Chương 68 - 2560

Thì ra là Dương Lâm lại quay lại, Dương Lâm thấy hai người kia đều đứng ở cửa, biết mình đến không đúng lúc, vì thế nói:

"Mình chỉ tới lấy chút đồ......"

Nói xong, anh ta bước vào toilet trước ánh nhìn chăm chú của Tiền Bội Đình, lấy ra đồng hồ vừa đi vừa đeo. 

Tiền Bội Đình nhìn thấy cái đồng hồ kia, lập tức liền nổi giận, một người đàn ông dưới tình huống nào mới có thể cởi đồng hồ?! Tiền Bội Đình hỏi Khổng Tiếu Ngâm:

  "Dương Lâm ở đây qua đêm?" 

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người còn lại đều sững sờ một chút, Khổng Tiếu Ngâm nói:

"Cậu ấy theo chị tìm em cả đêm, không phải là em nên cảm ơn người ta trước?" 

Tiền Bội Đình nhìn về phía Dương Lâm, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:

"Dương Lâm, mục đích của anh đã đạt được, anh nói với tôi những lời đó thì ra chính là để tôi tức giận bỏ đi, cho anh có cơ hội thừa dịp tiến vào phải không? Hay lắm, bây giờ cuối cùng anh cũng làm được, anh hài lòng không?" 

Dương Lâm vừa định nói, Khổng Tiếu Ngâm đã giành trước:

"Bội Đình, sao em lại nói như vậy?" 

"Vậy em nên nói thế nào? Em nên cảm ơn anh ta thừa dịp em không ở đây, chăm sóc bạn gái của em rất tốt sao?"

Cô cố ý nhấn mình hai chữ "chăm sóc" này,

"Chị không biết anh ta đã nói gì với em, chị không thể trách em nói như vậy!" 

Khổng Tiếu Ngâm vội giải thích nói:

"Bội Đình em hiểu lầm rồi, những lời đó của Dương Lâm chẳng qua là xuất phát từ sự quan tâm đối với bạn bè, cậu ta cũng không có ác ý.........." 

Tiền Bội Đình lộ ra vẻ mặt không thể tin được nhìn Khổng Tiếu Ngâm

  "Những lời đó? Những lời nào? Thì ra chị đã biết từ sớm? Chị sớm biết rằng anh ta nói gì với em, chị còn luôn im lặng không lên tiếng, giả như cái gì cũng không biết, thì ra hai người đều biết, biến tôi trở thành một con ngốc?" 

Khổng Tiếu Ngâm tiến lên cầm tay cô nói:

"Không phải như em nghĩ, tối hôm qua chị đã định nói với em, nhưng em không cho chị cơ hội." 

"Nếu chị muốn nói, đã sớm nói, cần gì viện cớ không cho chị cơ hội gì đó chứ."

Tiền Bội Đình căn bản không chịu nghe lời giải thích của chị ấy. Cô khom lưng uốn gối chuẩn bị trở về giải thích, kết quả lại làm cho cô biết được những chuyện này........... 

Dương Lâm không nhịn được, cũng giành nói:

"Tiền Bội Đình, em có thể hiểu chuyện một chút được hay không? Thật ra tối hôm qua là bởi vì........." 

Tiền Bội Đình ngắt lời anh ta,

  "Anh đừng nói, em không muốn nghe lời giải thích của anh, huống hồ chuyện của em và Tiếu Ngâm, cũng không tới phiên anh xen mồm."

Cô nắm lấy nắm tay, nếu Dương Lâm dám nhiều lời nữa, cô nhất định sẽ đánh anh ta! 

"Tiền Bội Đình ! Em cố ý trở về là vì muốn tiếp tục cãi nhau với chị phải không?"

Khổng Tiếu Ngâm cũng phát hỏa. 

Tiền Bội Đình giật mình, ngược lại cong khóe môi, cười nói:

"Xem ra em trở về là sai lầm rồi, bây giờ chị càng cảm thấy em trẻ con, ngang ngược không nói lý lẽ có phải không?"

Cô dùng giọng điệu cực kỳ ngả ngớn mà nói, miễn cưỡng mỉm cười cũng không biết là để cho ai xem. 

Khổng Tiếu Ngâm bị tức đến mức chỉ nói được một chữ "Em" thì không còn thốt nên lời nào nữa. 

Tiền Bội Đình nhìn chị ấy chằm chằm nói:

"Xem ra chúng ta thật sự phải bình tĩnh mà suy nghĩ cẩn thận lại chuyện giữa chúng ta."

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi mất. Lúc này đây, không phải là cô bị tức giận làm cho xúc động bỏ đi, mà là nghe được cùng nhìn thấy được một chuyện, làm cho cô mất hết ý chí. Cô đương nhiên không muốn chia tay với Khổng Tiếu Ngâm, chỉ là cô lúc này đây, không biết nên đối mặt với tình huống đó như thế nào, cho nên chuyện duy nhất cô có thể làm, chính là trốn tránh. Thì ra sai lầm lớn nhất của cô, không phải không hiểu Khổng Tiếu Ngâm, mà là không nên đến thành phố S, như vậy, cũng sẽ không nhìn thấy những chuyện này.............. 

Cô thật hy vọng trước mắt chỉ là một giấc mộng mà thôi, vào một buổi sáng nào đó cô sẽ nhận được điện thoại của Khổng Tiếu Ngâm nói: Chị nhớ em.

Thật hy vọng tất cả đều chỉ là do một mình cô suy tưởng, căn bản cho đến bây giờ cũng chưa từng thật sự xảy ra......... 

Cô cứ như vậy mà đi, Khổng Tiếu Ngâm kêu cô cô mặc kệ, Khổng Tiếu Ngâm đưa tay muốn bắt lấy tay cô, cũng rơi vào khoảng không, Khổng Tiếu Ngâm nhấc chân, đuổi tới dưới lầu lại không cất bước được nữa....... 

Dương Lâm cũng đi theo ra ngoài,

"Mình giúp cậu tìm cô ấy trở về, cần giải thích một chút mới đúng, mọi chuyện còn có thể cứu vãn........"

Thật ra Dương Lâm tháo đồng hồ xuống, là bởi vì hôm qua lúc anh ta đưa cà phê cho Khổng Tiếu Ngâm, không cẩn thận để cà phê đổ vào mặt trên, cho nên vào nhà vệ sinh rửa, vì vậy mới để ở chỗ đó. Tiền Bội Đình thật sự đã suy nghĩ quá nhiều. 

Khổng Tiếu Ngâm cụp đôi mắt xuống,

  "Không cần.... bây giờ nói gì cũng vô dụng." 

Tính tình ngang bướng của Tiền Bội Đình, chị ấy rất hiểu, bây giờ giải thích nhiều cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của cô ấy, ngược lại sẽ chỉ là châm dầu vào lửa mà thôi. Để cho cô ấy bình tĩnh một chút cũng tốt, có lẽ bản thân cô ấy sẽ suy nghĩ thông suốt. Nhưng mà........ tan rã trong không vui như vậy, thật sự làm cho người ta không thể không đau lòng. Khổng Tiếu Ngâm cũng sợ Tiền Bội Đình cứ như vậy mà một đi không trở lại, chị ấy cũng trách bản thân mình vì sao không sớm thẳng thắn với Tiền Bội Đình gặp phải nhiều chuyện như vậy, còn nói Tiền Bội Đình người ta trẻ con, chỉnh bản thân chị ấy còn không phải là trẻ con đến mức nghĩ đến có thể giải quyết êm đẹp hết tất cả mọi chuyện hay sao? 

Lúc Tiền Bội Đình nói những lời tuyệt tình đó chị ấy không khóc, đến khi Tiền Bội Đình đi rồi còn một người âm thầm hối hận lại rơi đầy nước mắt. Lúc đầu chị ấy chỉ là che miệng im lặng rơi nước mắt, sau đó dần dần khóc thành tiếng, cuối cùng ngồi xổm trên mặt đất lớn tiếng khóc nức nở. 

Dương Lâm nhìn Khổng Tiếu Ngâm khóc thành bộ dáng kia, muốn qua đó an ủi, lại không biết mở miệng như thế nào. Giờ khắc này, anh ta mới hiểu được, rốt cuộc Khổng Tiếu Ngâm yêu Tiền Bội Đình nhiều bao nhiêu, mới biết được, mình thật sự ở chỗ Khổng Tiếu Ngâm không nhìn thấy được một chút xíu hy vọng nào. 

. . . 

Ngày đó, sau khi Tiền Bội Đình đi, Khổng Tiếu Ngâm không biết mình đã khóc bao lâu. Chị ấy ngồi xổm trên mặt đất khóc giống như một đứa trẻ, chỉ nhìn thấy một đôi giày da màu đen bóng đi tới đi lui trước mặt qua khe hở của bàn tay, thỉnh thoảng lại dừng lại. Chủ nhân đôi giày kia có vài lần muốn vươn tay kéo chị ấy đứng lên, lại vài lần bỏ qua, cuối cùng chỉ có một chiếc áo khoác vest phủ lên vai chị ấy. Ngăn chặn gió lạnh buổi sớm, lại không thể chặn được sự rét run trong lòng. 

Cuối cùng chị ấy ngồi xổm đến chân cũng tê rần, cảm giác được người xung quanh qua lại ngày càng nhiều lên, mới ý thức được mình đã làm càn như vậy bao lâu. Chị ấy lảo đảo đứng lên, lập tức có một đôi tay đỡ chị ấy, chị ấy nhìn người nọ khẽ cong khóe môi, nhẹ giọng nói:

"Cảm ơn."

Chị ấy lê đôi chân tê dại đi vào nhà, người phía sau đó cũng đi theo lại, chị ấy dừng bước, cởi trả lại áo khoác cho cậu ta, cậu ta vừa định mở miệng nói chuyện, chị ấy đưa lưng về phía cậu ta vẫy vẫy tay. 

Chị ấy cầm điện thoại đi lên cầu thang, vừa đi vừa khóc, trên màn hình điện thoại có bốn chữ nằm rõ ràng: Em trở về rồi.

Chị ấy biết Tiền Bội Đình đã trở về thành phố H, lại nhớ đến cái thành phố cách 2560 km kia. 

Ngày hôm đó, chị ấy không đi làm, cũng không gọi điện thoại cho Tiền Bội Đình chỉ một mình đứng ngẩn người trước cửa sổ, lẳng lặng ngắm chậu hoa lan Phúc Kiến kia. Cây hoa ấy nở rất tốt, hương thơm nồng đậm tỏa khắp nơi. Chị ấy nghĩ đến mình cũng giống như cây hoa này, sức sống kiên cường, dễ vun trồng, cho dù là nhổ đi trồng ở nơi nào, cũng đều tỏa sáng như vậy, cũng giống như cây mai kỳ lạ ở quê nhà kia. Nhưng sự rời đi Tiền Bội Đình, mới làm cho chị ấy phát hiện, hoa có đẹp, không ai thưởng thức, cuối cùng cũng sẽ bị thời gian vùi lấp. Chị lại nghĩ tới Tiền Bội Đình đã từng nói, mặc dù hoa tàn, nhưng chỉ cần có người nhớ được vẻ đẹp của nó, là đủ rồi. Nhưng mà, không ai thưởng thức, không ai nhớ được, thì nở để làm gì chứ? 

Chị ấy biết vấn đề mấu chốt hiện tại của hai người, ở chỗ khoảng cách. Bởi vì khoảng cách, cho nên Tiền Bội Đình tự nhiên sẽ sinh ra rất nhiều bất an, mới có thể trở nên mẫn cảm như vậy, cho nên...... chị ấy cần phải nghĩ được biện pháp để giải quyết vấn đề này. Nhưng mà chị ấy vừa định chủ động gọi điện thoại qua, mẹ chị ấy đột nhiên đến thành phố S, vì thế đành phải để việc này xuống trước. 

. . . 

Kỳ nghỉ của Tiền Bội Đình vẫn chưa hết, cô không muốn trở về căn hộ sống cùng Khổng Tiếu Ngâm, sợ tức cảnh sinh tình. Nhưng mà từ khi rời khỏi thành phố S, cô không lúc nào là không nhớ đến Khổng Tiếu Ngâm. Tuy rằng cùng từng hối hận, có phải mình đã lại không hỏi nguyên do mà trách lầm Khổng Tiếu Ngâm ? 

Nhưng lại ương bướng không muốn cúi đầu, hơn nữa cô không muốn bị Dương Lâm nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, cho nên thái độ cương quyết cho rằng mình đã làm vô cùng chính xác. 

Tiền Bội Đình trở về nhà mình ở ba ngày, hai người chiến tranh lạnh ba ngày. Sau ba ngày, Tiền Bội Đình không nhịn được lại trở về căn nhà nhỏ của hai người, kiên nhẫn như trước đây quét dọn vệ sinh, nấu cơm, vừa ăn cơm vừa xem TV, sau đó rửa chén, tắm rửa, lên mạng chat QQ, thấy icon màu xám của Khổng Tiếu Ngâm, mở khung nói chuyện đưa vào một hàng chữ, trước khi gửi đi lại xóa hết toàn bộ. Đợi bốn ngày nữa đi, cô tự nói với mình. Cho dù là làm lành, ít nhất cũng phải bình tĩnh vượt qua một tuần chứ, bằng không cứ xem như đã suy nghĩ cẩn thận mới ra quyết định. 

Nhưng mà ———  Không đợi được bốn ngày sau, điện thoại của Tiền Bội Đình vang lên, nhưng người gọi không phải là Khổng Tiếu Ngâm, mà là mẹ của Khổng Tiếu Ngâm. Mẹ của Khổng Tiếu Ngâm nói:

"Dì đang ở thành phố H, con rút ra chút thời gian chúng ta hẹn gặp mặt đi." 

Tiền Bội Đình cười nói:

"Dì, sao dì lại đột nhiên đến đây? Tiếu Ngâm cũng không nói với con........ Sao lại không gọi điện thoại trước để con đi đón dì?" 

"Tiếu Ngâm không biết dì đến, con cũng đừng nói với nó. Dì chỉ muốn nói với con mấy câu."

Tuy rằng không nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng chỉ dựa vào giọng nói này, Tiền Bội Đình cũng đoán được gương mặt của mẹ Khổng Tiếu Ngâm lúc này khó coi đến thế nào. 

Cô vội xin nghỉ, đi đến một quán trà hẹn gặp mặt với mẹ của Khổng Tiếu Ngâm. Lúc cô đến, mẹ của Khổng Tiếu Ngâm đã ở đó. 

"Xin lỗi, dì, con tới trễ."

Tiền Bội Đình có chút cẩn trọng, tuy rằng không biết dì tìm cô có chuyện gì, nhưng mơ hồ cảm thấy được không phải là chuyện tốt, mà dì lại không cho cô nói với Khổng Tiếu Ngâm, cô cũng rất nghe lời không nói với Khổng Tiếu Ngâm.

  "Con là một cô bé tốt."

Mẹ của Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên nói một câu như vậy. 

Tiền Bội Đình mở to hai mắt không hiểu lời này có ý gì. Mẹ Khổng Tiếu Ngâm nói tiếp:

"Con không nói cho Tiếu Ngâm, chứng tỏ con đối với người lớn như dì coi như kính trọng; mà vừa nãy, con đến muộn, dì biết là bởi vì kẹt xe, nhưng lúc con nói cũng không lấy cớ giải thích, nói được con là một cô bé hiểu chuyện." 

Tiền Bội Đình càng nghe càng không hiểu, cô do dự mở miệng:

"Dì....... Dì đến tìm con......" 

"Không nói nữa, uống trà trước."

Mẹ Khổng Tiếu Ngâm ngắt lời cô. 

Tiền Bội Đình hơi cúi thấp đầu, đưa chung trà lên miệng uống một ngụm nhỏ. Âm ấm, không biết là trà gì, vào miệng là một mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm kia tỏa ra trong khoang miệng, quanh quẩn bên trong, thật lâu cũng không tan. 

Cô ngồi ở chỗ kia, rất bức rức. Trong đầu cũng bắt đầu không thể khống chế mà suy nghĩ lung tung. Khổng Tiếu Ngâm đã công khai với nhà? Dì giận mình đã làm cho Khổng Tiếu Ngâm đau lòng? Hay là.......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro