Chương 1: Giá mà cậu là con trai

Chương 1
"Tiểu Ngọc, cậu lại có chuyện gì nữa đây ?"
Gia Tú đã ngồi suốt 2 tiếng liền chẳng nói câu nào chỉ ngồi im nghe Tiểu Ngọc vừa khóc vừa mắng người
"Hix...hix...mình và anh ấy chia tay rồi "
Gia Tú lại tiếp tục im lặng. Vì sao ư ? Vì cô đã quen quá rồi, cứ cách vài tuần Tiểu Ngọc lại nói cho cô biết đã chia tay bạn trai nhưng hai người họ có bao giờ chia tay quá 3 ngày đâu. Thật ra còn một lý do nữa khiến Gia Tú phải im lặng đó là do cô đang đau lòng, làm sao có thể không đau lòng được chứ khi mà phải nhìn người con gái mình thầm yêu suốt hơn 10 năm đau lòng vì người khác. Yêu mà lại chẳng dám nói ra vì cả hai người đều là con gái. Tuy nói xã hội bây giờ đã có cái nhìn thoáng hơn với người đồng tính nhưng thật ra vẫn có rất nhiều người không thể chấp nhận được.
"Anh ấy quá đáng lắm ! Đi chơi cùng mình mà lại nhắn tin với người khác"
Tiểu Ngọc vừa khóc vừa ấm ức kể lại đầu đuôi sự việc
"Đừng khóc nữa, mình dẫn cậu đi ăn"
Nói rồi Gia Tú liền kéo Tiểu Ngọc đến quán kem gần trường Đại học mà cả hai đang theo học
"Kem ngon ghê! Cậu tốt với mình quá giá mà cậu là con trai thì hay biết mấy. Cậu mà là con trai mình sẽ yêu câu ngay"
Tiểu Ngọc ngây thơ luyên thuyên nói mà chẳng hề để ý đến sắc mặt của Gia Tú đang dần chứa đầy tâm sự. Cô đang đau lòng, đau lòng vì biết rõ người bạn thân mà cô yêu thầm bấy lâu không thể nào đáp trả lại tình cảm của mình được.
"Mình không phải là con trai cậu không yêu mình được sao ?"
Gia Tú vừa nói vừa cười nhẹ cứ như đang nói đùa nhưng thật ra hàm ý bên trong câu nói 100% đều là sự thật
"Yêu, mình yêu cậu nhất trên đời"
Tiểu Ngọc mỉm cười nhìn Gia Tú mà trả lời. Câu trả lời của Tiểu Ngọc chỉ là đùa nhưng thật ra Gia Tú lại để tâm vô cùng. Cô thầm cầu nguyện sao cho điều mà Tiểu Ngọc nói ra có thể trở thành sự thật.
Nhìn Tiểu Ngọc hạnh phúc ăn kem đến nỗi quên mất cả khóc khiến cho Gia Tú không khỏi bật cười nhẹ vì cái con người mà mới cách đây vài phút còn khóc đến thương tâm như vậy mà giờ lại cười đến quên trời đất. Suy nghĩ bâng quơ đã đưa Gia Tú về cách đây hơn 10 năm trước. Ngày hôm đó cô đi học về tới nhà thì nghe tin con chó cô thương nhất đã bị người ta bắt đi mất, khoé mắt cay cay khóe miệng giật nhẹ, cô muốn mở miệng ra hỏi rằng nó đã bị bắt vào lúc nào nhưng lại không dám vì sợ mở miệng ra nói nước mắt sẽ tuôn khó mà kiềm lại được. Mở cửa nhà ra cô lặng lẽ đi đến công viên cạnh nhà, nơi mà chỉ cần có tâm sự cô sẽ đến đó khóc cho thoã nỗi lòng, cô sợ nhất là người khác thấy mình khóc nhưng thật tốt công viên này luôn ít người lui tới. Cô ngồi đó khóc rất nhiều, một lúc lâu sau có một bé gái nhẹ nhàng bước đến nở nụ cười thiên thần mà đưa một que kem cho cô.
Cô bé kia còn có thể là ai khác nữa chứ, chính là Tiểu Ngọc. Gia đình Gia Tú vừa dọn đến ở cạnh nhà Tiểu Ngọc không lâu, cả hai đã nhìn thấy nhau nhưng chưa từng nói chuyện bao giờ. Gia Tú vốn ít nói nên chẳng bao giờ đi bắt chuyện với người lạ, còn Tiểu Ngọc có thể nói chuyện với mọi người nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Gia Tú, Tiểu Ngọc lại không dám đến nói chuyện trước.
"Cậu ăn đi ! Đừng khóc nữa, khóc nhiều mắt sẽ sưng không đẹp đâu"
Tiểu Ngọc ngây thơ nói và mỉm cười ngọt ngào đưa que kem cho Gia Tú rồi lại đưa tay vào túi áo của mình lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau mặt cho Gia Tú trong khi cô vẫn còn ngây người chẳng biết nói gì.
Nhớ về kỉ niệm xưa khiến Gia Tú phải cười nhẹ, ngày ấy thật ngây thơ hồn nhiên biết bao buồn có thể khóc, vui có thể cười. Đâu như bây giờ có nhiều chuyện khiến cô lòng quặn đau mà một giọt nước mắt cũng chẳng dám để rơi.

"Anh còn đến đây làm gì nữa ?"

Tiểu Ngọc quát lớn làm cho Gia Tú giật bắn người mà quay về với hiện tại. Nhìn theo hướng nhìn của Tiểu Ngọc khiến Gia Tú không khỏi xót xa, giá mà chẳng có con người này thì có phải Tiểu Ngọc sẽ thuộc về cô hay không ? Người đang khiến Tiểu Ngọc tức giận còn có thể là ai nữa chứ ngoài bạn trai của cô ấy ra. Anh ta đang đứng cạnh Tiểu Ngọc luôn miệng nói xin lỗi trông có vẻ rất ăn năn hối cải.

"Anh về đi! Tôi không muốn gặp anh nữa"

Tiểu Ngọc tức giận đứng dậy định sẽ đi về nhưng bị anh ta kéo tay lại

"Em đừng trẻ con thế được không ? Đừng cứ có chút chuyện lại nói chia tay"

"Tôi chính là như thế đó. Gia Tú chúng ta về thôi"

Nói rồi Tiểu Ngọc đứng dậy kéo tay Gia Tú rời đi.

���������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: