Chương 9

Leyla trải qua thời gian trên đường lái xe về nhà giữa niềm hân hoan và sự băn khoăn, mà không chắc có phải là niềm hân hoan là nguyên nhân của sự băn khoăn này không. Cô chỉ mới ăn trưa và đi dạo trong công viên với một người bạn. Cô nên suy nghĩ về một cái gì khác ngay từ bây giờ, hoặc tốt nhất là hồi tưởng lại một vài khoảnh khắc, mà không cân nhắc để nhìn vào mọi sắc thái của từ ngữ mà cô đã trao đổi với Tala. Thực tế là cô nên suy nghĩ về một ai đó khác hoàn toàn. Chẳng hạn như Ali, hoặc một ai đó như anh. Nhưng thực ra Ali không phải là người đang quyến rũ cô, là điều mà cô phải công nhận với bản thân mình khi trở lại với việc lái xe vào nhà và ra khỏi xe. Cô đã không có thời gian để bắt đầu nghĩ về sự thật, là cô đã thấy ngữ điệu của giọng nói Tala thật dễ chịu. Hay là cô đã liên tục ngạc nhiên bởi những suy nghĩ sắc bén đằng sau đôi mắt nâu ấy. Và mỗi khi họ trao đổi ánh mắt với nhau, lòng cô đã xao xuyến. Hoặc là, thậm chí không có ý nghĩa gì, cô đã bắt đầu nói dối với bố mẹ với mục đích được gặp Tala. Có một cái gì đó quen thuộc mà Leyla buộc phải thừa nhận. Cô là nạn nhận của một loạt các khao khát thầm lặng trong suốt thời thiếu niên và gần hai mươi tuổi. Một trong số này kéo dài vài ngày, đa số thì kéo dài khoảng vài tháng và thậm chí có một số còn kéo dài lâu hơn. Và chúng có tất cả những điểm chung là sự thu hút luôn luôn bị che giấu, mãi mãi không được nói ra, và luôn luôn không được đáp lại. Mặc dù cô đã cố gắng nghĩ ra các lý do những điều nay luôn luôn trong hoàn cảnh này (ví dụ như cái chủ đề về đối tượng mà cô muốn kết hôn), bây giờ và sau đó cô đã thừa nhận với bản thân mình, thường là trong những đêm dài tận cùng ở Survey, dưới sự che chở đầy tha thứ của bóng tối — sự thật là cô đã bị hấp dẫn bởi một người con gái khác.


"Chị muốn tin tốt hay tin xấu?"


Leyla giật mình, sau đó thở dài, nhẹ nhõm khi được chào đón bởi em gái mình, mặc dù thực tế Yasmin có vẻ phấn khích.


"Tin xấu là gì?"


"Ali — người được cho là đi ra ngoài với chị, đã gọi và hỏi rằng liệu chị có muốn ghé qua và xem trận bóng bầu dục với anh ta không".


Leyla nhắm mắt lại. "Ôi không, làm ơn nói cho chị biết ai đã bắt máy vậy?"


"À, thực ra" Yasmin đáp. "Tin tốt là, bố đã bắt máy. Và ông đã — không nói cho mẹ biết".


Leyla cố gắng vượt qua và vào trong phòng mình, tiêu thụ hết cái mớ hỗn độn trong đầu gồm sự phấn khích sau khi trải qua một ngày với Tala và tội lỗi khi làm cha mình thất vọng. Nhưng Yasmin đã chận đường cô.


"Không nhanh như vậy đâu, chị nợ em, nợ lớn đấy. Để em lại một mình với đám anh em họ đến từ địa ngục. Và chưa kể đến Ali nữa. Chị đã ở đâu vậy?"


Kể từ khi trở về từ Nairobi, Yasmin đã bắt đầu nghi ngờ rằng chị gái mình đang sống một cuộc sống hai mặt. Mặc dù từ đó có lẽ là hơi quá, mà trực giác của Yasmin thấy được là vẻ bề ngoài của chị ấy đang che giấu một thế giới nội tâm, nhưng chưa chắn chắn và xác định. Cảm thấy thích thú với ý tưởng này vì đã quá lâu, Yasmin đã luôn là người một mình đi tiên phong để đấu tranh vì quyền tự do trong hành động, suy nghĩ và lời nói phản đối lại cha mẹ mình, trong khi Leyla, dường như đã âm thầm chấp nhận nội dung những điều khoản của một chế độ độc tài thu nhỏ mà không kêu ca, với lí do cô không có một lí do thuyết phục nào để nổi loạn. Mặc dù trẻ hơn hai tuổi, mà Yasmin đã là người từ chối lời đề nghị của một vị trí trong việc kinh doanh của gia đình; là người đã rời khỏi nhà và sống một mình ở Kenya, và Yasmin là người có bạn trai đầu tiên. Và vì thế Yasmin thấy rõ ràng chị mình thiếu nhu cầu, thiếu ước mơ cho sự riêng tư, mở rộng những kinh nghiệm, đàn ông, làm cho chị ấy bối rối và khó chịu dữ dội. 


Từ khi cô trở về, tuy nhiên, và thậm chí đáng chú ý trong vài tuần qua, Leyla đã trở nên thực tế hơn — giống như có một người đứng về phía của chị. Những nhịp điệu nhịp nhàng của cuộc sống của họ trong ngôi nhà cổ rộng lớn ở Survey chẳng có thay đổi gì, nhưng một buổi chiều với những phát hiện tuyệt vời, che giấu lời nói dối của Leyla với mọi người, càng mãi giũa cái trực giác của Yasmin là chị mình đang thay đổi. Và cô như thăng hoa với cái ý tưởng đó (vì quyền lợi của Leyla, cũng như bản thân cô — và nó sẽ rất tốt nếu như có ai đó cùng đấu tranh với mình), nhưng cô cũng không quên cái thực tế rằng chị cô đã bỏ rơi cô cả một buổi chiều trong địa ngục. Yasmin hướng về phía không gian tầng áp mái thứ ba mà cha cô đã chuyển nó thành một căn phòng lớn dành riêng cho cô, thật hoàn chỉnh với khu vực ngồi và một cái phòng tắm nhỏ, trong thời gian cô đi xa. Ông đã làm điều này như "khuyến khích" cô trở về (một trong những yếu tố quan trọng để giữ chân nhân viên chủ chốt của công ty, ông giải thích, và cũng ông không thấy một lý do tại sao không mở rộng áp dụng những điều này với các thành viên trong gia đình), một nỗ lực mà Yasmin đã công nhận nó là sự hối lộ, ngay cả khi cô chấp nhận lời đề nghị. Họ đã ngồi ở hai đầu của cái ghế xô pha màu xanh đang trũng xuống.


"Chị đang có tình cảm với một người nào đó, phải không?" là lời mở đầu của Yasmin. Cô cười toe toét, "Và không phải Ali rồi. Anh ta là người Anh hả? Thậm chí tốt hơn là anh ta da đen? Mẹ sẽ chết mất".


Leyla cố gắng thở dài nhưng chỉ có thể mỉm cười. "Không, tất cả đều không phải".


Yasmin trông vô cùng thất vọng. "Chị có chắc không?"


"Chị nghĩ chị sẽ nhận thức được nếu như chị có tình cảm. Chị chỉ đi chơi với một người bạn mới. Nhưng em biết rằng thực tế em cần một chứng nhận y tế để bỏ qua sự kiện của gia đình mình mà".


Tiếng thở dài của Yasmin như xác nhận sự thật cho tuyên bố này. "Chị cần một nơi cho riêng chị", cô ấy nói."Và em cũng thế".


Họ trân trọng sự yên tĩnh trong chốc lát. Không phải là họ đã có gần đủ tiền để đặt cọc cho một căn hộ. Cũng không phải có được sự đồng ý được chuyển ra khỏi nhà của cha mẹ mà không cần một tờ giấy chứng nhận kết hôn.


"Tại sao chị không chỉ việc cưới Ali? Ít ra chị cũng sẽ được dọn ra ngoài".


"Em biết tại sao chị không lấy ảnh". Leyla nhấn mạnh. "Chị không yêu ảnh, và ảnh cũng không yêu chị".


"Vậy sao chị lại hẹn hò với anh ta?" Yasmin lặng lẽ hỏi.


Không có câu trả lời ngắn gọn cho câu hỏi này. Câu trả lời sẽ luôn không thuyết phục và sẽ bị dính vào một mớ lộn xộn của những vấn đề phức tạp, bao gồm cả việc Ali đã vui vẻ ở chung quanh, rằng mối quan hệ sẽ làm hài lòng cha mẹ cô, và cho cô thời gian để cố gắng và vượt qua khuynh hướng tự nhiên của cô.


"Người bạn mới của chị là ai thế?" Yasmin hỏi. Ánh nhìn của cô sắc bén hơn và cô đã hỏi lại một cách thẳng thắn hơn. Mặc dù Yasmin đã di chuyển xuyên qua cuộc sống bằng cái nhịp độ dường như được đảm bảo cho phép không có sự phản ánh nào, nhưng thực tế cô rất nhạy cảm với những động lực của mỗi thành viên trong gia đình cô. Và trong thời điểm này, Yasmin sực nhớ rằng gần đây Leyla đã mở một cái đĩa CD mới của K.D.Lang hầu như không ngừng.


"Chị gặp cô ấy qua Ali". Leyla nói, và tắt dần nụ cười mà đã xuất hiện trên gương mặt cô trong vô thức.


Cô ấy? Yasmin nghĩ. Đòn tấn công thứ nhất. Cô sẽ phải bước đi một cách thận trọng và thay đổi chiến thuật nếu muốn thăm dò xa hơn.


"Em có thể hỏi chị việc này không?"


"Chắc chắn rồi". Leyla trả lời.


"Chị có làm điều này thường xuyên không?" Yasmin tình cờ hỏi. "Nói dối bố mẹ ấy".


"Không bao giờ". Leyla chán nản trả lời. " Chị còn không tin chị đã đã làm như vậy".


Đòn thứ hai, Yasmin nghĩ. Chị ây đã nói dối vì cô gái này.


"Cô ấy đẹp không?" Yasmin hỏi. Ngay lập tức, cô nhận thấy rằng mình đã đi xa khỏi cái chiến lược đã vạch ra. Leyla cứng người lại ngay lập tức và cười, và hỏi lại Yasmin là câu hỏi kiểu gì vậy. Mặc dù chị ấy khó chịu nhưng thực tế đã có một đầu mối. Không sao, Yasmin nghĩ. Bây giờ cô sẽ để nó yên. Để thời gian khám phá những cái chi tiết sau. Có thể cô sẽ đi theo Leyla xuống phòng chị ấy, giả vờ như đang tìm một cái áo bị mất hay gì đó. Cô chắc chắn rằng mình đã thấy cái DVD "The L Word" nằm đâu đó. Đó có thể là tất cả những bằng chứng vượt quá mong đợi mà cô cần tìm.


"Dù sao", Yasmin nói, phá đi sự ngượng nghịu của chị cô. "Chúc mừng chị".


"Về việc gì?"


"Việc bất chấp bố mẹ ngày hôm nay".


Leyla nở một nụ cười cay đắng. "Chị không có bất chấp họ. Chị đã nói dối bố mẹ".


"Thì nó là sự khởi đầu", Yasmin nói, chắc chắn tìm được một chút hi vọng trong tình huống này. "Nhưng giờ chị chỉ cần học cách làm nó bằng sự thật mà thôi".


"Nhưng bố mẹ sẽ làm nó trở nên thật khó khăn, phải không?" Leyla tức giận nói. "Chị không thể chịu được cái cách mà họ làm cho mọi thứ trở nên kịch tính. Mỗi sự sai lệch nhỏ xíu so với những kế hoạch của họ."


"Đừng đổ lỗi cho họ". Yasmin nói với cô. " Chị đã để họ phớt lờ chị như một con người quá lâu rồi. Và có một điều em học được, là nó chắc chắn chỉ luôn làm cho những kích thích của chị lớn hơn họ mà thôi. Nếu như họ la hét, hãy hét hơn hơn họ. Nếu họ giận giữ, hãy giận giữ hơn họ."


"Chị không muốn chơi những trò đó đâu". Leyla trả lời, và sau đó đứng dậy.


"Chị yêu". Yasmin nói. "Cuộc sống là một trò chơi. Và nếu như chị không muốn bỏ lỡ nó, thì tốt hơn là chị phải chơi nó." 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: