Chương 22 - Học tỷ, em sợ

Tako nói:

        "Dựa theo khảo sát tâm lý học, bị cuốn hút bởi một người lâu nhất chỉ có thời gian là 4 tháng, nếu bạn vượt qua 4 tháng mà vẫn bị người đó cuốn hút, vậy là bạn đã thật sự yêu cô ấy."

Vũ Chi hỏi cậu ấy:

       "Thế cậu với Ninh Ninh ở bên nhau được bao lâu rồi?"

       "Chắc là hai tháng."

      "Cho nên nói, cậu vẫn chưa yêu cô ấy à?"

      "Cũng có thể nói như thế........"

      "Cậu có quen ai vượt qua 3 tháng không?"

Tako suy nghĩ hồi lâu không nói gì, Vũ Chi cũng không để ý đến cậu ấy nữa, nhìn cậu ấy như vậy, nhất định là không có.

       "Tako là do còn chưa gặp được đúng người, cậu nhìn cậu ấy liên tục thay đổi đối tượng, thật ra chính là cậu ấy đang trong quá trình tìm kiếm không ngừng."

Người liên tục thay đổi bạn gái, mới là người cô đơn nhất.

     "Ồ.........."

Vũ Chi vừa nghe Tiền Bội Đình nói như vậy đột nhiên cảm thấy Tako thực đáng thương, lấy trên giường con chó bông mà mình thích nhất đưa cho Tako nói:

       "Thật ra yêu đương nhiều như vậy cũng rất mệt, rất cô đơn phải không? Sau này buổi tối cậu ôm nó ngủ, để nó sưởi ấm cậu đi."

Tako không nhận,

       "Cậu đừng nghe Khiếm Nhi nói lung tung. Cậu ấy là không ăn được nho thì nói nho chua. Cái này cậu tự mình giữ đi, mà nó là ai đưa cho cậu vậy?"

Vũ Chi ném con chó bông về lại trên giường, nói với Tako:

        "Bội Đình rất chung thủy, chưa từng thay đổi, vẫn luôn là Tiểu Nghi."

        "Đúng vậy, rất chung thủy, cho nên cậu ấy mới hâm mộ tớ quen nhiều đấy."

Lúc Tako nói lời này đầu tiên là nhìn Tiền Bội Đình, sau đó lại nhìn trần nhà.

Tiền Bội Đình biết cậu ấy đang nói Khổng Tiếu Ngâm, Cẩn thận tính toán, từ ngày đầu tiên quen biết Khổng Tiếu Ngâm đã bắt đầu thích, 4 tháng lại 4 tháng, chẳng lẽ, thật là đã yêu rồi sao?

      "Đó có gì đáng hâm mộ chứ, tớ thà rằng chỉ có một người, luôn đối xử tốt với tớ. Giống như Tiểu Nghi đối với Bội Đình như vậy là được rồi, yêu cầu của tớ không cao."

Vũ Chi nhìn Tiền Bội Đình, vẻ mặt hâm mộ.

Cự Hy tháo kính ra làm vài động tác xoa mắt, lúc tìm lại mắt kính, tìm nửa ngày cũng không tìm được, vì thế ngắt cuộc đối thoại của mấy người kia lại, nói:

"Vũ Chi, kính của tớ vừa mới để ở đây, sao tìm không ra, cậu tìm giúp tớ xem."

"Được rồi, cậu đừng nhúc nhích, tớ tìm cho cậu."

Vũ Chi đè Cự Hy đang muốn đứng lên xuống. Cự Hy không chỉ hơi ngốc, còn hơi lơ mơ, sau khi mỗi lần tháo kính xuống đều phải tìm một hồi. Rất nhanh, Vũ Chi đã tìm được mắt kính của Cự Hy trong đống sách, sau khi đưa cho cậu ấy lại nói tiếp:

"Bây giờ người ta ai cũng đeo kính sát tròng, cậu còn đeo loại này."

"Quen rồi, hơn nữa trước đó không phải tớ đã nghe theo các cậu đổi qua gọng đen sao."

"Tuy rằng như bây giờ đẹp hơn trước kia, nhưng tớ cảm thấy cậu không đeo kính nhìn càng xinh đẹp."

Vũ Chi kề sát vào mặt của cậu ấy quan sát.

"Xinh đẹp có ích lợi gì? Xinh đẹp cũng không thể làm cơm ăn được?"

"Sao lại không thể làm cơm ăn? Tìm một tên bạn trai làm phiếu cơm dài hạn nha!"

Tiền Bội Đình lại xen mồm.

"Đi! Đứng sang một bên!"

Vũ Chi nói cô,

"Cự Hy mới không phải là loại người này."

"Hoặc là, cậu nhìn Vũ Chi, bởi vì bộ dáng coi như có một chút nhan sắc, có thể thường xuyên nhận được quà, cậu ấy đỡ phải tự mình mua. Chuyện này chứng tỏ xinh đẹp không chỉ có cơm ăn, còn có thể làm cây cầu nguyện, làm máy rút tiền........"

Cự Hy nghe xong, rơi vào im lặng.

Tiền Bội Đình lại tiếp tục nói:

"Vũ Chi, cậu có thể nói với mấy người theo đuổi cậu, lần tới đừng tặng thú nhồi bông nữa được hay không, trước đó giúp cậu đem về nhà nhiều như vậy, bây giờ lại đầy giường nữa rồi."

"Đúng đó, ví dụ như cậu có thể nói hiện tại không thích thú nhồi bông nữa, đổi qua thích manga rồi, hay là tiểu thuyết kiếm hiệp gì đó."

Tako cũng xen vào nói.

Cự Hy nghe xong cũng gật gật đầu:

  "Hoặc là bánh ngọt, kem, gì đó chẳng hạn."

Đỉnh đầu Vũ Chi nhất thời có ba vạch đen.

. . .

Tiền Bội Đình thích ăn dưa hấu, mặc kệ là xuân hạ thu đông, chỉ cần trên thị trường có bán dưa hấu, cô nhất định phải mua về ăn. Đặc biệt là vào mùa hè, theo như lời của Tiền Bội Đình, mùa hè có thể không ăn cơm, nhưng không thể không ăn dưa hấu.

Từ tháng sáu bắt đầu mỗi ngày đều phải ăn nửa quả dưa hấu mới được, thường là mua một quả dưa hấu xẻ ra làm hai, sau đó một mình Tiền Bội Đình ăn một nửa, ba người còn lại ăn một nửa. Trời nóng, ăn một ít dưa hấu rất tốt, nhưng mà cũng có một chỗ không tốt, chính là vào buổi tối luôn phải đi tiểu đêm.

Lá gan của Tiền Bội Đình kỳ thật rất nhỏ, nhất là sau khi Tako kể chuyện ma trong nhà vệ sinh nữ, cô lại càng không dám đi vệ sinh một mình.

"Nghe nói nhà vệ sinh ở lầu bốn vào buổi tối sẽ có tiếng nước chảy kỳ lạ, nếu đi một người, thường xuyên nghe được tiếng thở dài trên đầu, còn nữa, lúc trên đường trở về tuyệt đối không được ngẩng đầu lên, bởi vì không biết sẽ nhìn thấy gì ở trong gương......."

Phòng ngủ vừa tắt đèn, Tako bắt đầu kể chuyện ma.

Tiền Bội Đình nghe xong nổi da gà một trận,

"Cậu cố ý làm tớ sợ phải không? Cậu biết rõ buổi tối tớ nhất định phải đi vệ sinh."

"Tako cậu xem quá nhiều phim kinh dị rồi phải không? Mấy thứ cậu nói hình như tớ đều xem qua rồi thì phải? Bội Đình, cậu không cần nghe cậu ấy hù cậu, chắc chắn cậu ấy đang nói xạo, tớ cũng chưa từng nghe người khác nói qua."

Vũ Chi nói xong trở mình,

"Ngủ sớm chút đi, lại sắp đến kỳ thi rồi, ngày mai còn phải ôn tập nữa."

Lát sau, hình như tất cả mọi người đều đã ngủ, trong phòng ngủ vô cùng im lặng, chỉ thỉnh thoảng nghe được một câu nói mớ của Cự Hy. Thời tiết quá nóng, Tiền Bội Đình lăn qua lộn lại không ngủ được, do ăn quá nhiều dưa hấu, cô lại rất muốn đi nhà vệ sinh. Nhưng nhớ tới câu truyện của Tako, cô lại sợ hãi.

Giày vò gần một tiếng, Tiền Bội Đình thật sự nhịn không được nữa. Rón rén xuống giường, mở cửa ra đứng ở đó một lúc, trên hành lang thực tối, chỉ có ánh đèn ảm đạm mờ ảo của nhà vệ sinh cuối hành lang, giống với rất nhiều phim kinh dị.

Tiền Bội Đình hít sâu vài cái, kiên trì đi tới cửa, không nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào, cô mới hơi chút yên lòng. Lại thăm dò bước vào trong hai bước, đột nhiên không biết từ đâu thổi tới một cơn gió, một mảnh lạnh lẽo thổi trúng vào trán của Tiền Bội Đình. Cô không hề suy nghĩ liền chạy nhanh ra ngoài, chạy không được vài bước thì dừng chân lại, quay đầu nhìn nơi đó cũng không có gì khác thường, muốn quay trở về nhìn xem, lại thật sự sợ hãi, nhưng mà cô kiềm nén cũng rất khó chịu.

Cuối cùng vẫn không đi, cô đi đến cầu thang, lên tầng năm. Tuy biết rõ nhà vệ sinh lầu bốn cũng không có ma quỷ như Tako nói, nhưng cô là người có sức tưởng tượng rất phong phú, trong đầu luôn có đủ loại ý tưởng hù chính mình, nếu lên tầng năm, vậy an tâm hơn.

Đi qua cửa phòng ngủ 507, Tiền Bội Đình phát hiện cửa không đóng, lòng hiếu kỳ thúc giục, cô lặng lẽ đi tới cửa, nhìn về giường của Khổng Tiếu Ngâm. Tuy rằng không thấy rõ gì lắm, Tiền Bội Đình vẫn cảm thấy thực thỏa mãn, đứng được khoảng nửa phút, cô mới nhớ tới lý do mình lên tầng năm là gì, đồng thời cũng phát hiện, hành động đứng ở đây của mình giống như là biến thái...........

Đang định xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở đầu kia hành lang truyền lại, âm thanh kia từ xa tới gần, hình như là đi về phía mình, Tiền Bội Đình không dám quay đầu nhìn, sợ tới mức thân thể cứng đờ dựa vào cửa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Rất gần, âm thanh kia càng ngày càng gần......... Đột nhiên, dừng lại ở khoảng cách không xa cô. Tim Tiền Bội Đình thình thịch một cái. Sau đó là tiếng thở dốc...... tiếng thở dốc ở ngay bên cạnh cô....... Tiền Bội Đình quên phải la lên, cũng quên cả bỏ chạy, nhắm mắt lại chờ đợi "Cái chết giáng xuống".

Đột nhiên, vật thể không biết là gì kia nói chuyện, nó nói:

"Bội Đình, em đang làm gì vậy! Làm chị sợ muốn chết!"

Tiền Bội Đình cứng nhắc quay đầu lại, kinh ngạc há to miệng,

"Học.... Học tỷ..... Chị sao lại đứng phía sau em..... làm em sợ muốn chết........."

"Chị mới phải hỏi em tại sao lại đứng trước cửa phòng ngủ chị..... Còn không nhúc nhích nữa.... Em định hù chết chị à.........."

"Em vốn định đi nhà vệ sinh........."

Tiền Bội Đình dần dần bình tĩnh lại,

"Sau đó đi ngang qua cửa phòng chị, thấy cửa không đóng, em tò mò liếc mắt một cái....... Sau đó......... ai biết sao chị đột nhiên lại xuất hiện ở phía sau.........."

Khổng Tiếu Ngâm cũng thở phào một hơi,

"Chị đi nhà vệ sinh, đương nhiên cửa phải mở ra rồi, đương nhiên sẽ xuất hiện ở phía sau em, nhưng thật ra em.... sao không đi nhà vệ sinh tầng bốn?"

Tiền Bội Đình từ từ kề sát bên tai chị ấy, nhỏ giọng nói:

"Nhà vệ sinh tầng bốn có ma....."

Khổng Tiếu Ngâm nhịn không được cười ra tiếng:

  "Ai nói với em?"

"Tako trong phòng ngủ bọn em."

"Cậu ấy cố ý hù em thôi."

  "Nhưng lúc em vừa mới đi thật rất kinh khủng, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới, em sợ tới mức lập tức bỏ chạy, cho nên mới lên tầng năm."

"Làm gì khoa trương như vậy, gan em nhỏ vậy sao......."

"Học tỷ......"

Tiền Bội Đình ai oán kêu chị ấy,

"Em sợ........"

"Đi, chị dẫn em đi."

Khổng Tiếu Ngâm đi tới phía trước, Tiền Bội Đình theo ở đằng sau, không đi được mấy bước, Tiền Bội Đình trộm nắm lấy tay Khổng Tiếu Ngâm, Khổng Tiếu Ngâm liếc nhìn cô một cái, cười cười, không nói gì. Một mạch đi vào cửa nhà vệ sinh tầng bốn, Tiền Bội Đình quả nhiên không có sợ như trước nữa.

"Chị đứng đây chờ em, đừng sợ, có việc gì thì gọi chị."

Nghe xong lời động viên của Khổng Tiếu Ngâm, Tiền Bội Đình lớn mật đi vào, lúc này mới phát hiện, cửa sổ kia vẫn đang mở ra, có gió thổi vào cũng là bình thường, nhưng vừa rồi cô quá mức căng thẳng, quá mức nhạy cảm, cho nên mới cảm thấy sợ hãi.

Lát sau Tiền Bội Đình đi ra, Khổng Tiếu Ngâm nói:

"Em chắc là tự mình hù mình phải không?"

Tiền Bội Đình ngây ngô cười,

"Cám ơn học tỷ......."

"Thế đi thôi, khuya rồi."

Trở lại phòng ngủ, Tiền Bội Đình còn đang nhớ lại chuyện vừa rồi, dần dần bắt đầu buồn ngủ. Mơ mơ màng màng nghe được bên tai có tiếng "Kẽo kẹt — Kẽo kẹt", Tiền Bội Đình lúc đầu cho là ai trở mình trên giường, sau đó âm thanh kia lại dai dẳng hồi lâu, nghe thấy giống như là ai đang ăn gì đó, nghĩ thầm, chắc không phải là chuột chứ? Hay là thứ gì đó mà Tiền Bội Đình không biết.

Tiền Bội Đình lại sợ hãi, kéo ra trải giường đậy lên mặt, đợi một lát sau âm thanh kia đã biến mất. Cô thở phào một hơi, chưa đợi cô thở xong, âm thanh kia lại vang lên. Tiền Bội Đình cầm lấy di động run rẩy gửi một tin nhắn cho Khổng Tiếu Ngâm, cô nhắn: Học tỷ, em sợ....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro