô hồn, nhưng ánh nhìn như xuyên thấu xương tủy.
Khuê siết chặt con dao nhỏ, bước lên chắn trước mặt Duyên:
- Muốn viết kiệt tác của ngươi thì tìm kẻ khác. Chúng ta không phải bút mực cho trò bệnh hoạn đó!
Giọng Tác Giả vang vọng, vừa như ở gần, vừa như phát ra từ chính những bức chân dung trên tường:
- Các ngươi đã đặt chân đến đây, nghĩa là số phận đã được phác họa. Chạy trốn chỉ khiến nét vẽ thêm méo mó. Cách duy nhất để thoát... là hiến dâng máu và tên của mình cho cuốn sách.
Ngay lập tức, những bức chân dung khổng lồ treo quanh đại sảnh đồng loạt mở mắt. Tiếng thở rít của hàng trăm cổ họng vang lên, từng bức tranh rung lắc dữ dội, như muốn bước ra ngoài. Từ khung vẽ, bàn tay gầy guộc, chân trần, đầu lủng lẳng máu dần trườn xuống sàn, bò về phía hai người.
Duyên hét lên, lùi sát vào lưng Khuê:
- Không phải người... đó là những linh hồn bị nhốt lại!
Khuê cắn chặt răng, quật con dao chém vào một cánh tay thò ra từ khung. Dao cắm phập, nhưng thay vì máu, chỉ có mực đen phụt ra, loang lổ như vết mực rơi xuống trang giấy. Thứ quái vật vẫn lao đến, không hề đau đớn.
Tác Giả giơ cây bút sắt khổng lồ, chạm xuống đất. Lập tức, sàn đá nứt toác, những vết rạn tỏa ra như từng nét mực uốn lượn. Từ khe nứt, mực đen sôi sục trào lên, hóa thành hàng loạt bóng người vô diện, cầm dao kéo, cười khanh khách.
- Các ngươi sẽ thành nhân vật cuối cùng trong cuốn sách này. - Hắn nói, rồi hạ bút viết vào không trung. Mỗi nét bút hắn vạch ra, một mảnh sảnh lại biến đổi: tường rung chuyển, trần sập xuống, khoảng không như biến thành trang giấy đang bị xé dần.
Duyên run rẩy nhưng bất chợt, ánh mắt cô sáng lên:
- Khuê! Anh nhớ không? Những bức tranh chỉ có sức mạnh khi còn nguyên vẹn. Nếu chúng ta phá cuốn sách kia... mọi thứ sẽ kết thúc!
Khuê nhìn về phía bệ đá, nơi cuốn sách máu vẫn mở rộng, những dòng chữ đỏ tươi chảy xuống như mạch sống. Anh hít một hơi thật sâu, nắm chặt con dao, rồi hét lớn:
- Duyên! Em tìm cách giữ hắn lại. Anh sẽ hủy nó!
Nhưng ngay khoảnh khắc Khuê lao tới, Tác Giả phẩy nhẹ bút. Không khí vỡ vụn như tấm kính bị nứt, ngăn chặn lối đi. Hắn cười khẽ:
- Ta chính là người viết. Trang sách này không có chỗ cho cái gọi là "phá hủy".
Duyên cắn môi, bất chợt lao đến, dùng cả hai tay đẩy mạnh chiếc bút sắt của hắn. Cú chạm khiến toàn thân cô như bị điện giật, máu chảy từ mũi và tai. Nhưng khoảnh khắc ấy, Khuê tìm được khe hở nhỏ, lao xuyên qua, tiến gần bệ đá.
Hơi thở anh gấp gáp, tim đập điên cuồng. Phía sau, Duyên gào lên:
- Khuê, nhanh lên! Đừng để hắn viết tên chúng ta vào đó!
Tác Giả ngẩng đầu, lần đầu tiên giọng hắn trầm xuống, vang như tiếng gõ búa:
- Ta đã viết xong một nửa... giờ chỉ cần nét cuối cùng.
Trong tay hắn, mực máu tuôn ra, dần dần vẽ thành hai chữ: Khuê - Duyên.
Cuộc chiến thật sự bắt đầu. Trong khi Duyên liều mạng cản bước Tác Giả, Khuê lao tới cuốn sách máu. Nhưng tên họ của họ đã được viết gần xong, chỉ còn thiếu nét cuối cùng...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro