Chương 1: Bài hát ru của những vì sao


Sự im lặng trong không gian không phải là một khoảng trống, mà là một sức nặng. Nó đè lên lồng ngực, len lỏi vào từng khớp nối của trạm không gian Thiên Vấn, và biến tiếng vo ve trầm thấp của hệ thống duy trì sự sống thành một bài hát ru bất tận. An Di đã quen với bài hát ru đó. Nó là bạn đồng hành của cô trong 732 ngày trôi nổi giữa biển sao này.
Cô đứng trong khoang Thực vật học, một ốc đảo xanh nhân tạo giữa sa mạc kim loại và dây dẫn. Ánh sáng tím nhạt từ đèn LED quang hợp phủ lên gương mặt cô một vẻ xa cách, làm nổi bật đôi mắt màu nâu sẫm đang tập trung vào màn hình hiển thị độ ẩm của giá thể. Những ngón tay thon dài, chai sần ở vài chỗ vì quen cầm mỏ lết hơn là ống nghiệm, lướt nhẹ trên bề mặt kính lạnh.
"Mầm Cải Xoắn Kale-7, tốc độ tăng trưởng ổn định. Hấp thụ dinh dưỡng 102%. Không có dấu hiệu đột biến."
Cô lẩm bẩm, giọng nói đều đều như một cỗ máy đang báo cáo thông số. Với An Di, những mầm cây này không phải là biểu tượng của sự sống hay hy vọng. Chúng là những biến số. Những tập hợp dữ liệu quan trọng cho một tương lai mà cô không chắc có tồn tại hay không. Mỗi chiếc lá, mỗi cái rễ đều là một con số trong phương trình sinh tồn khổng lồ.
Bất chợt, sự im lặng bị phá vỡ bởi một giọng nói khác, ấm áp và trong trẻo, vang lên từ hệ thống liên lạc nội bộ.
"Nhật ký Thiên Vấn, ngày thứ 732. Chuyên gia liên lạc Lâm Uyên đang nói. Tín hiệu từ Vòm-01, Trái Đất, vẫn ổn định. Họ gửi lời chúc may mắn cho chuyến khảo sát sắp tới của chúng ta. Thời tiết hôm nay... à, bên ngoài này thì lúc nào cũng vậy nhỉ? Đẹp một cách chết chóc." Một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng vang lên. "Kết thúc ghi âm."
An Di khẽ nhíu mày. Lâm Uyên, hay Wynn như cách cô ấy muốn mọi người gọi, luôn có cách biến những báo cáo khô khan nhất thành một buổi trò chuyện bên lò sưởi. Một sự lạc quan phi lý giữa chốn này.
Cánh cửa khoang Thực vật học trượt mở không một tiếng động. Wynn lướt vào, mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng lấp láy một niềm vui khó hiểu. Cô không mặc bộ đồng phục kỹ thuật cứng nhắc như An Di, mà chỉ là một bộ đồ bay bó sát thoải mái hơn.
"Này, tôi đoán là đang làm phiền một cuộc trò chuyện sâu sắc giữa cô và mấy cái bắp cải đấy à?" Wynn mỉm cười, tựa người vào thành cửa.
"Tôi đang kiểm tra thông số." An Di đáp, không rời mắt khỏi màn hình. "Nhiệm vụ sắp tới đòi hỏi hệ thống phải hoạt động ở mức 110%."
"Lúc nào cô cũng nói về thông số và nhiệm vụ," Wynn thở dài một cách bông đùa, tiến lại gần hơn. Cô nhìn vào những mầm xanh non đang vươn mình dưới ánh đèn tím. "Nhìn xem, chúng đẹp thật đấy. Giống như những ngôi sao xanh bé nhỏ. Cô không thấy vậy sao?"
"Tôi thấy một hệ thống quang hợp hiệu quả và một nguồn cung cấp vitamin tiềm năng."
Wynn bật cười. "An Di, cô thật sự là một bài thơ lãng mạn bị viết dưới dạng một bản báo cáo kỹ thuật đấy." Cô chìa ra một thanh protein. "Ăn chút gì đi. Chúng ta sẽ ở trong tàu con thoi 'Kén Tằm' ít nhất tám tiếng."
An Di do dự một giây rồi cũng nhận lấy. Vỏ bọc thanh protein lạnh lẽo trong lòng bàn tay cô. Họ đứng cạnh nhau trong im lặng một lúc, chỉ có tiếng máy móc và ánh sáng tím bao bọc. An Di có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ Wynn, một sự tương phản rõ rệt với mọi thứ xung quanh, và với chính bản thân cô.
"Tọa độ Z-19 đã được xác nhận," An Di đột ngột lên tiếng, phá vỡ khoảnh khắc. "Phân tích quang phổ sơ bộ cho thấy có khả năng tồn tại nước ở dạng lỏng. Nhưng xác suất vẫn thấp."
"Chỉ cần có khả năng là được." Wynn đáp, ánh mắt hướng ra ô cửa sổ tròn duy nhất trong khoang, nhìn về phía Trái Đất xa xôi – một hòn bi ve xanh xám, ốm yếu, được bao bọc trong những vết sẹo mờ của tầng ozone rách nát. "Chỉ cần một chút hy vọng thôi, chúng ta sẽ bám vào nó."
"Hy vọng không phải là một biến số có thể tính toán," An Di lạnh lùng nói, quay đi để cất dụng cụ của mình.
Đúng lúc đó, một tiếng "rè" ngắn chói tai vang lên từ hệ thống loa, và đèn trong khoang chợt nháy một cái rồi trở lại bình thường. Trạm không gian khẽ rung lên, một sự rung động gần như không thể nhận thấy.
Wynn không để ý, nhưng An Di thì có. Cô dừng lại, đôi mắt nheo lại. "Hệ thống điều hướng quán tính vừa tự khởi động lại. Lỗi không xác định."
"Chắc chỉ là một sự cố nhỏ thôi mà," Wynn xua tay. "Con tàu già này thỉnh thoảng cũng cần hắng giọng một chút."
An Di không nói gì, nhưng một cảm giác bất an mơ hồ vừa gợn lên trong tâm trí cô. Cô đã làm việc ở đây đủ lâu để biết rằng, không có gì gọi là "sự cố nhỏ" khi bạn đang ở cách mặt đất bốn trăm cây số. Nhưng báo cáo hệ thống cho thấy mọi thứ đã trở lại bình thường. Cô đành gạt nó sang một bên. Nhiệm vụ đang chờ.
Mười lăm phút sau, họ đã ở trong buồng lái chật chội của tàu con thoi "Kén Tằm", được neo vào thân trạm Thiên Vấn. An Di ngồi ở ghế lái phụ, kiểm tra lần cuối hệ thống hỗ trợ sự sống của con tàu, trong khi Wynn, ở ghế lái chính, đang hoàn tất các thủ tục liên lạc với trạm.
"Kén Tằm gọi Thiên Vấn. Mọi hệ thống đều xanh. Sẵn sàng tách khỏi." Giọng Wynn vang lên, chuyên nghiệp và bình tĩnh.
"Thiên Vấn đã rõ. Chúc may mắn, Kén Tằm. Mong sớm nhận được tin tốt từ hai cô."
"Cảm ơn Thiên Vấn. Hết liên lạc."
Một tiếng "cạch" khô khốc vang lên khi các kẹp từ tính nhả ra. Kén Tằm nhẹ nhàng trôi khỏi trạm mẹ, bắt đầu hành trình của mình vào khoảng không vô tận. An Di nhìn vào màn hình, nơi Trạm Thiên Vấn đang nhỏ dần, trở thành một đốm sáng cô độc giữa màn đêm.
"Bắt đầu khởi động động cơ đẩy," Wynn thông báo. "Ba... hai... một..."
Ngay khi cô vừa dứt lời, một luồng ánh sáng trắng xanh chói lòa bùng lên từ phía Trái Đất. Toàn bộ con tàu rung chuyển dữ dội như bị một bàn tay khổng lồ tóm lấy và lắc mạnh. Bảng điều khiển trước mặt An Di lóe lên hàng loạt cảnh báo đỏ, tiếng còi báo động xé toạc không gian tĩnh lặng trong buồng lái.
"Cái quái gì vậy?!" Wynn hét lên, cố gắng giữ vững cần lái.
"Sóng điện từ cực mạnh! Mất kiểm soát! Hệ thống lái tự động... mất kết nối!" An Di gằn giọng, cơ thể bị ép chặt vào ghế.
Bên ngoài cửa sổ, những ngôi sao không còn đứng yên. Chúng đang quay cuồng trong một vũ điệu hỗn loạn. Kén Tằm bị ném đi như một món đồ chơi, lộn nhào trong không gian. An Di chỉ kịp nhìn thấy gương mặt kinh hoàng của Wynn phản chiếu trên tấm kính trước mặt, trước khi một lực G khổng lồ ập đến, và bóng tối nuốt chửng lấy ý thức của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro