Chương 65 - Chèo thuyền
Quả thật, Tiền Bội Đình là người mạnh mẽ, tính nhẫn nại của cô chỉ có thể duy trì sự chú ý đến 1 sự kiện nào đó. Lặp đi lặp lại cuộc sống vô bổ, không cần vài lần cũng sẽ chán ghét.
Nhà Khổng Tiếu Ngâm trang bị đầy đủ cho cuộc sống thoải mái. Mặc kệ cô có ở nhà hay không, Tiền Bội Đình cũng có thể tùy ý hoạt động. Nhưng mà cuối cùng ở nhà cũng không có gì để làm, Tiền Bội Đình lại càng không phải là người không có chừng mực, cho nên, nơi đó bắt đầu làm cho cô cảm thấy sợ hãi, khó khăn.
Buổi sáng khi rời giường, Khổng Tiếu Ngâm đã cảm thấy Tiền Bội Đình hơi khác thường. Động tác chậm chạp , giống như có lời gì muốn nói, ánh mắt né tránh. Cô không hỏi, nhưng để tâm chú ý. Quả nhiên, khi thay quần áo ra ngoài, Tiền Bội Đình dường như lấy hết can đảm, nói với cô,
"Em... Hôm nay không đi... Với chị..."
Khổng Tiếu Ngâm cũng thấy cô đi theo mình không được tự nhiên, cho nên nghe vậy, cũng không ngạc nhiên. Bây giờ, Tiền Bội Đình càng thích ở một chỗ, khi ở nhà một mình, cô mới có thể chân chính trầm tĩnh lại. Nhưng Khổng Tiếu Ngâm lại không muốn để cô một mình ở nhà ngẩn ngơ. Quay mắt về phía Tiền Bội Đình đang đứng, biểu hiện thoải mái hỏi cô,
"Sao ~ vậy ~ ?"
Tiền Bội Đình hé miệng làm động tác nuốt, nhìn Khổng Tiếu Ngâm
"Em muốn về nhà."
Khổng Tiếu Ngâm nghe xong, suy nghĩ một chút, cười gật gật đầu,
"Được, chị ~ đưa ~ em về."
"Không cần, tự mình trở về!"
Tiền Bội Đình gặp rào cản ngôn ngữ phần lớn là vì cô sợ không khống chế tốt âm lượng, luôn thử thăm dò, khi sốt ruột, ngược lại nói chuyện rất có thứ tự.
Khổng Tiếu Ngâm không nói, sắc mặt không đổi nhìn cô. Tiền Bội Đình bị nhìn như vậy hơi chột dạ, ánh mắt nhấp nháy, giọng uể oải,
"Được rồi."
Khi cùng Tiền Bội Đình ra khỏi cửa, Khổng Tiếu Ngâm không tự mình lái xe. Khi muốn trao đổi, cô muốn Tiền Bội Đình nhìn mình, lúc lái xe, không được phân tâm. Mỗi ngày lái xe làm hết phận sự đón đưa, cũng rất thuận lợi.
Trên đường đến nhà Tiền Bội Đình, Khổng Tiếu Ngâm mở quyển tập của cô ra, cúi đầu viết chữ.
Tan sở chị lại đón em
Tiền Bội Đình chớp chớp mắt, gật gật đầu. Khổng Tiếu Ngâm từ bên cạnh lấy ra một cái hộp đưa cho cô, Tiền Bội Đình nhận lấy, mở ra xem, một cái máy tính bảng 32K, mỏng nhỏ. Khổng Tiếu Ngâm cầm vở tiếp tục viết:
Tạm dùng cái này, chị đã đặt 1 cái mỏng hơn, mấy ngày nữa mới giao. Lúc ở cạnh người khác để họ dùng cái này viết, khả năng nhận dạng rất cao.
Tiền Bội Đình tiếp tục gật đầu, cẩn thận nhìn món đồ trong tay, tò mò nhấn vài phím. Khổng Tiếu Ngâm chỉ quyển tập trong tay, lại viết một câu:
Cái này chỉ cho phép mình chị viết, biết không?
Tiền Bội Đình hơi sững sốt, hiểu được ý tứ, mím môi cười cười. Khổng Tiếu Ngâm tiến tới hôn hôn lên mặt cô, vuốt ve tóc, có chút luyến tiếc, ôm Tiền Bội Đình không muốn buông tay. Tiền Bội Đình cầm máy tính bảng trong tay, xoay đầu lại cùng cô chạm trán, cọ cọ chóp mũi, 1 lúc sau, xe tiến vào trong sân Ký túc xá quản lý nhà giam.
Bây giờ là thời gian bắt đầu đi làm, rất nhiều người mặc cảnh phục bước đi vội vã. Tinh thần Tiền Bội Đình rõ ràng sa sút rất nhiều, ánh mắt dại đi, vừa tiếc nuối vừa đau thương. Khổng Tiếu Ngâm nhìn đến đau lòng, nhưng bây giờ bác sĩ vẫn chưa đưa ra kết luận, cũng không giúp gì được cho cô.
Chưa kịp đến dưới lầu nhà cô, liền thấy bà Tiền đi chợ mua thức ăn về. Khổng Tiếu Ngâm nhanh chóng cho dừng xe, Tiền Bội Đình bước xuống, cầm lấy đồ mẹ đang mang. Bà Tiền thấy cô, ngạc nhiên nhưng rõ ràng rất vui. Chỉ lỗ tai của mình, hỏi Tiền Bội Đình
"Thế nào ?"
Tiền Bội Đình lắc đầu, cảm thấy thật có lỗi. Bà Tiền khoan dung cười cười, gật gật đầu lại vỗ về cô, không thấy có sự biến đổi tâm trạng. Lúc này Khổng Tiếu Ngâm cũng xuống xe đi đến, bà Tiền ngẩng đầu nhìn thấy, sửng sốt.
"Đây là —— "
"Chào dì, con là Khổng Tiếu Ngâm, đã từng gặp qua ."
"Ồ —— tôi biết, cô đây là —— "
"Tiểu Tiền mấy ngày nay ở chỗ con, hôm nay nói muốn về nhà, con đưa cô ấy đến đây."
Bà Tiền nghe đến đó, có chút nghi ngờ, chỉ trố mắt một lúc cũng không hỏi gì, vẫn khách sáo mỉm cười.
"Vậy đi lên ngồi một chút, đứa trẻ A Tiền này không làm người ta bớt lo lắng, mỗi lần đều làm phiền Khổng tổng."
"Dạ, không sao. Con còn phải đi làm, không thể lên được ."
Khổng Tiếu Ngâm cũng không nói nhiều, quay đầu lại nhìn Tiền Bội Đình
"Tan sở chị ~ đến đây đón em ~ "
Tiền Bội Đình im lặng gật đầu, tỏ vẻ hiểu. Bà Tiền nghe thấy, nghi vấn càng nhiều, nhưng vẫn khách sáo tiễn Khổng Tiếu Ngâm, rồi mới cùng con mình lên lầu.
Về đến nhà, Tiền Bội Đình thả lỏng một ít, ông Tiền đã đi làm, trong nhà chỉ còn hai mẹ con, còn có Mập Mập. Mập Mập đã lâu không gặp Tiền Bội Đình, vui vẻ ngoắc đuôi như cánh quạt, hai con mắt quay tròn quay tròn. Tiền Bội Đình khó cưỡng lại mà không cười, bắt lại, gãi gãi nó.
Bà Tiền nhìn thấy Tiền Bội Đình giỡn hớt với Mập Mập, hỏi một câu,
"Tại sao con lại ở nhà của người ta?"
Tiền Bội Đình ý thức được mẹ nói chuyện , nhưng cô không để ý, cũng không thấy rõ nói cái gì. Thả con mèo ra, lấy cái máy tính bảng Khổng Tiếu Ngâm mới cho mình, đưa cho mẹ, ý bảo bà viết.
Bà Tiền nhìn con gái, đắn đo, lời nói viết ra thành một câu khác,
Giữa trưa muốn ăn cái gì?
Tiền Bội Đình nheo lại ánh mắt cười, nghiêng đấu suy nghĩ. Trong mắt mẹ Tiền ẩn hiện 1 nỗi lo lắng.
Khi Khổng Tiếu Ngâm tới công ty, thư ký ra chào đón,
"Khổng tổng, Lâm San San phóng viên của tạp chí《 Dispatch 》, chờ cô đã lâu."
Khổng Tiếu Ngâm trầm ngâm một chút, hỏi,
"Ở đâu?"
"Đang ở phòng nghỉ."
"Mời cô ta đến phòng khách, một lát nữa tôi qua."
"Dạ."
Một mình một người chờ đợi trong phòng khách, Lâm San San thoạt nhìn có vài phần không yên.
Trong khoảng thời gian này, trong lòng cô 1 phần tò mò, 3 phần danh lợi, dựa vào lòng kiêu ngạo không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng quấy rầy được bước chân của Khổng Tiếu Ngâm. Lúc đó, Lâm San San không biết tình cảm giữa họ như thế nào, trong lối suy nghĩ của cô, đó chẳng qua chỉ là 1 trò chơi hấp dẫn, nếu Tiền Bội Đình có thể chơi, cô cũng có thể, cô cũng tự cho rằng bản thân so với nữ cảnh sát kia cũng chẳng thua kém gì. Hơn nữa, mặc kệ con người Khổng Tiếu Ngâm, Khổng thị phía sau lưng cô ấy có 1 sức hấp dẫn vô tận, cho nên, cô tự cho là thông minh, nóng lòng muốn thử.
Nhưng càng tiếp xúc nhiều, cô phát hiện Khổng Tiếu Ngâm cũng không hề ôn hòa, thiện ý như vẻ bề ngoài. Một người phụ nữ nắm trong tay quyền lực và tài phú, chắc chắn có đủ loại thủ đoạn, một phóng viên tầm thường như cô không thể ứng phó được. Nhất là bài học về cách xử lý cẩn thận Chu Tin Sa của Khổng Tiếu Ngâm, Lâm San San từ một chút hiếu kỳ mà từ từ biến thành đâm lao thì phải theo lao. Nhưng mà, đối với Tiền Bội Đình cô vẫn thấy khó chịu, dưới ánh mắt xem thường đối với Tiền Bội Đình, một phóng viên luôn luôn cao ngạo, quả thật nuốt không trôi thất bại này.
Nếu không nhờ Đới Manh cảnh cáo, không chừng cô còn chưa ý thức được nguy hiểm. Chờ cô kịp phản ứng, sự việc dường như không thể vãn hồi. Rõ ràng, Khổng Tiếu Ngâm rất để bụng chuyện Tiền Bội Đình, cái này rõ ràng là đánh trúng chỗ đau, sẽ phản kích như thế nào, không ai có thể đoán trước.
Khổng Tiếu Ngâm đẩy cửa đi vào, thư ký đi theo sau, mang cà phê tới. Sau khi ngồi trên ghế sofa, cô mới nâng ánh mắt nhìn thẳng Lâm San San, nhưng không nói gì.
Lâm San San lại càng không yên, từ ánh mắt Lâm San San nhìn không ra thái độ, như vậy ngược lại làm cho cô càng thêm lo sợ không yên, suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy được thẳng thắn để được tha thứ.
"Tiếu Ngâm, hôm nay tôi tới đây là có chút việc muốn nói với cô."
Khổng Tiếu Ngâm nghe xong, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, vẻ mặt vẫn bất động như trước.
"Chuyện Tiền cảnh quan, tôi rất xin lỗi. Tôi đã tới Cục công an, giải thích toàn bộ sự việc với họ, việc xử phạt Tiền cảnh quan sẽ rất nhanh được hủy bỏ."
Khổng Tiếu Ngâm nhìn xuống, không trả lời cô, Lâm San San giọng nói bắt đầu lo lắng,
"Tôi đã liên hệ với biên tập viên báo chiều, sẽ đăng tin công khai giải thích chuyện Tiền cảnh quan."
Những lời này, cô vốn không dự định nói , làm như vậy coi như tiêu hủy thành tựu gầy dựng nhiều năm của cô. Nhưng Khổng Tiếu Ngâm một khi tức giận, hủy diệt không chỉ có thành tựu nghề nghiệp. Cho nên, ứng với thái độ không đáp lại của Khổng Tiếu Ngâm, cô đành phải kiên trì tiếp tục tỏ thái độ ăn năn biết lỗi.
Khổng Tiếu Ngâm lúc này mới giương mắt, giọng nói lạnh như băng,
"Chỗ Cục công an, mặc kệ cô giải thích thế nào, tôi sẽ bắt họ trả lại công bằng cho Tiểu Tiền. Cô ấy thích làm cảnh sát, chỉ cần cô ấy muốn, tôi có thể cho cô ấy tiếp tục, huống chi, cô ấy xứng đáng được. Về phần cô —— "
Nói tới đây Khổng Tiếu Ngâm tạm dừng một chút, tim Lâm San San đập muốn nhảy tới cổ họng,
"Giải thích, Tiểu Tiền không cần."
Lâm San San nghe thấy, thở phào nhẹ nhõm, Khổng Tiếu Ngâm tiếp tục nói,
"Nhưng mà, tôi không hy vọng thấy cô lại xuất hiện trên bất kỳ phương tiện truyền thông nào, nhất là, nói có bất kỳ quan hệ gì với tôi. Tiểu Tiền sẽ không vui."
Sắc mặt Lâm San San trắng bệch. Đối với một phóng viên mà nói, biến mất khỏi truyền thông, coi như là cắt đứt động mạch sự nghiệp của mình, sau này khỏi mong nổi danh.
Ngẩng đầu nhìn Khổng Tiếu Ngâm, vẻ mặt nghiêm túc không có chút xíu dấu hiệu nào để có thể thương lượng một con đường sống.
Hơn nữa, lại lập tức đứng dậy,
"Tôi còn có việc, không rảnh đón tiếp, cô cứ tự nhiên."
Nói xong , mở cửa đi ra ngoài, không quay đầu lại hay liếc nhìn một cái. Lâm San San ngã người trên ghế sofa, tay chân mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có .
Ăn trưa xong, Khổng Tiếu Ngâm họp với vài người đứng đầu các bộ phận tới hơn 2 giờ, mới quay trở về văn phòng. Vừa ngồi xuống, lấy di động ra, gửi đi một tin nhắn, với tay lấy ly nước uống liền vài ngụm.
Chỉ trong chốc lác, di động rung lên, có tin nhắn, Khổng Tiếu Ngâm nhoẻn miệng cười, mở ra xem.
Chỉ liếc mắt một cái, trong nháy mắt, mặt liền biến sắc, đẩy mạnh ghế đứng lên, ánh mắt kinh hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro