Chương 28 - Quà tặng

Buổi sáng thứ tư, Tiền Bội Đình đang ngủ ở nhà, chỉ thấy cô lúc thì nằm hình chữ "Đại" , lúc thì cuộn người thành con tôm, lúc thì nằm sấp lại, lúc nữa lại lật người qua... Không biết đang mơ thấy mộng đẹp gì, khóe miệng còn mang theo nụ cười. Đột nhiên một tiếng sấm vang lên, cô sợ tới mức từ trên giường lăn lông lốc ngồi phịch xuống đất, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên gió lớn nổi lên bốn phía, mưa to như trút nước. Tiền Bội Đình vừa đóng cửa sổ vừa kêu lớn:

"Mẹ! Trời mưa rồi!" 

Không ai đáp lại cô. Tiền Bội Đình nhanh chóng đóng tất cả cửa sổ, trong nhà quả nhiên chỉ còn lại một mình cô. Còn tưởng hôm nay là cuối tuần, thì ra là cô nghỉ hè đến mức không biết hôm nay là ngày nào trong tuần. Mới vừa quay lại giường nằm, chưa kịp nhắm mắt lại, di động vang lên.

Là Lục Gia Nghi

   "Cậu đang làm gì đó?" 

"Ngủ."

Tiền Bội Đình lại ngáp một cái. 

"Heo......"

  "Trời mưa như vậy, thì nên ngủ chứ làm gì." 

"Đừng ngủ, lát nữa hết mưa rồi đi mua quà với tớ." 

"Ồ? Sinh nhật ai?" 

Đầu bên kia im lặng một chút, mới nói:

"Phá thành công........" 

Tiền Bội Đình cười ha ha:

"Sớm đoán được rồi." 

"Ra ngoài chúc mừng tớ đi, 2:0. Lần này, thật sự là xoay người." 

"Cái gì?!"

Tiền Bội Đình nhảy từ trên giường xuống,

"Cậu? Xoay người? Sao! Còn có lý lẽ hay không!"

Tiền Bội Đình  đứng tại chỗ xoay vòng vòng, vạn năm thụ có thể xoay người! Hứa Kha ơi Hứa Kha, anh nhược nhụ đến cỡ nào!

  "Ha ha ha! Hết mưa rồi tớ gọi điện cho cậu, giúp tớ đi chọn quà, ngày mai là thất tịch ."

...... 

Tắt điện thoại, Tiền Bội Đình cũng không ngủ tiếp nữa. Thất tịch à? Thế mình có nên bày tỏ gì với học tỷ hay không? 

Thuận tay gởi một tin nhắn: Học tỷ, trời mưa rồi. 

Khổng Tiếu Ngâm trả lời: Không sao, chị ở nhà. 

Tiền Bội Đình: Ngày mai có thời gian không? 

Khổng Tiếu Ngâm: Chuyện gì? 

Tiền Bội Đình: Đi dạo phố nha?... 

Lát sau Tiền Bội Đình nhoài người về phía bệ cửa sổ, ai oán nhìn mưa ngoài cửa sổ, cô đã có hơi chút vội vã muốn ra ngoài. Mưa vẫn còn đang rơi, di động lại vang, lúc này là Tako. 

Tiền Bội Đình mới ấn vào nút nghe, tiếng thét chói tai của Tako ở đầu bên kia liền vang lên, tay Tiền Bội Đình run run, điện thoại rớt trên giường, vì thế cô hướng về phía loa hô to:

"Cậu gặp ma à! Kêu lớn tiếng như vậy!" 

Lúc cầm điện thoại lên lại, Tako cuối cùng cũng khôi phục lại âm lượng như lúc trước, nhưng mà âm thanh vẫn không ngừng run rẩy như cũ,

"Khiếm Nhi...... Tớ vừa nghe được một tin...... So với gặp ma còn đáng sợ hơn..... thật đó......" 

"Sao thế?" 

"Tiểu Nghi hắn.... vậy mà lại công! Cậu nói xem có đáng sợ hay không!" 

"Ha ha! Đúng vậy đúng vậy! Vừa nãy thiếu chút nữa tớ đã nhảy sập giường nhà tớ. Tin này của cậu ấy quả thực so với tiếng sấm lúc nãy còn chấn động hơn....." 

"Tớ vô cùng hiếu kỳ đối phương là ai? Vậy mà có thể làm cho Tiểu Nghi công......" 

Hai giờ chiều, mưa tạnh, Tiền Bội Đình thay quần dài chuẩn bị ra ngoài, lúc ra khỏi nhà nhìn thấy cây dù do dự một chút. Có mang dù theo hay không đây? 

Tako nói, trời nhiều mây đi dạo phố với Tiền Bội Đình vô cùng quái lạ, nếu cậu ấy không mang theo dù, trời chắc chắn mưa; nếu cậu ấy mang dù, nhất định sẽ không mưa. 

Cho nên Tako vừa gặp Tiền Bội Đình câu đầu tiên chính là:

"Có đem dù không?" 

"Không đem." 

"Cậu cố ý!" 

Tiền Bội Đình vén vén mái, nụ cười mang đầy hàm súc,

"Đúng vậy, tớ cố ý đó." 

"Sao cậu lại khiếm như vậy chứ......"

  "Được rồi, đừng gây nữa...... Từ đằng xa đã nghe thấy giọng nói lớn tiếng của hai cậu rồi......"

Lục Gia Nghi bước nhanh về phía bọn họ,

"Tớ biết ngay Bội Đình chắc chắn sẽ không mang theo dù, cho nên tớ mang rồi." 

Hai người vừa nghe thấy giọng nói của Lục Gia Nghi, lập tức dời đi lực chú ý, vây quanh Lục Gia Nghi nửa ngày. 

Tako nói:

"Xoay một vòng xem xem." 

Lục Gia Nghi nghe lời xoay một vòng,

"Sao thế? Không có mặc quần ngược đó chứ?" 

Tiền Bội Đình nói:

"Từ đây đi đến chỗ đối diện tiệm KFC, rồi đi trở lại." 

"Làm gì?" 

"Nhanh lên!" 

Lục Gia Nghi bị hai người kia làm cho khó hiểu, đi đến đối diện lại đi trở về. Sau đó nhìn thấy hai người kia ngây người mắt to trừng mắt nhỏ.

"Hai cậu đang làm gì vậy?" 

"Thật là không có lý lẽ......." 

"Trách sao mưa lớn như vậy chứ, ngay cả ông trời đều cảm động đến khóc......." 

Lục Gia Nghi sửng sốt,

"Hai cậu... không phải nghi ngờ chuyện đó của tớ là bóc phét đó chứ? Cho nên muốn thử tớ.... Bây giờ nhìn thấy tớ có thể đi có thể nhảy... tin chưa?" 

Hai người kia máy móc gật đầu. Sau đó Tako vỗ vỗ bả vai Tiền Bội Đình nói:

"Cậu xem đi, ngay cả Tiểu Nghi vạn năm thụ như vậy còn có một ngày xoay người, cậu không phải lại có thêm động lực?" 

Tiền Bội Đình mím môi gật mạnh đầu,

"Hôm nay giúp tớ chọn quà trước, ngày mai.... tớ sẽ thổ lộ......" 

. . . 

"Vòng đá đeo tay thế nào? Tớ nhớ trong cái quảng cáo kia có nói: Trên đời chỉ cần một chuyện, trọn kiếp cùng người kết duyên. Nghe thật lãng mạn cũng thật đặc biệt đúng không? Hai cậu cảm thấy thế nào?"

Tiền Bội Đình hỏi. 

"Vòng tay hả.... Tớ cảm thấy tình hình trước mắt của cậu và học tỷ Tiếu Ngâm, tốt nhất đừng mua đồ đeo trên người, lỡ như người ta không cần, chẳng phải sẽ rất xấu hổ à?"

Lục Gia Nghi nói. 

Tako nói:

"Đừng mua vòng đá gì đó, nghe nói những người yêu nhau hễ mà đã từng tặng vòng đá, cuối cùng đều chia tay........." 

Kết quả đi dạo hai giờ, Lục Gia Nghi và Tako đều mua được đồ, chỉ có Tiền Bội Đình là hai tay trống trơn. Lúc ngồi ăn trong tiệm KFC, Tiền Bội Đình buồn bã thở dài:

"Hai tên các cậu cho tớ ý tưởng gì đi......." 

Tako uống một hơi cạn hết ly coca nói:

"Nếu thật sự không được, cậu cứ mua thẳng sô-cô-la đi." 

"Sô-cô-la?" 

"Ừ. Không phải cậu sợ đột ngột thổ lộ sẽ bị từ chối à? Cho nên cậu mua sô-cô-la đi thử nghiệm trước một chút, đưa sô-cô-la cho chị ấy trước, nhìn xem phản ứng của chị ấy như thế nào, sau đó mới quyết định là nói hay không." 

"Đúng thế.... Tớ chính là lo lắng bị từ chối." 

Lục Gia Nghi nói:

"Cậu cứ luôn lo lắng cái này lo lắng cái kia, cho nên cũng đã yêu thầm gần 1 năm, còn chưa nói được câu kia, chẳng qua chỉ có ba chữ Em- Thích – Chị, có cái gì mà nói không được hả? Nếu không nói sẽ bị người khác lấy mất!" 

Tiền Bội Đình cầm lấy một thanh khoai tây, lại buông xuống.

"Năm sau chị ấy đã tốt nghiệp, tớ chỉ sợ sau khi tớ bị từ chối, gặp lại sẽ khó xử, thế thì phải trải qua một năm đó như thế nào đây?" 

"Lo nhiều như vậy làm gì? Cậu không nói sao lại biết chắc chắn sẽ bị từ chối?"

   "Ừ, tớ đồng ý lời của Tiểu Nghi."

Tako chưa thử qua yêu thầm ai, nhưng chẳng qua chỉ một lời thổ lộ, cô ấy không hiểu vì sao Tiền Bội Đình nghĩ nhiều như vậy.

  "Thế... thật sự tìm không được..... thì mua sô-cô-la trước đi, dù sao trời cũng sắp tối rồi, nếu, ngày mai tớ thành công..... các cậu phải theo giúp tớ mua quà khác, theo lẽ thường đến lúc đó cũng phải tặng mà phải không."

  "Ừ."

Hai người kia trăm miệng một lời. 

Từ lúc mua sô-cô-la xong, Tiền Bội Đình luôn miệng cười. Tako hỏi Lục Gia Nghi:

  "Cậu ấy cười gì thế?" 

Lục Gia Nghi lắc lắc đầu:

"Hôm nay hơi lơ ngơ." 

Chưa đợi đi đến trạm xe buýt, trời lại mưa.

"Đều tại cậu! Ai bảo không mang theo dù, trời mưa rồi đó phải không?"

Tako oán giận Tiền Bội Đình.  

Tiền Bội Đình ngẩng đầu nhìn nhìn trời:

"Cũng không có lớn lắm, dầm loại mưa nhỏ này một tí sẽ không bệnh được đâu, hơn nữa vô cùng lãng mạn nha, hay là, chúng ta đi trở về đi?" 

"Tớ cũng không điên cùng với cậu.... Cậu còn chưa thổ lộ thành công đã phấn khích thành như vậy, nếu thành công rồi sẽ vô cùng đáng sợ..... Thật muốn cầu chúc cho cậu thổ lộ thất bại...."

  "Hừ! Nếu tớ không thành công sẽ cắn chết cậu!" 

"Liên quan gì đến tớ......" 

"Ai bảo cậu nói lung tung."

  "Tớ nói.... Hai cậu..... "

Lục Gia Nghi nhịn không được mở miệng nói:

"Hai tên các cậu... có thể không gây nhau trên đường được không?" 

Tiền Bội Đình tằng hắng cổ họng, nhìn xung quạnh, lại liếc Tako một cái nói:

"Đúng thế, Tako, là sinh viên sao ngay cả một chút ý thức cũng không có? Haiz...." 

Tako trừng mắt nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói:

"Cũng không phải lúc cãi nhau với cậu....." 

"Ô! Có xe trống!"

Tiền Bội Đình giơ tay gọi một chiếc taxi. 

Lên xe, Tiền Bội Đình và Tako tiếp tục im lặng, mãi cho đến lúc xuống xe, Tiền Bội Đình cũng chưa nói một câu, chỉ nhìn mưa ngoài cửa sổ người ngô nghê. Cười đến mức làm cho trong lòng Tako cảm thấy sợ,

  "Tớ tới nhà rồi, ngày mai cố lên, chờ tin tốt của cậu."

Tako xuống xe buông ra một câu như vậy, cô ấy thật có chút sợ Tiền Bội Đình thổ lộ không thành nổi điên lên cắn mình. 

Đợi cho đến khi Tiền Bội Đình và Lục Gia Nghi xuống xe, mưa cũng ngừng. Trước khi chia tay, Lục Gia Nghi căn dặn cô:

"Tớ cảm thấy chị ấy ít nhiều sẽ có chút từ chối, cho nên tùy lúc cậu phải cương quyết một chút." 

"Để xem tình hình đã." 

"Vậy cậu ngủ sớm một chút đi, đừng ôm sô-cô-la cười ngây ngô suốt đêm." 

Tiền Bội Đình kinh ngạc,

"Sao lại có thể......" 

"Cậu đã cười ngây ngô suốt cả một đường......" 

Sắc mặt Tiền Bội Đình hơi hơi ửng đỏ,

"Ừ! Đã biết, dài dòng quá, ngủ ngon!"

Nói xong xoay người lên lầu. 

Lục Gia Nghi nhìn bóng người của cô bất đắc dĩ lắc đầu, sao vừa đụng tới chuyện tình cảm, chỉ số thông minh của bạn Tiền Bội Đình đã hạ xuống ngay như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro