Chương 3: Bụi Của Một Thế Giới Đã Chết
Cánh cửa ngoài của khoang không khí trượt mở với một tiếng ken két cuối cùng, như một lời trăn trối.
Thứ đầu tiên ập vào họ không phải là một cảm giác, mà là một màu sắc. Một luồng ánh sáng màu vàng úa, đặc quánh và buồn bã tràn vào, xua tan bóng tối tù túng của con tàu. Theo sau ánh sáng là âm thanh. Tiếng gió. Một tiếng hú dài và ai oán, không giống bất cứ cơn gió nào An Di từng nghe trong các mô phỏng. Đây là tiếng thở của một hành tinh đang chết, mang theo mình hàng triệu hạt bụi li ti va đập vào tấm kính trên mũ của cô như những giọt mưa vô hình.
An Di bước ra ngoài đầu tiên.
Bàn chân cô đáp xuống mặt đất với một tiếng "rốp" khô khốc. Lớp bụi mịn dày cộm lún xuống dưới đế giày của cô. Trọng lực níu kéo cô, một sức nặng vừa xa lạ vừa quen thuộc. Cô đứng vững, cơ thể căng ra để chống chọi với cơn gió nhẹ nhưng dai dẳng.
Ngay lập tức, màn hình hiển thị trên mũ (HUD) của cô bắt đầu chạy số liệu, phân tích môi trường xung quanh bằng một loạt các cảm biến.
CẢNH BÁO: MỨC ĐỘ BỨC XẠ NỀN: 1.2 mSv/h (CAO).
THÀNH PHẦN KHÔNG KHÍ: Nitơ 89%, Oxy 8%, Hợp chất Lưu huỳnh 1.5%, Khác 1.5%.
CẢNH BÁO: MẬT ĐỘ VI HẠT PM2.5: 2,100 µg/m³ (NGUY HIỂM).
NHIỆT ĐỘ: 28°C.
Những con số xác nhận điều cô đã biết: không khí này là thuốc độc, bức xạ sẽ từ từ giết chết họ, và lớp bụi kia không chỉ là đất. Nó là tro tàn của một thế giới.
"Trái Đất..."
Giọng Wynn vang lên trong tai nghe của An Di, một tiếng thì thầm vỡ vụn. Cô ấy bước ra sau An Di, và rồi sững lại. An Di có thể thấy qua tấm kính của mình, hình ảnh phản chiếu của Wynn đang ngước nhìn bầu trời màu hoàng đản, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc và đau đớn. Bàn tay đeo găng của cô ấy từ từ giơ lên, như thể muốn chạm vào cơn gió độc hại.
"Tôi đã nhìn nó mỗi ngày từ trên trạm," Wynn nói, giọng lạc đi. "Nhưng tôi chưa bao giờ... chưa bao giờ thật sự thấy nó như thế này."
Trong một khoảnh khắc, sự logic của An Di chững lại. Cô cũng nhìn. Nhìn vào sự hoang vắng vô tận. Một sa mạc tro bụi trải dài đến nơi bầu trời hòa làm một với mặt đất. Không một sắc xanh. Không một gợn mây trắng. Chỉ có một màu nâu và vàng chết chóc. Giống như một bức tranh tuyệt đẹp đã bị ai đó đổ axit lên.
"Chúng ta không có thời gian để chiêm ngưỡng," An Di nói, giọng cô cứng hơn mức cần thiết, một cơ chế tự vệ để chống lại cảm xúc đang chực trào. "Năng lượng của Kén Tằm sắp cạn. Chúng ta có mười lăm phút để lấy những thứ cần thiết."
Wynn giật mình, dường như được kéo trở lại thực tại. Cô gật đầu, ánh mắt vẫn còn vương vấn nỗi buồn. "Rõ."
Họ quay trở lại con tàu, di chuyển nhanh nhẹn hơn trong bóng tối quen thuộc. An Di hành động với một sự chính xác gần như máy móc. Cô đến thẳng khoang chứa đồ, lôi ra bộ dụng cụ sinh tồn khẩn cấp – một cái ba lô lớn chứa đầy những thứ cần thiết: lều phản quang, túi ngủ cách nhiệt, bộ lọc nước cầm tay, và các thanh năng lượng đủ dùng trong ba ngày. Cô không quên lấy thêm một tấm pin mặt trời linh hoạt có thể cuộn lại và bộ công cụ đa năng của mình. Đó là mạng sống của họ.
Trong khi đó, Wynn phụ trách mảng y tế và thực phẩm. Cô cẩn thận xếp những túi cứu thương, thuốc giảm đau, thuốc kháng sinh và thuốc chống nhiễm xạ vào một chiếc ba lô khác. Khi đang kiểm tra một ngăn chứa cá nhân, ngón tay cô khựng lại trên một thẻ nhớ nhỏ bằng kim loại.
"Cái này..." Wynn cầm nó lên, giọng có chút run rẩy.
An Di liếc nhìn. Một thẻ lưu trữ cá nhân. Vô dụng. "Để nó lại. Chúng ta chỉ mang những gì thiết yếu."
"Không được," Wynn vội nói, nắm chặt nó trong lòng bàn tay. "Đây là... tất cả những gì tôi còn lại."
An Di định phản bác, định nói rằng những ký ức không thể giúp họ sống sót, nhưng khi nhìn thấy sự khẩn thiết trong mắt Wynn qua tấm kính, cô lại im lặng. Cô gật đầu một cách dứt khoát. "Nhanh lên."
Năm phút sau, họ đã đứng bên ngoài một lần nữa, bên cạnh hai chiếc ba lô đã chất đầy. An Di thực hiện thao tác cuối cùng trên bảng điều khiển khẩn cấp bên ngoài của Kén Tằm, ngắt hoàn toàn nguồn điện còn lại để tránh bất kỳ nguy cơ chập cháy nào. Ánh đèn đỏ cuối cùng trên con tàu vụt tắt. Giờ đây, nó chỉ còn là một khối kim loại im lìm, một ngôi mộ trắng giữa sa mạc.
An Di trải tấm pin mặt trời ra trên mặt đất bụi bặm và kết nối nó với máy tính bảng của mình. Màn hình sáng lên, hiển thị một bản đồ địa hình ngoại tuyến của khu vực. Một chấm đỏ nhỏ bé nhấp nháy ở vị trí của họ, lạc lõng giữa một vùng trắng rộng lớn được ghi chú là "Khu vực ô nhiễm nặng – Cấm tiếp cận".
"Ở phía đông, cách đây khoảng ba mươi cây số," An Di chỉ tay về phía những bóng đen mờ ảo nơi chân trời. "Bản đồ cũ ghi đây là tàn tích của một thành phố tên 'Hoàng Đô'. Đó là cấu trúc nhân tạo duy nhất trong bán kính một trăm cây số."
"Cô nghĩ ở đó còn gì sao?" Wynn hỏi.
"Tôi không nghĩ. Tôi hy vọng," An Di sửa lại, chính cô cũng ngạc nhiên với từ mình vừa dùng. "Nó có thể có tầng hầm, những công trình ngầm có thể che chắn bức xạ. Hoặc ít nhất là những vật liệu chúng ta có thể tận dụng. Đó là cơ hội duy nhất của chúng ta."
Wynn nhìn về hướng An Di chỉ, cố gắng nheo mắt để nhìn rõ hơn. Ba mươi cây số đi bộ, trong điều kiện này, với lượng tài nguyên hạn hẹp. Đó là một bản án tử hình được trì hoãn. Nhưng An Di đã đúng. Đó là cơ hội duy nhất.
"Được rồi," Wynn nói, giọng đã vững vàng hơn. "Hoàng Đô. Chúng ta đi."
Họ đeo ba lô lên. Sức nặng của chúng kéo vai họ xuống, nhắc nhở họ về sức nặng của cuộc hành trình phía trước. An Di nhìn lại Kén Tằm một lần cuối, con tàu đã đưa họ xuyên qua các vì sao và cuối cùng lại mang họ về với địa ngục này. Đó là mối liên kết cuối cùng của họ với thế giới cũ, với cuộc sống trên trạm Thiên Vấn.
Rồi cô quay lưng đi, không một lời từ biệt.
"Đi thôi."
Họ bắt đầu bước, để lại sau lưng hai hàng dấu chân đầu tiên trên mặt đất im lìm suốt nhiều thập kỷ. Hai bóng người nhỏ bé, cô độc, tiến về phía chân trời màu hổ phách, dưới một bầu trời không có lấy một vì sao dẫn lối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro