Chương 34 - 1 chị gái quen biết

Hôm sau nhiệt độ không khí tuy rằng đã tăng trở lại một chút, nhưng bầu trời cũng rất âm u, sáng sớm Tiền Bội Đình mở mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, tưởng là trời còn chưa sáng, bèn ngủ tiếp. Thật ra cũng không thể trách cô mê ngủ, chỉ là chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua làm cho cô mất ngủ đến 4 giờ sáng, nghĩ đến rất nhiều thứ, cuối cùng mệt mỏi thiếp đi. 

Vừa mở mắt lại lần nữa, trong phòng đã sớm không còn một người, người đi học thì đi học, người ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi, chỉ có một mình cô bị bỏ rơi. 

Thức dậy gặm nửa quả táo, đột nhiên nhận được một số điện thoại lạ gọi đến, Tiền Bội Đình khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn bắt máy:

"Ai vậy?" 

"Em đoán xem?" 

"Chị là ai?" 

"Người đẹp." 

Tiền Bội Đình mất kiên nhẫn,

"Người đẹp nào?" 

"Ha, Tiền Bội Đình, em quen được mấy người đẹp chứ?" 

"Không nhiều lắm, cũng khoảng xếp hàng từ trạm xe lửa đến cổng trường này. Chị rốt cuộc là ai? Không nói tôi cúp máy." 

"Em đi chết đi, ngay cả đến giọng nói của chị cũng nghe không ra, chị đang đi đến kí túc xá của bọn em đó, em mau ra nhìn xem đi." 

"Không nói là ai thì tôi sẽ không đi xuống  đâu." 

"Trời đất, tên chết tiệt này! Chị là Phùng Tân Đoá, em mau lăn xuống đây ngay!" 

"A? Là chị à..... đợi đã......." 

Tiền Bội Đình tắt điện thoại đi thay quần áo, đợi cô xuống dưới lầu, Phùng Tân Đoá đã sớm đứng ở đấy. 

Dưới tán cây bạch dương trước cửa kia, có một bóng người mảnh khảnh đứng đó, cặp kính râm to đùng đã che gần hết khuôn mặt, mái tóc xoăn thật dài xõa đến thắt lưng, áo thun cổ chữ V khoét sâu, áo khoác ngắn, quần jean, giày Martin, chỉ cần dựa vào sườn mặt đó, dáng người đó, Tiền Bội Đình liếc mắt một cái đã nhận ra là Phùng Tân Đoá. 

Bước vài bước đến trước mặt Phùng Tân Đoá, Tiền Bội Đình qua loa chào hỏi một câu:

"Đoá Đoá, chị đã đến rồi." 

"Sao em thấy chị đến lại không vui chút nào hết vậy? Sao thế?" 

Tiền Bội Đình ngẩng đầu lên, giống như mọi khi, nói:

"Không có gì, em không phải vừa mới thức dậy sao? Sao chị lại muốn đến trường học của bọn em vậy?" 

"Vốn định tìm em với Tako cùng nhau đi ăn cơm trưa, chị rất nhớ thịt bò ở căn tin trường bọn em làm."

Phùng Tân Đoá cảm thán, cảm thán xong nói tiếp:

"Nhưng mà Tako nói nó không ở trường, cho nên đành phải tới tìm em." 

"À, vậy đi thôi, em dẫn chị đi." 

"Tiểu Nghi đâu?" 

"Cậu ta lo đi yêu đương rồi." 

Hai người đi đến căn tin, thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Tiền Bội Đình liếc Phùng Tân Đoá một cái nói:

"Đoá Đoá, em vẫn còn chưa trở thành minh tinh, chắc không cần phải như vậy chứ?" 

Phùng Tân Đoá chậm chạp tháo kính râm xuống,

"Biết rồi, dong dài, như vậy được rồi chứ gì?"

Kết quả không nghĩ tới vừa tháo ra, còn thu hút nhiều ánh mắt hơn.

"Hay là, để chị đeo lại?" 

"Được rồi, cứ như vậy đi, như vậy còn bình thường hơn một chút." 

"..........." 

Phùng Tân Đoá, nghề nghiệp là người mẫu quảng cáo, ngoại hình khá tốt, dáng người cũng không tệ, từng chụp qua vài ảnh quảng cáo mỹ phẩm và quần áo cho mấy loại tạp chí tình cảm phát hành cả nước, nhưng thật ra cũng không có tiếng tăm. Dùng chính lời của chị ấy, chính là "Haiz, rất hỗn tạp." 

Chị ấy ban đầu là bạn của Tako, sau đó Tiền Bội Đình, Lục Gia Nghi đi ra ngoài chơi với Tako quen được chị ấy, tiếp đó chị ấy và Tiền Bội Đình cũng trở thành bạn rất tốt. 

Lúc ăn cơm, Phùng Tân Đoá lại hỏi đến tình sử yêu thầm của Tiền Bội Đình

  "Bội Đình, nghe nói em yêu thầm một người đến một năm, em thật đúng là thần tượng của chị...... Em nói xem sao em lại nhịn được thế?" 

"Haiz, đừng nhắc nữa, lần này em thật đúng là không nhịn được nữa......" 

"Em tỏ tình? Sau đó thế nào?" 

"Chị nhìn mặt em."

Tiền Bội Đình m nói xong, ngẩng đầu đối mặt với Phùng Tân Đoá. 

Phùng Tân Đoá lắc đầu nói,

"Gương mặt hốc hác, hai mắt lờ đờ, xem ra là thất bại rồi." 

Tiền Bội Đình miễn cưỡng cười một cái, thì ra chuyện bị học tỷ từ chối này, lại khó nói ra miệng như vậy. 

Ăn cơm xong Tiền Bội Đình lại dẫn Phùng Tân Đoá đi lòng vòng trong trường, cuối cùng nói lời tạm biệt ở trước cổng.

  "Cho dù là trời âm u, em cũng không cần trưng khuôn mặt u ám nha."

Phùng Tân Đoá an ủi cô,

"Ngày mai, có lẽ trời quang mây tạnh." 

"Biết rồi, lần sau chị đến trường bọn em nhớ gọi điện thoại cho em trước." 

"Ừ, lần sau chị muốn nếm thử món mì xào nổi tiếng của trường bọn em." 

"Được, không thành vấn đề." 

Phùng Tân Đoá vừa định đi, đột nhiên nhìn thấy phía xa có hai người đang đi đến chỗ các cô, mà trong đó có một cô gái xinh đẹp luôn nhìn chằm chằm Tiền Bội Đình, cô đột nhiên tiến đến gần bên tai Tiền Bội Đình nói:

"Đừng quay đầu lại." 

Hai người đứng đối mặt nhau, Tiền Bội Đình không nhìn thấy sau lưng, nhưng nghe Phùng Tân Đoá nói không cho cô quay đầu lại, cô lại càng muốn quay đầu lại xem, vì sao không cho cô quay đầu lại? Chưa đợi cô xoay đầu qua đó, Phùng Tân Đoá đã sớm giữ đầu cô đối mặt với mình,

"Tuyệt đối không được quay đầu lại." 

Đợi cho hai bóng người kia càng ngày càng gần, Phùng Tân Đoá mới buông Tiền Bội Đình ra, trên mặt nở một nụ cười khó hiểu nói:

"Chị đi đây, có việc gì thì gọi điện thoại."

Nói xong hôn nhẹ lên mặt cô một cái. Son môi in lại lốm đốm màu hồng nhạt trên mặt Tiền Bội Đình. 

Tiền Bội Đình dùng sức chà mặt, nghĩ thầm, chị bị điên sao! 

Hai người kia, không phải ai xa lạ, chính là Khổng Tiếu Ngâm luôn định tìm cơ hội làm hòa với Tiền Bội Đình và Mạc Hàn. Khổng Tiếu Ngâm đi qua phòng ngủ của Tiền Bội Đình tìm cô ấy, không tìm được, không nghĩ tới sẽ gặp được cô ấy ở cổng trường. Nhưng không phải do mình thấy trước, cô đang còn cân nhắc sẽ nói như thế nào với Tiền Bội Đình, kết quả Mạc Hàn kêu cô:

"Này, cậu mau nhìn xem, đó không phải là Tiền Bội Đình à?" 

Khổng Tiếu Ngâm nhìn theo hướng Mạc Hàn chỉ, quả nhiên thấy Tiền Bội Đình đứng trước cổng đưa lưng lại phía các cô. Lúc này lại nghe Mạc Hàn nói lẩm bẩm: 

"Người đẹp bên cạnh là ai vậy? Chưa từng thấy qua, hình như không phải sinh viên trường chúng ta, cao như vậy..... cao hơn cậu cả một khúc, dáng người này....... thật sự là miễn bàn, nhất định không phải sinh viên trường chúng ta, nếu không tớ không thể nào chưa từng gặp." 

Khổng Tiếu Ngâm vốn đang do dự , có nên đi qua chào hỏi hay không? Làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, sau đó tìm một cơ hội thích hợp để làm hòa. Từ từ bước chậm lại phía đó, tầm mắt cũng chưa rời khỏi Tiền Bội Đình một khắc. 

Kết quả.......... ngay lúc sắp đi đến, đột nhiên thấy cô gái kia hôn lên mặt Tiền Bội Đình, không biết vì sao, trong lòng vô cớ bùng lên một ngọn lửa, lập tức bước nhanh hơn.

Mạc Hàn kéo cô lại:

"Đi nhanh như vậy làm gì?" 

"Qua đó chào hỏi." 

Mạc Hàn kéo cũng kéo không được, đợi cho người đẹp kia vừa đi, Khổng Tiếu Ngâm cũng đã đến sau lưng Tiền Bội Đình. 

Lúc này Tiền Bội Đình còn đang bực bội Phùng Tân Đoá nổi điên chuyện gì, đột nhiên lại làm như vậy, cũng không sợ người khác nhìn thấy, sau đó mới nhớ lại, Phùng Tân Đoá vì sao không cho cô quay đầu lại? Tò mò xoay đầu lại nhìn, đột nhiên bị Khổng Tiếu Ngâm đứng phía sau làm cho hoảng sợ. 

Khổng Tiếu Ngâm đứng sát gần Tiền Bội Đình , Tiền Bội Đình vừa quay đầu lại thiếu chút nữa đã đụng vào chị ấy, may mắn Tiền Bội Đình tay chân nhanh nhẹn, tránh sang một bên. Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Khổng Tiếu Ngâm đang nhìn mình, trong lòng hoảng hốt, học tỷ muốn làm gì?

  "Người vừa rồi là ai vậy?"

Khổng Tiếu Ngâm hỏi cô. 

Cô thành thật trả lời:

"Một chị gái quen biết." 

Khổng Tiếu Ngâm cười khẽ một chút,

"Chị gái của em cũng nhiều thật."

Nói xong tao nhã đi qua mặt Tiền Bội Đình , còn không quên giẫm lên chân của cô, xoay tròn, nghiền nát. Quay người kêu Mạc Hàn:

"Mạc Hàn, chúng ta đi thôi." 

Mạc Hàn đang mong chờ Tiền Bội Đình cãi lại, kết quả nhìn thấy Tiền Bội Đình ôm chân đứng tại chỗ tập nhảy cao, cũng không dám nhiều lời, há há cằm, chạy chậm đuổi theo bước chân của Khổng Tiếu Ngâm , lâu lâu lại xoay đầu nhìn bạn Tiền Bội Đình đáng thương. Quả nhiên, lúc Khổng Tiếu Ngâm tức giận là vô cùng đáng sợ, nhưng mà tại sao Khổng Tiếu Ngâm lại tức giận chứ? Cô nhóc này sao lại chọc cậu ấy? 

Mà bạn Tiền Bội Đình đáng thương, cố nhịn không lên tiếng, vừa nhảy, vừa cảm thấy may mắn, may mắn học tỷ hôm nay mang giày đế bằng, bằng không chân của cô có thể bị thủng một lỗ hay không? 

Lúc ăn cơm chiều, Tako và Lục Gia Nghi vừa nhìn thấy Tiền Bội Đình đi khập khiễng, lo lắng lại đó hỏi:

"Chân sao vậy?"

Đợi cho Tiền Bội Đình nói xong chuyện lúc trưa, hai người kia đều không thương tiếc mà cười ầm lên. 

Tako vừa cười vừa nói:

"Cậu làm gì chị ấy rồi? Chị ấy dùng sức giẫm cậu như vậy?" 

Tiền Bội Đình lại đem chuyện cưỡng hôn và chuyện thổ lộ mấy hôm trước ra kể, kể xong khe khẽ thở dài. 

Tako nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô, định nói cùng lắm thì cho cậu cắn tớ một chút, nhưng nhớ lại lần trước bị Tiền Bội Đình cắn mặt, lập tức đánh mất suy nghĩ này trong đầu, chỉ nói:

"Chắc chuyện cũng không tệ đến nỗi như cậu nghĩ chứ?" 

Lục Gia Nghi cũng nói:

      "Đúng thế, không chừng là đùa đó, hiện giờ chị ấy cũng không có phớt lờ cậu?" 

          "Tớ thà là chị ấy không để ý tới tớ, như vậy tớ còn dễ chịu hơn, bây giờ là muốn làm gì chứ......."

Tiền Bội Đình chỉ ăn qua loa mấy miếng cũng không buồn ăn tiếp nữa. 

Sau khi ăn cơm xong Tako và Lục Gia Nghi một trái một phải đỡ Tiền Bội Đình , đi được nửa đường, Tiền Bội Đình đột nhiên nói:

"Chúng ta đi ra ngoài uống rượu đi." 

"Cậu đi đứng như vậy, còn muốn đến chỗ nào nữa chứ? Bớt nhoi chút đi."

Tako khuyên bảo Tiền Bội Đình giống như là con nít, Tiền Bội Đình đành phải mếu máo nhìn Lục Gia Nghi.  

Lục Gia Nghi vừa định nói chuyện, liếc mắt nhìn thoáng thấy được Khổng Tiếu Ngâm và Mạc Hàn đang đi đến căn tin, vì thế lời đang định nói giúp Tiền Bội Đình liền biến thành:

"Tớ đột nhiên nhớ lại còn có chút chuyện, Tako cậu trông nom Tiền Bội Đình nhé, tớ phải đi trước." 

Tiền Bội Đình liếc cậu ta một cái xem thường:

"Đồ không có nghĩa khí!" 

"Cho nên là nói, mượn rượu giải sầu gì gì đó, đều là chuyện mà người không có tiền đồ làm, còn cậu, nên ngồi trong phòng ngủ đối mặt với sự thật đi."

Tako nói xong kéo cô đi nhanh hơn. 

"Này! Chậm một chút, chăm lo cho cái thân tàn tật này của tớ nha." 

"Đau không?" 

"Nói nhảm!" 

"Đau là đúng rồi, cho cậu rảnh rỗi đi chọc vào người thẳng!" 

"..................."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro