Một mình Tiền Bội Đình thẫn thờ đi dọc những con đường của thành phố S, nhìn đèn neon ở trước mặt lan thành một mảnh mơ hồ. Nơi đây không có gì là cô quen thuộc, người duy nhất kia, cũng đã không cần cô. Vừa nghĩ đến đây, lại nhịn không được mà rơi nước mắt, lau lại lau, làm sao cũng không sạch được. Đi đi ngừng ngừng, khóc rồi lại khóc. Vừa dịu được một lúc, thấy một đôi tình nhân ở đầu phố lại không nhịn được mà khóc lên; vừa dịu được một lúc, thấy quán cà phê bên đường lại khóc lên. Cứ lặp lại như thế.
Trong mơ mơ hồ hồ lại phát hiện đang đi trên một con phố đầy quán bar, cô đành phải bước nhanh hơn để rời khỏi chỗ này.
Gặp phải một đám người, ba nam bốn nữ, kề vai sát cánh, dáng vẻ không phải uống say thì chính là phê thuốc. Tiền Bội Đình hơi sợ hãi, bước nhanh hơn đi qua đám người kia. Khi đi ngang qua một người trong số đó, người kia sửng sốt một chút.
Tiền Bội Đình không ngừng lại, tiếp tục đi tới, chỉ nghe thấy phía sau người kia nói với người bên cạnh:
"Tớ gặp một người quen, đi trước đây, hôm nào sẽ tìm các cậu chơi."
Sau đó nghe thấy tiếng bước chân dần gần lại.
"Bội Đình?"
Người phía sau kêu cô.
Lúc này Tiền Bội Đình mới dừng chân lại, vừa quay đầu lại nhìn, lập tức kinh ngạc kêu lên:
"Đoá Đoá?"
"Đã lâu không gặp."
Đôi mắt của Phùng Tân Đoá cong lại, lộ ra một nụ cười ấm áp, giơ tay vuốt lại mái tóc dài rơi trên vai, ngọn đèn sáng bên đường rọi lại đây, ánh lên khuôn mặt xinh đẹp của chị ấy.
"Sao chị lại ở đây? Không phải đã đi Bắc Kinh rồi sao?"
Tiền Bội Đình rõ ràng kinh ngạc, ở trên một con đường xa lạ, thấy được một người bạn đã ba năm không gặp, nhất là cô vẫn luôn nghĩ Phùng Tân Đoá còn đang bôn ba ở Bắc Kinh, bởi vì khoảng một năm trước, cô còn thấy Phùng Tân Đoá là diễn viên khách mời trong một bộ phim điện ảnh.
Phùng Tân Đoá cười gượng một tiếng,
"Ha ha, Bắc Kinh cũng không hợp, tháng trước lại đến đây."
Chị ấy nhìn bộ dáng sa sút của Tiền Bội Đình, hỏi tiếp:
"Sao em lại ở đây? Lại còn đi một mình đến con phố này?"
"Em......."
Tiền Bội Đình muốn nói lại thôi.
"Đợi một chút........."
Đột nhiên Phùng Tân Đoá ngắt lời của cô, sau đó bịt miệng quay đầu chạy về phía một con hẻm nhỏ.
Tiền Bội Đình lập tức hiểu được Phùng Tân Đoá đã uống say muốn nôn, vội vàng lấy khăn tay ra chạy theo qua đó. May mà vừa rồi cô khóc, chỉ lấy tay lau nước mắt, khăn tay vẫn còn giữ lại.
Cô vỗ vỗ lưng giúp Phùng Tân Đoá, hỏi:
"Uống nhiều như vậy làm gì?"
"Không có cách nào, kiếm ăn thôi. May mắn gặp em, bằng không.........."
Tiền Bội Đình do dự một chút vẫn hỏi:
"Em thấy bạn của chị giống như là........ Ừm.... tinh thần có chút không tỉnh táo....."
"Cho nên mới nói, may mà gặp em, bằng không....... chị cũng sẽ giống như bọn họ......"
Phùng Tân Đoá lấy khăn tay lau khô khóe miệng.
"Làm gì phải thành ra bộ dáng như vậy chứ?"
Tiền Bội Đình nghĩ Phùng Tân Đoá tuy không phải là minh tinh gì, nhưng tốt xấu cũng đã từng là người mẫu nổi tiếng, tuy rằng bây giờ đã không trẻ trung gì nữa, nhưng cũng không nên như vậy?
"Kiếm ăn thôi....... Bọn chị đây, không vinh quang như trong suy nghĩ của em đâu."
Phùng Tân Đoá nói xong lấy từ túi ra một bao thuốc lá, rút một điếu ra châm, sau đó dựa lưng vào tường, hồi lâu không nói gì.
Tiền Bội Đình cũng học theo dáng vẻ của chị ấy tựa lưng vào tường, nhìn thấy khói chậm rãi bay lên, che khuất ánh trăng. Trước đây nếu có người hút thuốc trước mặt cô, cô chắc chắn sẽ phát hỏa, ít nhất là làm cho người kia cách mình ba thước mới đúng. Nhưng mà lúc này đây, cô lại đứng nghệch ra nhìn Phùng Tân Đoá, thậm chí, cô bắt đầu hâm mộ Phùng Tân Đoá, khi tâm trạng không tốt ít nhất còn có đám khói này làm bạn chị ấy.
Phùng Tân Đoá vẫn không nói chuyện, chỉ đưa thuốc đến trước mặt Tiền Bội Đình. Tiền Bội Đình không chút suy nghĩ đã nhận lấy, châm lửa, hít sâu một hơi, lại bị sặc đến ho không ngừng.
Phùng Tân Đoá khẽ cười,
"Vì sao phải miễn cưỡng như vậy chứ? Em đã khóc?"
Chị ấy đã tỉnh táo hơn trước kia một chút, mới phát hiện ánh mắt sưng tấy của Tiền Bội Đình
"Em? Không có........"
Tiền Bội Đình cố nhịn ho, lẳng lặng nhìn điếu thuốc cháy. Một sợi khói màu trắng nhẹ, biến mất giữa những ngón tay. Cô muốn học bộ dáng nuốt khói phun sương của Phùng Tân Đoá, nghĩ đến mọi người thích hút thuốc, thật là bởi vì thuốc lá có thể giải ưu phiền sao? Nhưng cô vừa mới đưa đến bên miệng, lại bị Phùng Tân Đoá giật lấy.
"Không biết hút thì đừng có lãng phí nha. Hơn nữa....... cho dù em nói em không khóc, nhưng mắt của em còn sưng to hơn quả hạch nữa."
Tiền Bội Đình cúi đầu im lặng không lên tiếng. Thời gian lẳng lặng trôi qua, các loại âm nhạc xung quanh trộn lẫn lại với nhau, thỉnh thoảng còn có pha thêm tiếng người của đám người bước qua.
Phùng Tân Đoá dập thuốc, kêu cô:
"Đi thôi, đi đến chỗ chị ngồi một chút."
Nơi Phùng Tân Đoá ở, là một gian phòng đơn sơ. Vừa vào cửa Phùng Tân Đoá đã nhanh chóng đi dọn dẹp lại quần áo vứt lung tung trên giường, làm cho Tiền Bội Đình ngồi xuống. Sau đó mới hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiền Bội Đình kể với Phùng Tân Đoá về chuyện của Khổng Tiếu Ngâm, vừa nói vừa khóc, làm cho Phùng Tân Đoá cũng đau lòng theo.
"Tuy Tiếu Ngâm có điều giấu em là không đúng, nhưng em cũng quá xúc động rồi, hơn nữa những lời đó..... nếu chị là Tiếu Ngâm chắc chắn đã cho em một cái tát rồi ấy!"
Không biết bắt đầu từ khi nào, Phùng Tân Đoá lại hút thuốc. Không gian nhỏ hẹp, nhất thời tràn ngập khói.
Tiền Bội Đình vẫn khóc như cũ, không phục mà lấy sự im lặng để phản đối những lời vừa rồi của Phùng Tân Đoá.
"Chuyện tình cảm, người ngoài khuyên như thế nào cũng không có tác dụng, cho nên chị cũng không muốn nói những lời vô nghĩa này, hôm nay dù sao chắc chắn em cũng không ngủ được, chị ở đây cùng em suy nghĩ, tự bản thân em suy nghĩ cẩn thận những chỗ mình sai, đừng việc gì xảy ra cũng phóng đại sai lầm của đối phương, ngẫm lại chính em xem có phải cũng làm sai gì hay không, em cũng đừng nói với chị, em chỉ cần tự mình suy nghĩ, nghĩ xong rồi thì nói chuyện tiếp với chị."
Phùng Tân Đoá thở mạnh ra một luồn khói đậm, khói nháy mắt ở khắp nơi, làm cho Tiền Bội Đình lại bắt đầu ho khan.
"Bây giờ cách trời sáng còn có ba tiếng, trời sáng rồi em chỉ cần nói cho chị biết đưa em đi đâu là được rồi."
Nói xong những lời này, Phùng Tân Đoá không nói chuyện, cũng không hút thuốc nữa, chỉ ngồi đối diện Tiền Bội Đình, cùng cô mắt to trừng mắt nhỏ.
. . .
Ánh mặt trời ửng đỏ chui vào từ khe hở của bức màn, Phùng Tân Đoá ngáp to một cái, đưa tay lắc lắc trước mặt Tiền Bội Đình, để xác định có phải là cô đang ngủ hay không.
Tiền Bội Đình phối hợp giật mình, sau khi tỉnh táo trở lại cô phát hiện mình quả thật nhất thời xúc động, nói những lời không thích hợp. Cô làm cho Khổng Tiếu Ngâm đau lòng, quả thật là chỗ không đúng của cô rất nhiều, cho nên cô muốn trở về tìm Khổng Tiếu Ngâm, cầu cũng được xin cũng được, nhất định phải làm cho Khổng Tiếu Ngâm tha thứ mình.
Cô vuốt tóc lại, nhìn Phùng Tân Đoá đang ngáp nói:
"Đoá Đoá đưa em trở về chỗ của Tiếu Ngâm đi."
Tới dưới lầu của Khổng Tiếu Ngâm, Phùng Tân Đoá nói:
"Chị không đưa em lên được, em tính tình nóng nảy, lúc nói chuyện nhớ chú ý một chút, sau khi làm lành.... gọi điện thoại cho chị, bây giờ chị về nhà ngủ. "
Nói xong, lại ngáp một cái.
"Cảm ơn chị, Đoá Đoá."
Tiền Bội Đình khẽ mỉm cười. Nếu không phải ở đây gặp được Phùng Tân Đoá, chắc là cô vẫn còn để tâm những chuyện vụn vặt rồi. Cô đứng ở cổng trước lấy điện thoại ra, vừa khởi động máy, lập tức nhảy ra mấy chục cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều đến từ Khổng Tiếu Ngâm. Chuyện này lại làm cho cô lại áy náy, hiện tại, chuyện cô muốn làm nhất, chính là lập tức chạy đến trước mặt Khổng Tiếu Ngâm nhận lỗi.
Cô vừa giơ tay định ấn chuông cửa, lại thấy Dương Lâm từ bên trong đi ra, hai mắt Dương Lâm đầy tơ máu, rõ ràng là dáng vẻ cả đêm không ngủ. Anh ta vốn là một người rất đúng mực, vô cùng bình tĩnh, nhưng tại đây khi nhìn thấy Tiền Bội Đình lại nổi giận, xông lên gào với Tiền Bội Đình:
"Tối hôm qua em đi đâu vậy? Có biết Tiếu Ngâm đã tìm em cả đêm hay không? Cô ấy gọi điện thoại khắp nơi cho người ta hỏi thăm tin tức của em, cuối cùng lại cuống đến mức gọi điện thoại cho anh, cô ấy khóc suốt cả một buổi tối, anh thấy em thật thong thả, sao? Đi ra ngoài chơi cả đêm, vui không? Biết trở lại rồi?"
Tiền Bội Đình sững người nghe Dương Lâm nói, vẫn không nhúc nhích. Khổng Tiếu Ngâm tìm cô một đêm? Cô sớm nên nghĩ đến chứ. Khổng Tiếu Ngâm khóc? Cô cũng nên nghĩ đến. Trong lòng cô thầm mắng mình một câu: Thật sự là quá sai rồi.
Dương Lâm thấy cô đứng giống như đứa ngốc, vội lấy điện thoại ra, gọi cho Khổng Tiếu Ngâm:
"Cô bé nhà cậu đã về rồi, đừng sốt ruột, ở ngay dưới lầu.........."
Còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cắt đứt.
Anh ta cất điện thoại vào, vẫn tức giận nhìn chằm chằm Tiền Bội Đình, nhưng cũng không nói gì, bởi vì anh ta biết anh ta nói gì Tiền Bội Đình cũng sẽ không để vào tai.
Lúc Khổng Tiếu Ngâm xuống lầu, nhìn thấy Tiền Bội Đình đứng đực ra ở cửa, sắc mặt tái nhợt, không có chút máu, không tốt hơn mình bao nhiêu. Chị ấy bình tĩnh nhìn Tiền Bội Đình, mở miệng định nói gì, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua. Hít sâu một hơi, quay đầu nói với Dương Lâm:
"Dương Lâm, cám ơn cậu, phiền cậu cả đêm, cậu về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Dương Lâm nhìn nhìn Khổng Tiếu Ngâm, lại nhìn nhìn Tiền Bội Đình, mới nói với Khổng Tiếu Ngâm:
"Được rồi, mình đi trước, cậu chú ý thân thể."
Dương Lâm đi rồi, Khổng Tiếu Ngâm quay người đi lên lầu, Tiền Bội Đình im lặng cũng theo đi lên. Trở lại trong phòng, đóng cửa lại, Khổng Tiếu Ngâm đứng ở đó không nói một lời, cơ thể lại không ngăn được bắt đầu run rẩy, nước mắt liền rơi xuống, Tiền Bội Đình đau lòng, đưa tay định lau nước mắt Khổng Tiếu Ngâm, Khổng Tiếu Ngâm lại đột nhiên giơ tay lên tát cô một cái, chát một tiếng, mạnh mẽ rơi xuống mặt cô, nháy mắt hiện lên dấu tay màu hồng. Khổng Tiếu Ngâm khẽ cắn môi quát cô:
"Cả đêm qua rốt cuộc em đi đâu? Điện thoại cũng không mở, em có biết chị lo lắng thế nào không?"
Tiền Bội Đình chịu đau trên mặt, bước về phía trước ôm lấy Khổng Tiếu Ngâm, không ngừng nói "Xin lỗi" một lần lại một lần. Quả nhiên đúng như Phùng Tân Đoá nói, Khổng Tiếu Ngâm nên tát cô một cái như vậy. Ngay cả bản thân Tiền Bội Đình cũng hiểu được mình làm chuyện khốn kiếp, cái tát này của Khổng Tiếu Ngâm rất đúng. Cô hít hít mũi, muốn nói: Tiếu Ngâm, em sai rồi, em thu lại lời nói khốn kiếp đó, chị muốn thế nào mới tha thứ cho em?
Vẫn chưa nói ra, có người đến gõ cửa, cô đành phải để cho Hướng Nghiên đi mở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro