Chương 26

Nó thật là kỳ lạ và thật không mong đợi khi bằng thời gian trở về nhà vào đêm hôm đó, Tala thấy bản thân mình suy nghĩ nhiều về Hani hơn là Leyla. Cô để bản thân mình vào nhìn, đứng yên và nhẹ nhàng mở đèn lên. Rani, người quản gia, đã nghe tiếng sập cửa trước từ nhà bếp nơi mà cô ta vừa mới đun một ấm trà. Nhận ra tiếng bước chân của Tala, cô đổ nước sôi vào trong một cái tách sạch sẽ không một vết nhơ mà trong đó có chứa một cái túi của trà thảo dược, sau đó để nó xuống khay và gặp cô ấy ngay bậc cầu thang.


"Chào, Rani. Cha mẹ tôi đâu rồi?"


"Họ ra ngoài ăn tối rồi, thưa cô. Đây, cái này dành cho cô".


Tala lấy cái tách đầy biết ơn. " Trà Cúc La Mã. Cảm ơn cô".


"Không có chi, thưa cô", Rani tử tế nói.


"Có ai gọi cho tôi không vậy?"


Cô đã hi vọng rằng có lẽ Leyla sẽ gọi tới, rằng cô sẽ thực sự nhận ra bằng bản thân mình không thể sống thiếu Tala, thậm chí trong nửa giờ đã trôi qua từ khi cô rời khỏi nhà hàng.


"Không có, thưa cô". Rani ngập ngừng. "Tôi rất tiếc".


Tala lắc đầu với sự thông cảm và nhanh chóng nở nụ cười, và lê bước lên cầu thang. Đã có nhiều lần cô thấy người quản gia gọn gàng của mẹ cô biết nhiều hơn tất cả những người khác về mọi thứ trong ngôi nhà này.


Nhẹ nhàng, Tala đóng cửa phòng, và ngồi trên mép giường, trong bóng tối, và suy nghĩ về cái đêm mà đã bắt đầu thật tuyệt vời với những lời hứa như thế. Cô cố gắng để lần theo những cơn sóng của cuộc trò chuyện, để xác định những gì đã phá vỡ sợi chỉ mong manh sự tán tỉnh của họ và cô đã trở lại một lần nữa với lời nói của mình. "Chị nói với họ nó sẽ không công bằng với Hani".


Nó dường như là sự thật và thời điểm đó, lúc đỉnh điểm của sự khủng hoảng trong thời gian chuẩn bị đám cưới. Nó chính xác là sự chứa đựng cái giá của sự đổ lỗi cho bản thân, và thậm chí đã giữ lấy sự đề nghị phá vỡ lễ đính hôn có thể có lợi cho anh ấy hơn là cho cô. Nhưng bây giờ, nó giống như chỉ là một lý do trên bề mặt mà không thể động chạm được đến những lý do ở bên dưới. Sự khăng khăng của Leyla đã khuấy động một sự tội lỗi mới trong Tala đối với chồng đính hôn của mình.


Với sự kiên quyết, mà không cần phải mở đèn lên, cô với tay lấy điện thoại và bấm con số quen thuộc.


"Xin chào?"


"Hani hả? Em đây. Em gọi không đúng lúc hả?"


Cô ngụ ý trong câu hỏi một cách thiết thực nhất. Phải hỏi phòng ngừa cho trường hợp anh ấy đang ăn giữa chừng, hoặc đang ngủ. Nhưng sự im lặng kéo dài của anh ấy đã làm cô nhận ra rằng chẳng thể có thời gian nào tốt cho anh ấy để nghe lại cái giọng nói mà anh đã từng yêu.


"Không, ổn mà". Cuối cùng Hani cũng lên tiếng. "Mọi thứ ổn cả hả em?"


"Vâng".


Anh chờ đợi nhiều hơn, cho cái lý do tại sao cô gọi cho anh, nhưng chỉ có sự im lặng nhẹ nhàng ở giữa họ, mỏng manh như một cái mạng nhện.


"Hani, em phải nói với anh một vài điều", Tala bắt đầu. Cô nuốt nước bọt và đưa tay lên trán trong khi nói, để cho lòng bàn tay mát mẻ làm dịu đi làn da nóng hỏi. Cô có thể cảm nhận được là anh đang chờ đợi cô nói, và cô đã cố gắng mở miệng nhưng cô không thể.


"Tala, em không nợ anh bất kì cái gì cả", anh nói, và giọng của anh không khắc nghiệt, nhưng cũng không tử tế. Có một sự mệt mỏi trong giọng nói của anh đã đâm vào cô. Cô ngước nhìn về phía những cái cửa sổ, nơi mà những tia sáng vàng vọt mỏng manh từ con đường xuyên vào thông qua cái cửa chớp và kéo dài đường anh sáng trên sàn gỗ.


"Em chưa bao giờ nói với anh vì sao em không cưới anh, Hani. Không phải một cách chính xác. Và em đang mong được nói".


"Tiếp đi em", anh trả lời và cô nhắm mắt mình để tránh khỏi những tia sáng từ phía bên ngoài. Có lẽ nếu nó quá tối, cô sẽ thậm chí không thể bắt lấy cái bóng của chính mình, cô sẽ có thể nói ra điều đó.


"Hani, em đã luôn bị thu hút bởi những người phụ nữ hơn là đàn ông. Luôn luôn như thế. Và vì vậy, thậm chí là khi em nghĩ là em yêu anh, nhưng thật sự là em không có yêu anh, không phải cái cách mà em yêu..." Tala đột ngột dừng lại và hít thở. "Ý của em là, em nhận ra mình đã cảm giác theo cái cách đó với một người khác, và người đó là Leyla. Nhưng em đã quá sợ hãi để thừa nhận nó với bản thân mình, chứ đừng nói đến những người khác.


Cô biết là anh đang lắng nghe, bởi vì cô có thể nghe tiếng anh hít thở, có thể nghe anh hắng giọng.


"Wow", anh đáp. Sau đó, sau một lúc lâu ngưng lại và có một tiếng ho, một câu nói sự mỉa mai: "Vậy ra nó thực sự không phải là lỗi của anh hả?"


Cô cười một chút, và giải thoát cái hơi thở mang những giọt nước mắt, và sự thất vọng của cô, cô không thể tìm ra một cách để ngưng chúng lại, chúng cứ tập hợp lại mà không cần biết đến sự quan tâm về hình thức hay tính cách, và cô khóc, âm thầm nhất có thể, trong khi Hani lắng nghe mà không nói nên lời. Khi cô ngừng khóc, và dò dẫm trong bóng tối tìm khăn giấy nằm cạnh giường, cô cố gắng nói xin lỗi nhưng anh đã ngắt lời.


"Em nên tự hào về bản thân mình, Tala", anh nói. "Vì cuối cùng cũng đã thừa nhận nó. Không nhiều người làm được điều đó. Đặc biệt là từ cái thế giới của chúng ta. Và... Anh rất vui vì em đã nói với anh. Nó thật có ích. Thực sự rất có ích."

Sự nhẹ nhàng mà anh cố gắng để không đưa nó lên cao vượt quá sự nặng nề trong giọng nói của anh, nhưng cô đã rất biết ơn sự tử tế của anh, và rất biết ơn vì tình bạn của anh ấy.


"Tala, em có thể tin tưởng rằng anh sẽ hoàn toàn giữ kín việc này. Em biết sẽ như vậy mà đúng không. Anh sẽ không nói với bất kì ai."


Cô lau mũi mình và mỉm cười. "Thực ra, có thể không trong một hoặc hai ngày tới. Em cần phải nói chuyện với bố mẹ em trước tiên", cô nói, và anh bật cười, một âm thanh khàn khàn, hạnh phúc lúc này.


"Rất tốt cho em. Và chúc em may mắn", Hani nói. "Bởi vì hãy tin anh, habibti, em sẽ cần đến nó đấy".


Tala đi vào trong phòng ăn vào lúc mười giờ sáng để tìm cha mẹ mình tâm một tâm trạng rộng mở sau một buổi tối tốt lành vào cái đêm trước và một cái kết thúc tuyệt vời cho Reema ở sòng bài. Họ chào đón cô với sự nhiệt tình và ra dấu cho cô cùng tham gia ăn sáng với họ - một đĩa trái cây nhiệt đới mà Reema hướng sự quan tâm tới con gái mình.


"Hãy ăn một ít đu đủ đi, mẹ ơi", Reema khuyên nhủ trong khi đốt một điếu thuốc. "Nó ngừa ung thư đó".


Tala xem xét liệu cô ấy có nên chỉ ra cái sự mỉa mai châm biếm trong khi cô thấy lời đề nghị ăn trái cây thiệt là tồi tệ bên dưới màn khói thuốc mà mẹ cô thả ra không, nhưng mẹ cô đã chặn đứng nó.


"Đừng có phàn nàn", bà nói. "Mẹ cần thuốc để có chạy cái hệ thống của mẹ vào buổi sáng".


"Con muốn nói chuyện với cả hai người", Tala nhanh chóng nói, và trấn tĩnh bản thân mình.


Reema hít sâu, nheo mắt để quan sát con gái mình.


"Bất cứ cái gì mà con muốn nói với chúng ta chẳng có gì là tốt cả, hay con sẽ bị cười nhạo."


Không cần nhu cầu của một cuộc trò chuyện nho nhỏ, Tala nhận ra. Cánh cửa đang được mở ra cho cô, và cô chỉ cần bước đều qua nó.


"Nó thật tốt", cô bắt đầu mạnh dạn, xác định để không bỏ lỡ những tiêu đề cơ bản, nhưng để chủ động trình bày nó trong cái cách mà liệu rằng có thể ảnh hưởng đến phản ứng của họ. "Con đang yêu một người rất tuyệt vời".


Omar cau mày, trong khi Reema cắn cái tẩu lọc thuốc. Bà tự hào về bản thân mình rằng bà luôn luôn nhìn vào hướng tích cực của cuộc sống, rằng bà có thể tìm thấy được hy vọng thậm chí ở nơi mà dường như chỉ có sự tuyệt vọng — nó là cách mà bà đã trải qua được cuộc sống của mình với hai đứa con đáng thất vọng như Tala và Zina. Nhưng mà sâu trong trái tim, bà biết rằng sự cởi mở này chẳng tốt lành gì.


Một vài năm gần đây, Reema đã mơ hồ cảm nhận có một cái gì đó ở đứa con gái đầu của bà, cái gì đó mà đã làm cho sự hối tiếc của bà vì sự cứng đầu cứng khổ, khó dạy của nó là con gái bà chỉ chú tâm đến các cô gái ở trường nội trú. Cái gì đó thật kinh khủng, cái gì đó thật dâm đãng, và kinh tởm. Nó chỉ là một gợi ý, một khả năng, một linh cảm, một vị chua chát trên cuống lưỡi của bà, cái gì đó mà bà sẽ không bao giờ phun ra cho mọi người thấy. Thay vào đó, chiến lược của Reema là nuốt nó vào trong bụng mình và không bao giờ nó có thể xuất hiện, như cái trường hợp ở Oxford với con bé Leyla, để sắp xếp những thứ gây áp ực nhẹ nhàng để giữ con gái bà trên một con đường đúng đắn.


"Con là người đồng tính", Tala nói, và nhắm mắt lại một lát, ngụy trang cái hành động đó như một lần chớp mắt dài. Cô khẩn trương chờ đợi, nhưng tràn đầy quyết tâm chính đáng, cho câu trả lời của Reema. Cha cô đang kiểm tra những miếng trái cây bằng cách quơ trong không khi của một người đàn ông không nghe thấy được gì cả.


Reema cảm thấy như có một cái rìu nặng, vừa được mài sắc bổ xuống những ngón tay của bà. Bà không thể nào tin được Tala đã vừa nói điều đó ra như thế. Cái từ đã khiến cho Reema rùng mình. Nó thực sự quá xa khỏi cái thực tế của đám cưới và nó xa ngàn dặm của hành vi tình dục, mà trong trạng thái tự nhiên của nó chứa đựng bên trong đó hình ảnh của sự mạnh mẽ, hoang dã của nam tính kết hợp kì lạ với bề ngoài nữ tính (về vấn đề tình dục, bà vẫn còn nguyên tác dụng ảnh hưởng của sự thèm muốn đọc những cuốn sách tiểu thuyết lãng mạn của bà hơn là kinh nghiệm của riêng bản thân bà). Đồng tính luyến ái nghe có vẻ giống như một thí nghiệm khoa học liều lĩnh và ghê tởm. Reema thấy như muốn hét lên.


Nhưng người quản gia đã chọn thời điểm này để đi vào trong phòng với một ấm trà bạc hà tươi mát. Cẩn trọng, ngăn nắp, Rani bỏ cái khay xuống, đặt bánh ngọt ra, và mang nó đến gần Tala và cuối cùng đặt xuống một cái tách vàng đặc biệt, sự yêu thích của Reema, mà cô đã đặt nó một cách chính xác ngay trước mặt chủ của mình. Cô liếc nhìn Reema và quyết định rằng sẽ không đưa trà cho bà ta thời điểm đó, bởi vì cô chắc chắn đã nhìn thấy cái nghiến răng chậm rãi của Reema bên dưới những cái cơ chỗ xương hàm của bà. Nhanh chóng, Rani rời khỏi phòng và đứng canh gác ngoài cánh cửa nơi mà nghe được âm thanh của cuộc trò chuyện bên trong rõ nhất.


Buộc phải hạ cơn giận xuống là bản năng đầu tiên của bà (vì nó sẽ không làm cho không khí của họ bẩn thỉu — và trong cái trường hợp dơ bẩn này là — giặt quần áo trước mặt nhân viên) Reema lấy điếu thuốc xuống với một cái thở dài nuối tiếc, như những cái hi vọng của bà đã tan thành mây khói như khói thuốc lá.


"Mẹ không muốn biết đó là ai sao?" Tala hỏi, ngước nhìn lên, và sau đó trải qua những phút cuối cùng nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.


Mẹ cô lưu ý một cách đáng sợ.


"Đó là Leyla", Tala nói, và ngạc nhiên bởi quyết tâm của chính mình.


Trong tâm trí Reema bây giờ có hai sự cân nhắc. Một là con bé Leyla đã luôn luôn có vấn đề về viết lách khắp trên khuôn mặt của nó (mà, cũng như cái cách, cái màu sắc giống như nhiều thành viên trong số những nhân viên của bà) và bản thân bà tự nguyền rủa mình vì không biết có làm thế nào để bà có thể tìm ra được cái cách để loại bỏ nó ra khỏi cuộc sống của Tala. Thứ hai, việc thích hợp hơn để đi thẳng vào sự thẩm định lâu dài của tình trạng này, là cái sự thật mà bà sẽ phải tìm ra cách để chữa khỏi cho Tala khỏi cái bệnh này. Nó không phải là một cái gì đó, không phải nó có cái gì đó, và có nhiều cách để thoát khỏi nó. Quan trọng nhất trong những cái này là một cuộc hôn nhân tốt đẹp, nhưng mà Tala ngoan cố từ bỏ việc thử cái phương pháp đó. Bà tự hỏi trong chốc lát là liệu bà đã nghe về những nơi dành cho người bệnh tâm thần ở Mỹ, nhưng mà bà đã không biết chúng ở đâu.


"Đừng có mà nói cho bất kì ai", Reema nói. "Cho đến khi chúng ta sắp xếp xong việc này".


"Con sẽ nói với bất kì người nào mà con thích. Và chẳng có cái gì để sắp xếp cả".


"Mày chưa làm chúng ta đủ xấu hổ ư?" Reema bật khóc sau lưng con gái bà, vì Tala đã đứng dậy và rời khỏi phòng. "Mày là một sự ô nhục! Một đứa khác thường!", bà đã hét lên, và Tala có thời gian để trao đổi một cái nhìn đầy nước mắt với cha của mình trước khi cô đi khỏi và đóng cánh cửa đằng sau mình. Bị kẹt giữa hai phía, Omar đặt một bàn tay êm dịu lên vai Reema, nhưng khi nó trở nên hoàn toàn rõ ràng rằng vợ ông đã hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của ông, ông đã nhanh chóng đuổi theo con gái của mình.


Trong sự tĩnh lặng của hành lang, sau cơn chấn động thần kinh và tiếng cửa đóng sầm, Rani linh cảm rằng bà chủ của mình có nhu cầu cần mình. Vào phòng ăn, lướt nhìn một lượt, thận trọng và nhẹ nhàng trong những hành động của mình, và quan sát Reema, người đang nặng nề ngồi trên ghế của bà, một tay đặt lên ngực, và một tay kia đang bơ phờ nắm cái tẩu lọc thuốc. Với một sự chăm sóc tuyệt vời, cô đổ một tách trà bạc hà ấm vào tách cho Reema, và lần đầu tiên từ khi Rani bắt đầu trò chơi đơn độc của mình, Reema đã uống nó. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: