Chương 4: Hơi thở của Thép và Đá

Hành trình của họ không được đo bằng cây số, mà bằng nhịp thở.
Mỗi tiếng hít vào là âm thanh máy móc của bộ lọc không khí. Mỗi tiếng thở ra là một lớp sương mờ phủ lên mặt trong tấm kính. Suốt hai giờ đầu tiên, đó là tất cả những gì họ nghe thấy: hơi thở của chính mình, tiếng lạo xạo của sỏi đá dưới đế giày, và tiếng gió hú dai dẳng bên ngoài.
Thế giới xung quanh là một bức tranh đơn sắc. Mặt đất nâu, bầu trời vàng, không có gì thay đổi. Sự đơn điệu này còn đáng sợ hơn cả một mối nguy hiểm hữu hình. Nó bào mòn ý chí, biến mỗi bước chân thành một nỗ lực khổng lồ. Cơ thể của An Di, vốn đã quen với việc trôi nổi nhẹ bẫng, giờ đây gào thét dưới sức nặng của bộ đồ bảo hộ, của ba lô, và của chính trọng lực. Mỗi khớp xương đều đau nhức.
"Cô có nghĩ... nó từng có màu xanh không?"
Giọng của Wynn bất ngờ vang lên trong tai nghe, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
"Cái gì?" An Di hỏi lại, mắt vẫn dán vào la bàn trên màn hình HUD.
"Trái Đất," Wynn nói, hơi thở của cô có chút gấp gáp. "Cỏ cây, đại dương... Tôi chỉ thấy chúng qua các kho lưu trữ dữ liệu. Tôi đang cố tưởng tượng ra màu xanh thật sự trông như thế nào, ở chính nơi này."
"Tưởng tượng không giúp chúng ta đến được Hoàng Đô," An Di đáp. "Tiết kiệm oxy đi."
"Im lặng cũng không," Wynn vặn lại, giọng cô có chút bướng bỉnh. "An Di, chúng ta không phải là máy móc. Nếu chúng ta chỉ bước đi trong im lặng, sự hoang vắng này sẽ nuốt chửng chúng ta trước cả khi bức xạ làm được điều đó."
An Di không trả lời. Nhưng cô không thể phủ nhận sự thật trong lời nói của Wynn. Sự im lặng đang ngày càng trở nên nặng nề.
Họ tiếp tục đi. Wynn thỉnh thoảng lại chỉ ra một điều gì đó: một tảng đá có hình thù kỳ lạ, một vệt màu lạ trên mặt đất, hay cách ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua lớp bụi dày đặc tạo nên những cột sáng mờ ảo. Cô cố gắng tìm kiếm sự sống, hoặc ít nhất là dấu vết của sự thú vị, trong một thế giới đã chết. An Di chỉ đáp lại bằng những cái ậm ừ, nhưng cô vẫn lắng nghe. Giọng nói của Wynn trở thành một điểm tựa, một thứ gì đó để tâm trí cô bám vào giữa sự trống rỗng vô tận.
Khoảng một giờ sau, mặt đất bằng phẳng đột ngột kết thúc.
Trước mặt họ là một vết nứt khổng lồ, một lòng sông cạn đã bị xói mòn qua nhiều thế kỷ, tạo thành một hẻm núi sâu hoắm với hai bên vách thẳng đứng và lởm chởm. Nó rộng ít nhất năm mươi mét. Không có cách nào để đi qua.
"Bản đồ không thể hiện điều này," An Di lẩm bẩm, sự khó chịu lộ rõ trong giọng nói. Cô đứng ở mép vực, nhìn xuống đáy sâu thăm thẳm, nơi những tảng đá nhọn hoắt nằm im lìm như răng của một con quái vật. "Chúng ta phải đi vòng."
"Sẽ mất ít nhất nửa ngày," Wynn nói, nhìn vào mức năng lượng còn lại của bộ đồ trên màn hình của mình. "Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy."
An Di im lặng, dùng máy tính bảng quét dọc theo mép hẻm núi. Cô đang tìm kiếm một điểm yếu, một con đường mòn, bất cứ thứ gì. Trong khi An Di tập trung vào dữ liệu, Wynn lại dùng mắt. Cô đi dọc theo bờ vực, ánh mắt sắc sảo quan sát từng chi tiết.
"An Di, nhìn kìa!" Wynn đột nhiên gọi, chỉ về phía hạ lưu.
Cách đó khoảng hai trăm mét, một thứ gì đó khổng lồ bằng kim loại gỉ sét bắc ngang qua hẻm núi. Đó là một thanh dầm chính còn sót lại của một cây cầu cổ đại, to lớn và vững chãi một cách đáng kinh ngạc sau bao nhiêu năm. Bề mặt của nó lồi lõm và bị ăn mòn, nhưng nó vẫn nối liền hai bờ vực.
"Quá nguy hiểm," An Di nói ngay lập tức sau khi phân tích hình ảnh. "Kết cấu không ổn định. Gió ở giữa hẻm núi sẽ mạnh hơn. Một bước sẩy chân là hết."
"Vậy lựa chọn còn lại là gì? Chết khát khi đang đi vòng à?" Wynn hỏi ngược lại. "Đó là con đường duy nhất. Chúng ta phải thử."
Trên đường đi đến cây cầu gỉ sét, họ đi ngang qua nó. Một bộ khung xích đu cho trẻ em, chỉ còn trơ lại hai cột sắt và thanh ngang, tất cả đều đã bị oxy hóa thành một màu đỏ buồn thảm. Một bên dây xích đã đứt, chiếc ghế ngồi bằng nhựa bạc phếch nằm chôn nửa mình trong lớp bụi. Nó đứng đó, một bóng ma của tiếng cười và niềm vui trong một thế giới không còn cả hai.
Wynn dừng lại, bàn tay đeo găng khẽ lướt trên cột sắt lạnh lẽo. Cô không nói gì, nhưng An Di có thể nghe thấy tiếng nấc nghẹn bị kìm lại qua tai nghe.
Một ký ức thoáng qua trong đầu An Di – một công viên, một bàn tay ấm áp đang đẩy cô bay cao hơn, cao hơn nữa. Cô lắc đầu, xua đi hình ảnh đó. "Chúng ta phải đi."
Đứng trước thanh dầm, An Di mới thấy hết sự đáng sợ của nó. Nó rộng chưa đầy một mét, và bên dưới là vực sâu hun hút. Gió rít qua hẻm núi, tạo ra những âm thanh như tiếng than khóc.
"Tôi đi trước," An Di nói. "Tôi nặng hơn. Nếu nó chịu được tôi, nó sẽ chịu được cô. Bước chính xác vào dấu chân của tôi. Đừng nhìn xuống. Giữ liên lạc bằng giọng nói."
Wynn gật đầu, siết chặt quai ba lô.
An Di bước bước đầu tiên lên thanh dầm. Tiếng kim loại rên rỉ dưới sức nặng của cô. Cô giữ thăng bằng, hai tay hơi dang ra, mắt tập trung vào bờ bên kia. Gió giật mạnh, cố đẩy cô ngã.
"Tình hình thế nào?" Wynn lo lắng hỏi.
"Ổn. Bề mặt trơn hơn dự tính. Cẩn thận." An Di trả lời, mỗi từ đều được tính toán để không lãng phí hơi thở. Cô bước đi, chậm rãi, chắc chắn. Nửa chặng đường. Cô đã qua được điểm giữa. Gió hú bên tai.
"Đến lượt cô, Wynn. Từ từ thôi."
An Di an toàn đặt chân lên bờ bên kia và quay lại. Giờ đến lượt Wynn. Wynn hít một hơi thật sâu và bắt đầu bước đi. Cô ấy nhẹ hơn, nhưng cũng dễ bị gió quật hơn. Khi đến giữa cầu, một cơn gió mạnh bất ngờ nổi lên, khiến Wynn loạng choạng.
"Wynn!" An Di hét lên.
"Tôi ổn!" Wynn đáp lại, giọng căng thẳng. Cô cúi thấp trọng tâm, gần như bò trên thanh dầm, từ từ nhích từng chút một. Mất gần năm phút, nhưng cuối cùng, bàn tay của Wynn cũng chạm được vào tay An Di đang chìa ra. An Di kéo mạnh, đưa Wynn vào vùng an toàn.
Họ đứng thở dốc trong vài giây, adrenaline tan dần. Họ đã làm được. Cùng nhau.
Mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm bầu trời vàng úa thành một màu cam sẫm, rồi tím bầm. Ánh sáng yếu dần.
"Chúng ta phải dừng lại," An Di nói, nhìn vào chỉ số năng lượng đang ở mức báo động. "Dựng trại ở đây đêm nay."
Họ tìm một chỗ trũng khuất gió và nhanh chóng dựng chiếc lều phản quang nhỏ bé. Bên trong, không gian chật hẹp chỉ vừa đủ cho hai người ngồi đối diện nhau. Sau khi hệ thống lọc khí của lều khởi động, họ mới dám cởi bỏ chiếc mũ bảo hộ nặng trịch.
Không khí trong lều có mùi nhựa và kim loại, nhưng được hít thở mà không có vật cản là một cảm giác xa xỉ. An Di nhìn Wynn. Tóc cô ấy bết mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt và mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn sáng. Vết cắt trên trán cô đã bắt đầu đóng vảy.
Bên ngoài, tiếng gió vẫn gào thét không ngừng. Họ an toàn trong cái kén mỏng manh này, nhưng sự an toàn đó thật tạm bợ. Lần đầu tiên kể từ khi rơi xuống, họ thực sự đối mặt với nhau, hai con người xa lạ bị số phận trói buộc, bị cô lập hoàn toàn trong một thế giới đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro